Lâm: "Moá...mình bị ngáo rồi mới làm ra hành động như thế với March!"
Dù March 7th đã rời đi rồi nhưng Lâm vẫn đứng sững người ở trước cửa phòng mình.
Lâm mở lòng bàn tay đã xoa đầu March 7th ra nhìn, khi đó cậu hoàn toàn không hiểu sao bản thân lại thấy March 7th dễ thương khi nở nụ cười như thế.
Hồi trước cậu thấy rất bình thường, dù sao ở trong game March 7th không phải là Waifu của cậu, nhưng giờ thì lại khác hoàn toàn.
Một cảm xúc khó diễn tả dâng lên trong lòng Lâm.
Lâm: "Không...chắc là do vẫn còn tác dụng phụ từ việc sử dụng Nguyên Tố Hắc Ám ảnh hưởng nên mình bị sinh ra ảo giác..."
Lâm thở dài, lắc đầu dẹp đi cái thứ cảm xúc không rõ tên kia qua một bên. Cậu cầm tấm ảnh March 7th đã đưa cho mà đi tới cái tủ hai ngăn cạnh giường, cầm lên Album và đặt tấm ảnh vào trong.
Sau đó, cậu lấy điện thoại ra đánh một tin nhắn gửi qua cho Arlan.
[Anh Lâm thân thiện: Anh có rảnh không? Tôi sẽ đến gặp anh để bàn về việc mà anh đã đồng ý giúp tôi]
Rất nhanh, Arlan đã xem và nhắn lại.
[Arlan: Là về việc giúp anh sửa cây súng của anh nhỉ? Hiện tại tôi đang rảnh, anh cứ đến Khoang Điều Khiển Chính là thấy tôi ngay]
[Anh Lâm thân thiện: OK, bro!]
...
Tại Trạm Không Gian, Khoang Điều Khiển Chính.
Nơi này vẫn bận rộn như trước, có những người thì nghỉ giải lao, nói chuyện phiếm trông rất vui, song song đó thì cũng có những người vẫn chuyên tâm miệt mài làm việc để cho kịp deadline.
Arlan: "Tôi bên này, Lâm!"
Thấy bóng dáng Lâm đã xuất hiện, Arlan liền hô gọi tên cậu lên để thu hút ánh mắt của cậu.
Lâm: "Nơi này vẫn đông như vậy, y hệt cái chợ luôn..."
Bước tới chỗ của Arlan đang đứng, Lâm nhìn ngó đàn người đi qua đi lại xung quanh mình mà không khỏi cảm thán.
Dù cậu đã chứng kiến thông qua màn hình máy tính rồi, nhưng nhìn bằng mắt trực tiếp như này thì lại khác hoàn toàn.
Arlan: "Haha, anh chỉ cần quen là thấy bình thường thôi. Vào chủ đề chính nào, anh có mang theo cây súng của mình chứ?"
Lâm: "Tôi có mang theo, nó đây!"
Lâm lấy ra cây súng Desert Eagle và đưa nó cho Arlan.
Arlan nhận lấy và nhìn chăm chú từng ngóc ngách trên khẩu súng lục.
Arlan: "Cây súng này của anh chắc là khẩu Desert Eagle nhỉ?"
Lâm: "Ừm, đúng thế"
Arlan: "Anh có biết cây súng này của anh thuộc dạng cổ lỗ sĩ rồi không?"
Lâm: "?"
Lâm bất ngờ trước lời nói đó của Arlan, liền hỏi lại: "Ơ, thuộc dạng...cổ lỗ sĩ...?"
Arlan: "Ừm, cây súng này của anh đã là cây hàng cổ rồi, rất dễ hỏng. Những Desert Eagle mới thời này đều là những khẩu súng hiện đại do IPC sản xuất ra, chúng rất lâu hư và mạnh mẽ hơn cây của anh một chút"
IPC trong lời nói của Arlan là một cách gọi khác của Công Ty Hòa Bình. Đây là công ty nắm quyền lực rất lớn trong dải ngân hà và họ cực kì tôn thờ vị Aeon Bảo Hộ - Qlipoth.
Càng nghe Arlan nói, Lâm càng ngơ cả người ra. Không ngờ là cây súng mà cậu từng được hệ thống tặng cho lại là một con hàng cổ lỗ sĩ ở thế giới HSR này, cậu đã bị một đả kích rất lớn về mặt tinh thần rồi.
Lâm cố vịn vào cái bảng sáng bên cạnh để bản thân không gục ngã, khó tin thầm thì: "Không ngờ...cây súng gắn bó với mình trải qua lần khai phá đầu tiên lại là...con hàng cổ lỗ sĩ..."
"Này Arlan, vậy giá của một khẩu Desert Eagle là bao nhiêu vậy?"
Arlan vuốt cằm, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như khoảng tầm...vài chục triệu điểm tín dụng thì phải, đây chỉ là cái giá mua cũ mà thôi. Còn hàng mua mới thì sẽ mắc hơn nhiều nữa"
Lâm: "Vài chục triệu điểm tín dụng và còn hơn thế nữa cơ á!!?"
Nghe tới cái giá của một khẩu Desert Eagle, Lâm muốn xỉu ngang, cho dù bán cái mạng nhỏ này của cậu thì chắc chắn vẫn không đủ để mua.
