Ba người La Sơn Chấn Nghiêm, Tuyết Giang Thiên Thu cùng Chu Hữu Tài trên thực tế không biết được sự đặc thù của phiến không gian Thần Đàn này, vì vậy mới không rõ được dòng chảy thời gian ở trong đây.
Bọn hắn phân biệt ra ba góc tam giác đối mặt vào nhau để đả tọa, mỗi người cách nhau đều đặn hai mét, xung quanh người bọn hắn bây giờ đều là chi chít Liệu Thương Phù, không chỗ nào là không có khí tức sinh mệnh cả.
Bọn hắn tu luyện cũng có hơn hai chục năm, công pháp từ sớm đã hóa thành lộ tuyến nên chỉ cần thổ nạp thông thường thôi cũng đủ khôi phục thực lực lại rồi.
La Sơn Chấn Nghiêm hít sâu vào một hơi rồi thở nhẹ ra, hai mắt thâm thúy nhìn vào bên trong hư không vô định rồi nói:
“Tam Nhãn Kim Sư mạnh ngoài dự liệu, ta cảm thấy có chút hoài nghi người đạt đến Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ trước đó dường như không đi qua con đường này để vào Nhân Đàn”.
Tuyết Giang Thiên Thu đáp:
“Trước khi đối mặt với Tam Nhãn Kim Sư thì Nhân Đàn tồn tại quá nhiều con đường nhưng để tiến vào căn phòng này thì cũng chỉ có một lối đi duy nhất. Người kia không thể nào vào đây mà không đối đầu với Tam Nhãn Kim Sư được”.
Chu Hữu Tài thở ra một ngụm trọc khí rồi tiếp lời:
“Ta đồng ý với Thiên Thu, các ngươi đánh với Tam Nhãn Kim Sư một trận không biết có để ý trên người nó có điểm gì lạ không?”.
La Sơn Chấn Nghiêm nhìn qua Tuyết Giang Thiên Thu một chút, tựa như thể đang hỏi nàng có biết không, nàng liền đáp lại hắn bằng một cái lắc đầu, đồng dạng hắn cũng lắc đầu.
Chu Hữu Tài nói tiếp:
“Phần sau gáy của nó bị thương, từ khi vào trong căn phòng này ta có vô tình để ý đến, vết thương rất lớn, máu chảy ra cũng rất nhiều. Vết thương này chỉ mới xuất hiện cách đây không lâu, trước chúng ta thì cũng chỉ có người đó tiến nhập Nhân Đàn thôi”.
Nghe vậy, sắc mặt của hai người còn lại có chút hơi rét, La Sơn Chấn Nghiêm lại càng âm trầm hơn không ít. Hắn là người cường công với Tam Nhãn Kim Sư nhiều nhất nên biết rõ để kích thương được nó thì khó đến từng nào.
Đằng này người bí ẩn kia không những đả thương được nó mà còn nhẹ nhõm khai mở thông đạo Nhân Đàn như không.
Dù ngoài miệng không nói nhưng nội tâm hắn đã có chút hơi ‘ghen ghét’ rồi, khoảng cách song phương thật sự quá lớn.
La Sơn Chấn Nghiêm không biết tu vi chân thực của người kia là gì nhưng tuyệt đối không thể vượt ra ngoài phạm vi Trúc Cơ cảnh.
Bản thân hắn là một đời thiên kiêu, hắn tự tin với thiên phú tu hành của mình. Nhưng hôm nay hắn đã v5Lvl biết thế nào gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Thực lực của hắn vẫn còn thua kém so với người kia.
Nghĩ đến đây, cỗ ‘ghen ghét’ thầm lặng kia ở trong lòng đột nhiên chuyển biến thành một cỗ chiến ý hừng hực, hai mắt hắn tỏa sáng đầy quyết tâm, hắn nhất định sẽ không chịu thua.
Đồng dạng với hắn, cả Chu Hữu Tài cùng Tuyết Giang Thiên Thu cũng có tâm tình như vậy, bọn hắn là một đời thiên kiêu, ngạo khí ở trong lòng bọn hắn rất mạnh, không dễ gì chịu thua một cách dễ dàng như vậy.
Chung quy lại thì bọn hắn đều là người trẻ tuổi, tinh thần tranh đấu xác thực vẫn rất mạnh mẽ. Khương Hy không biết rằng trong lúc vô tình, hắn đã khơi gợi lên một cơn sóng ngầm ở ba đệ tử Thư Viện này.
. . .
. . .
Cùng thời điểm đó ở bên ngoài, Nguyệt Sư từ tốn duỗi người ra nằm thoải mái ở trên đất, vết thương ở sau gáy cũng đã triệt để biến mất không còn một chút gì.
Tòa đại trận của Chu Hữu Tài trước đó đã sớm bị nó dùng trảo chém ra thành từng mảnh vụn bất chấp việc không tìm đến trận nhãn.
Còn về phần một chiêu Giáng Long Nhất Kiếm kia thì đừng nói là song trảo, chỉ cần một ngón thôi là Nguyệt Sư cũng đủ làm gỏi nó rồi.
Trận đấu vừa rồi đối với ba người La Sơn Chấn Nghiêm là một trận kịch đấu nhưng với Nguyệt Sư căn bản chỉ đáng một trận gãi ngứa.
Giáng Long Nhất Kiếm sau cùng kia của La Sơn Chấn Nghiêm còn khiến Nguyệt Sư hứng thú một chút chứ còn lại thì nó vẫn chưa chơi đủ.
