Honkai Star Rail: Các Vì Sao Nơi Vũ Trụ

Chương 50: Bầu trời tự do.



Chương 50: Bầu trời tự do.

Né được một kích, Cocolia vung tay một hàn khí lạnh bắt đầu nổi lên t·ấn c·ông Caelus và những người khác.

Mặt đất bắt đầu kết băng bởi sự ảnh hưởng từ luồng khí lạnh đó, dù vậy đám người Caelus vẫn không bị gì bởi có màn chắn che chở.

Thấy không ăn thua, Cocolia càng tức giận mãnh liệt hơn, nhưng khi nhìn qua Lâm đang b·ất t·ỉnh được đặt ở một góc cách chiến trường không xa thì cô ta nở lên một nụ cười bí hiểm.

Cocolia: "Các ngươi sơ hở quá đó!"

Cocolia búng tay một cái, một cây giáo băng giá khổng lồ xuất hiện ra. Cô ta đưa nhẹ ngón tay lên, tức khắc cây giáo đó chỉa mũi nhọn về phía Lâm và t·ấn c·ông tới.

Dan Heng: "Sơ ý rồi!"

Nhóm người Caelus thấy vậy thì hoảng hốt, Dan Heng vội tức tốc chạy tới để cản mũi giáo đó. Dù thế, phản ứng này của Dan Heng cũng đã quá muộn.

Cây thương trên tay của Caelus bỗng rung nhẹ lên, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mũi giáo càng lúc càng gần hơn với Lâm, vào thời khắc nó sắp chạm tới vị trí ngực của Lâm thì một bàn tay khổng lồ vươn ra bắt lấy mũi giáo đó.

Thứ đã cản lại đòn chí tử này cứu mạng Lâm không gì khác ngoài Gốc Rễ Của Tạo Vật.

March 7th: "May...may quá!"

March 7th thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, lúc nãy cô thấy cảnh mũi giáo lao tới Lâm thì cô đã cuống quýt trong phút chốc. May mà có Gốc Rễ Của Tạo Vật, chứ nếu không hậu quả cô không dám tưởng tượng.

Vì để an toàn, March 7th đã buff một lá chắn quanh Lâm để tránh gặp phải cảnh tương tự.

Gốc Rễ Của Tạo Vật nhìn mũi giáo trong tay một chút, sau đó dùng lực bóp nát nó.

Bronya và March 7th t·ấn c·ông Cocolia. Nhìn các viên đạn và mũi tên bay tới, Cocolia nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị trúng vài đòn.

Cocolia loạng choạng lùi lại, không cho cô ta chỉnh lại tư thế thì Dan Heng cùng Seele lao lên đồng loạt vung v·ũ k·hí chém khiến cho hai tay của Cocolia theo đó đã b·ị c·hém bay đi.

Cocolia: "Đám các ngươi!"

Cơn giận bành trướng, Cocolia hét lớn lên một tiếng, sóng âm từ tiếng hét to đến mức đẩy lùi Seele và Dan Heng ra.

Cocolia lập tức bùng phát ra hết sức mạnh bản thân đang có, luồng hàn khí lạnh lẽo xen lẫn sức mạnh kim sắc lượn lờ quanh dưới chân tạo thành một vòng xoáy.

Các v·ết t·hương mà nãy Cocolia phải chịu lấy dần dần lành lặn, hai cánh tay b·ị c·hém đứt đã mọc lại như chưa có chuyện gì xảy ra

Khí thế và lượng áp bức từ Cocolia tỏa ra cũng theo đó thay đổi, tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc hơn làm cho cả chiến trường bị bao phủ ngập trong tuyết.

Cocolia đã chính thức bước vào phase 2. Chứng kiến cảnh này, Caelus và đồng bạn thủ thế sẵn sàng t·ấn c·ông.

...



Lâm: "Đây là..."

Lơ mờ tỉnh dậy trên một cái giường êm ái, Lâm nhìn trái nhìn phải thì thấy bản thân thân đang có mặt tại một phòng khám quen thuộc.

Ôi, đau đầu quá...

Natasha: "Anh tỉnh rồi sao, Lâm?"

Natasha xuất hiện, bước đến bên cạnh giường Lâm đang nằm và kiểm tra sức khỏe của cậu xem thử đã ổn hơn chưa.

Lâm: "Natasha...?"