Lâm: "Ôi...đúng là hàng do IPC sản xuất, cũng mắc quá rồi"
Arlan: "Đúng là vậy thật. Được rồi, trước khi tôi sửa cây súng của anh thì trước tiên anh đi theo tôi một chuyến nhé? Vì chủ nhân của Trạm Không Gian muốn gặp anh"
Biết người đó trong miệng Arlan là ai, Lâm gật đầu đáp ứng: "Được rồi, chúng ta đi thôi"
Arlan vui vẻ cười hai tiếng, rồi đi trước dẫn Lâm đi tới văn phòng làm việc của chủ nhân Trạm Không Gian.
Không mất quá lâu, hai người đã đứng trước cánh cửa, khi hai người đi tới gần thì cánh cửa đó tự động mở ra.
Lâm và Arlan bước vào trong, không gian trong văn phòng rộng rãi. Liếc sang hai bên trái và phải đều là những thiết bị hiện đại mà thế giới trước của Lâm vẫn chưa thể đạt tới được.
Đặc biệt bên trái là những ảnh chiếu của các thành viên thuộc Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Về phần Câu Lạc Bộ Thiên Tài là gì thì đây là một hội nhóm của những kẻ Thiên Tài tụ tập lại với nhau.
Bọn họ bước theo dấu chân của Vận Mệnh Tri Thức - Nous nhằm mục đích trả lời cho câu hỏi của Vũ Trụ.
Arlan: "Herta đại nhân, tôi đã dẫn người mà cô cần gặp đến rồi"
Người mà được Arlan gọi là Herta đang ở phía trước mặt hai người, vẻ bề ngoài nhỏ nhắn, trang phục như một búp bê, mái tóc dài như thác.
Tuy vậy đừng nhìn vẻ bề ngoài trong có phần loli đó mà đánh giá, người trước mắt thực chất chỉ là một con rối mà thôi. Còn Herta thật thì vẫn chưa biết được, nhưng có một điều có thể chắc chắn là người đó đã trưởng thành rồi.
Về phần con rối Herta kia chỉ là ngoại hình lúc nhỏ của người thật mà thôi, nhưng có thể thông qua con rối thì nhìn là biết độ nhan sắc của người thật tới mức độ nào.
Trên hết, Herta còn là Lệnh Sứ của Aeon Tri Thức - Nous nữa đó.
Herta đang chăm chú nhìn thiết bị Vũ Trụ Mô Phỏng trước mắt và ghi chép thứ gì đó, nhưng khi nghe giọng nói của Arlan thì cô đóng lại quyển sổ ghi chép và chuyển ánh nhìn sang hướng của Lâm.
Herta: "Anh vất vả rồi, Arlan"
Arlan: "Không có gì đâu, Herta đại nhân. Lâm, anh ở đây nói chuyện với đại nhân nhé, tôi ra ngoài kiếm tiểu thư Asta để bàn một số việc chút, nếu xong rồi thì anh cứ đến chỗ hồi nãy mà chờ tôi tí nhé"
Nói xong, Arlan vỗ vai Lâm vài cái rồi quay người rời đi, để lại Lâm một mình trong văn phòng với Herta.
Herta: "Chắc anh là Lâm nhỉ? Tôi đã nghe Arlan nói về anh rồi, một anh chàng không rõ lai lịch xuất hiện trên Trạm Không Gian của tôi"
Herta nở một nụ cười nhạt trên môi, cô từng bước tiến lại gần Lâm, ánh mắt dò xét cậu từ trên xuống dưới.
Lâm nuốt nước bọt, cố gắng giữ bản thân phải thật bình tĩnh trước ánh mắt đó của Herta.
Herta: "Ố, khí huyết dồi dào, tinh thần ổn định, cơ bắp cũng tính là rắn chắc đấy chứ, chưa kể...trong người anh còn có ẩn chứa sức mạnh bí ẩn nào đó nữa cơ. Chậc chậc, thú vị, quá thú vị"
Chỉ dựa vào ánh mắt mà đã nhận ra nhiều thứ như này trên người Lâm, cậu càng lúc càng kiên kị với cô nàng Herta lắm rồi.
Lâm: "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao, quý cô Herta?"
Herta: "Không có chuyện gì để nói cả, tôi chỉ muốn gặp một kẻ không rõ lai lịch xuất hiện bí ẩn trên trạm của tôi mà thôi. Nhưng khi thấy anh như này, làm tôi có chút hứng thú đối với anh đó"
Lâm: "Hứng thú? Cô sẽ mang tôi lên bàn mổ để mổ xẻ sao!?"
Cậu đổ mồ hôi, giọng đầy sự phát kh·iếp thốt lên.
Herta trừng mắt, bất mãn nói: "Anh nghĩ tôi là người như nào vậy? Đừng hoảng, tôi không phải Ruan Mei đâu nên anh yên tâm đi"
Lâm nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, lời nói hồi nãy của Herta đã làm cậu chút xíu nữa là hồn bay phách lạc rồi.
Herta: "Ối chà, ngoài cái tên Stellaron di động kia ra thì anh là người thứ hai khơi mào cho tôi sự hứng thú đấy, đặc biệt là thứ sức mạnh kì lạ trong người anh đó. Vì thế..."
Herta nở lên một nụ cười thâm trường, đưa tay chỉ về phía thiết bị phía sau lưng cô.
Herta: "Anh có muốn trải nghiệm Vũ Trụ Mô Phỏng không? Đây sẽ là hợp tác của hai ta, sẽ có lương đấy nhé"