Lâm từ từ ngồi dậy, nhưng chỉ mới ngồi dậy thì có một cơn đau nhức nhẹ chạy dọc khắp cả cơ thể khiến cho mặt cậu phải nhăn nhó trông rất khó chịu.

Moá nó, cơ thể vẫn còn đau sao...!

Lâm: "Tôi đã b·ất t·ỉnh bao lâu vậy, Natasha? Còn trận chiến thì như nào rồi...?"

Natasha: "Anh đã b·ất t·ỉnh được 1 ngày rồi, còn trận chiến thì anh không cần lo lắng đâu, bọn họ đã thắng rồi"

Tông giọng của Natasha tuy nhẹ nhàng là thế nhưng sự vui mừng không thể nào giấu nổi trong lời nói đó.

Nghe vậy, Lâm thở phào một hơi, cứ tưởng cậu ngất đi thì bọn họ sẽ gặp khó khăn khi đối đầu với Cocolia ở dạng Mẹ Hư Vô chứ, mà...có vẻ cậu lo lắng thừa rồi.

Nhưng...tuy là đánh bại được Cocolia và phong ấn được viên Stellaron đi nữa thì hành tinh này vẫn sẽ khó mà khôi phục được, đơn giản vì Stellaron đã cắm rễ nơi này quá lâu.

Nói gì thì nói, b·ất t·ỉnh 1 ngày luôn cơ à? Cái sức mạnh Nguyên Tố Hắc Ám trong người cậu đúng là một thứ gì đó khó để diễn tả.

Chỉ mới có tình cờ sử dụng được một chút thôi mà phải hứng chịu tác dụng phụ rồi.

Natasha: "Sức khỏe đang hồi phục dần, cơn đau mà cơ thể anh phải chịu cũng đang giảm từng chút một. Anh đã làm cái gì mà ra nông nổi như này vậy...?"

Lâm: "Cái này là...chuyện khó nói lắm..."

Natasha: "Anh thiệt là...riết hoài anh trở thành khách quen của phòng khám của tôi rồi đó"

Lâm: "Hà...haha..."

Cậu muốn chắc, nhưng cô không thể trách cậu được. Lâm gãi má, nở lên một nụ cười gượng gạo.

Dù sao thì đây là chuyến khai phá đầu tiên của cậu mà, nên việc b·ị t·hương và bị bón hành cho là không thể nào tránh khỏi được.

Lâm: "Cho tôi hỏi những người còn lại đâu rồi?"

Natasha: "Ý anh là nhóm Caelus sao, bọn họ đang ở Trụ Sở Máy Móc để nói chuyện với Svarog đấy"



Lâm: "Ồ, thì ra là vậy..."

Oleg: "Natasha, việc thông báo cho toàn bộ người dưới này xong rồi nhé. À, Lâm, cậu tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, haha!"

Người bước vào trong phòng khám là Oleg với khuôn mặt hớn hở hơn bao giờ hết. Ông ta bước tới cạnh giường Lâm mà vỗ vai cậu vài cái.

Cơ thể đang nhức nhối mà đã bị Oleg vỗ vai như này làm cậu khẽ kêu rên một tiếng. Này này! Cậu đang còn là bệnh nhân đấy!!

March 7th: "Bọn tôi lại tới đây, nghe nói Lâm đã tỉnh rồi?"

March 7th cùng Dan Heng và Caelus mở cửa bước vào trong.

Caelus: "Anh ổn chứ, Lâm?"

Lâm: "Tuy còn có chút đau nhức toàn thân nhưng tổng quan mà nói thì đã không sao nữa rồi. Còn ba người thì sao?"

Caelus đỡ trán, thở dài: "Khó khăn lắm, anh không biết bà ta khó chịu đến mức độ nào đâu..."

Lâm: "..."

Natasha: "Mọi người tới đây chắc có chuyện gì nói nhỉ?"

March 7th: "Ừm, đúng vậy. Mọi người hãy chuẩn bị đi, cáp treo sẽ xuống đây đón mọi người lên trên sớm thôi"

Natasha: "Vậy à, nếu vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một chút"

Nói xong, Natasha đứng dậy rời đi. Lâm cũng theo đó mà bước xuống giường luôn.

Oleg: "Haha, đi thôi, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà nào!"

...

Cùng những người dân bước ra khỏi tầng dưới, chào đón bọn họ đầu tiên là một bầu trời xanh mây trắng, những ngôi nhà có cấu trúc khác hoàn toàn bên dưới.

Hook: "Woa, nóc nhà này...nóc nhà này xanh quá, còn to nữa chứ!"

Lâm: "Đó không phải là nóc nhà đâu Hook bé bỏng à, thứ đó gọi là bầu trời, còn thứ trắng trắng mềm mại như bông gòn trôi nổi được gọi là mây"

Lâm nhẹ nhàng xoa đầu Hook và giảng giải cho con bé biết, dù sao Hook là một trong những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở tầng dưới nên mấy thứ ở trên con bé mù tịt không biết gì cả.

Natasha đi bên cạnh cũng khẽ cười, gật đầu: "Ừm, đó không phải là nóc nhà đâu Hook"

Hook: "Này! Không được xoa đầu em, em sẽ lớn lên không được mất!!"

Hook muốn tách tay Lâm ra khỏi đầu, nhưng với sức lực nhỏ bé của cô bé thì không tài nào làm được nên Hook đành chỉ biết cam chịu.



Clara: "Bầu trời? Mây...?"

Lâm: "Ừm, sau này sẽ có người chỉ dạy cho em về những điều này thôi"

Tiện tay xoa luôn đầu của Clara, cô bé rất ngoan không phản kháng trước hành động này của cậu như Hook.

Đúng là đã quá, xoa đầu mấy đứa loli trong này không ngờ lại bay bổng thế này!

May mà ông nội Svarog không có ở đây, chứ nếu không ông ta mà thấy cậu bất thình lình xoa đầu Clara thì chắc kèo 100% là sẽ bị đấm.

Oleg: "Haha, hương vị của tự do đây rồi! Không ngờ tôi có thể sống sót trở về Khu Hành Chính...trong những năm ở bên dưới, thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, Natasha à"

Natasha mỉm cười: "...Còn phải nói sao, Oleg. Lúc ngồi trên cáp treo, trong đầu tôi rõ ràng nghĩ đến rất nhiều chuyện sẽ làm sau khi trở về"

"Nhưng bây giờ...tôi chỉ muốn ngồi xuống, suy nghĩ, nhìn dòng người đang bận rộn...cứ vậy trải qua một ngày"

Oleg: "Hãy từ từ cảm nhận khoảnh khắc yên bình này đi, cô gái à. Đây là những gì mà chúng ta đáng được nhận"

Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người Natasha và Oleg, Lâm có thể nhận ra rằng bọn họ đang vui sướng đến mức độ nào khi đã được tự do sau bao nhiêu năm bên dưới.

À không...không chỉ riêng hai người họ thôi đâu, mà là toàn bộ người dân bên dưới mới đúng.

Bước lên hết bậc thang, Natasha, Oleg và những người dân bên dưới đều chia nhau ra làm điều mà bản thân đã từng muốn làm sau khi trở về.

Còn đám trẻ thì sẽ giao lại cho một người nào đó, cậu đoán chắc là Picasso Pela rồi.

Về phần ba người Caelus, March 7th và Dan Heng tại sao không đi cùng cậu thì bọn họ đang bận nói chuyện với Gepard ở bên dưới chỗ cáp treo.

Lâm: "Cuối cùng...cũng khai phá xong rồi!"

Đúng là một chuyến khai phá bất ổn và đầy gian nan mà! Cậu vui mừng đến nổi nước mắt lăn dài xuống gò má luôn rồi.

Lâm: "Nhưng trước tiên thì..."

Lâm đi đến cái bức tường có dán tấm truy nã của cậu và tháo xuống, sau đó cậu vò lại một cục rồi ném nó vào sọt rác.

Làm xong điều này, tinh thần cậu vô cùng thỏa mãn: "Giải quyết xong tấm hình vẽ xấu xí này!"

Cạch!

Một tiếng động như bút rơi vang lên từ phía sau Lâm, cậu nghi hoặc quay lại nhìn thì thấy Pela đã xuất hiện từ phía sau cậu từ khi nào không biết.

Đừng nói cô nàng này...

Lâm: "À ừm...tôi có thể giải thích..."

Pela: "Tôi hận anh, Lâm!"

Nói xong cậu đó, Pela ôm mặt chạy đi. Để Lâm lại vẫn còn đang sững sờ tại chỗ.

Ôi thôi, xong rồi...cược một điểm tín dụng cậu đã quay vào ô toang
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.