Vốn dĩ Nguyệt Sư dự kiến sẽ giết sạch đám người Thư Viện để hoàn thành giao dịch với Phu Tử năm đó nhưng nghĩ kỹ lại thì thiếu chủ nhà nó là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ lại thành công vượt qua trong khi thiên kiêu của Thư Viện lại không.
Nhỡ đâu sau khi Thượng Dao Thiên Trì kết thúc, đám người Thư Viện lại tự động não bổ thiếu chủ nhà nó chọc giận nó dẫn đến việc nó giận cá chém thớt thì lại phiền.
Vì vậy, nó lựa chọn giết những người không đáng lưu tâm, chừa lại mạng sống cho hậu nhân của tam đại tộc là được. Nó từng gặp cường giả của tam đại tộc này trong quá khứ này huyết mạch của bọn hắn nó vẫn còn nhớ rõ như in.
Để cho ‘vở kịch’ này chân thật hơn thì nó vẫn dựng lên một lớp trận văn bình chướng ở chỗ cánh cổng, bất quá đã giảm thiểu độ khó đến mức tối đa.
Chí ít chỉ có thể dọa sợ bọn hắn chứ không giết chết được. Nó tin tưởng Phu Tử ở ngoài kia khi biết chuyện sẽ hiểu dụng ý của nó là gì, từ đó sẽ âm thầm mắt nhắm mắt mở bỏ qua thiếu chủ.
Tiểu tử năm đó bây giờ đã thành Phu Tử, vậy thì cảnh giới nhất định sẽ đạt đến tình trạng khủng bố như tông chủ năm xưa. Nhân quả đối ứng tại cảnh giới này cực kỳ kinh dị, chỉ một tác động nho nhỏ thôi cũng đủ khiến Phu Tử tái mặt lại rồi.
Mặt khác, nó chỉ cần đợi thiếu chủ thành công đột phá đến Nguyên Anh cảnh rồi dùng tòa đại trận kia để triệu hồi nó thì từ đó về sau nó chân chính đạt được tự do.
Cuộc giao dịch lở dở này khi đó sẽ do đích thân nó giáng lâm đến Thư Viện đòi.
Không thể không nói, Nguyệt Sư tính toán rất kỹ, tâm tư đủ thâm trầm nhưng nó lại không biết được, Phu Tử hiện thời cũng đang bất chấp mọi thứ để đưa Khương Hy về Thư Viện đây.
Và bởi vì không biết nên tâm tình của Nguyệt Sư bây giờ mới thoải mái nằm xuống đánh một giấc thật sâu, chờ đợi ngày thiếu chủ triệu hồi nó tái khởi tu chân giới.
. . .
. . .
Ngoại giới.
Không gian bên trong Lạc chu của Thư Viện hiện nay đột nhiên rơi vào một khoảng trầm lắng cực kỳ tang thương, đến một cây kim rơi xuống sàn bây giờ có khi lại là tiếng động lớn nhất trong khoảng thời gian này cũng nên.
Toàn bộ các vị đạo sư của Thư Viện cùng quây quanh Quan Không Cầu quan sát Nhân Đàn từ phía bên ngoài, xung quanh nó là bốn mươi sáu mệnh bài đã sớm nát.
Một vị đạo sư có chút lớn tuổi lắc đầu thở dài nói:
“Thế sự vô thường, cứ nghĩ có người mở đường thì các đệ tử có thể thuận lợi thông quan, nào ngờ cớ sự lại ra nông nổi này”.
Mai đạo sư trầm mặc một hồi đủ lâu rồi nói ra:
“Cạm bẫy bên trong Nhân Đàn không thể nào tạo ra thương vong lớn như thế này, hung thủ khả năng cao là hộ thú nhưng hộ thú . . . có thể cường đại đến mức miểu sát bốn mươi sáu đệ tử chỉ trong chưa đến nửa tiếng đồng hồ sao?”.
“Chín trăm năm đã trôi qua, có lẽ hộ thú đã phát triển đến một tình trạng chúng ta không cách nào rõ đi”.
“Không hẳn, Thượng Dao Thiên Trì nghiêm cấm tu vi vượt qua Trúc Cơ cảnh, xem như ý chí của nơi này có thiên vị thì nhiều nhất cũng là Giả Đan yêu thú như trong cổ tịch mới phải”.
“. . .”
Những đạo sư khác theo đó lần lượt đưa ra ý kiến riêng của mình về lần thương vong này, sắc mặt của bọn hắn tuy rằng có chút thương tiếc nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Bọn hắn đều là những tu hành giả từ Kim Đan cảnh, sống trên đời cũng có hơn hai trăm năm, sinh tử của người khác đối với bọn hắn bây giờ cũng chỉ tựa một chiếc lá rơi trong hằng hà sa số những chiếc lá khác thôi.
Một ngày bước chân vào con đường tu hành thì người nào người nấy đều đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón tử vong không báo trước rồi.
Mặt khác, bốn mươi sáu đệ tử nho sinh đã chết kia trên thực tế không ảnh hưởng đến căn cơ tương lai của Thư Viện bởi bốn người còn sống kia mới thực sự quý giá.
Trừ bỏ Hiên Minh đang ở tình thế tuyệt đối an toàn ra thì ba hậu nhân của ba đại tộc kia về căn bản sẽ không thể nào vẫn lạc tại trong Thượng Dao Thiên Trì được.
Bọn hắn là thiên kiêu đời này của tam đại tộc, thiên phú rất cao, trên thân thể nào cũng được lưu lại thủ đoạn từ Kim Đan cảnh trở lên. Chỉ cần đối diện với tử vong thật sự thì hậu thủ đó sẽ kích phát để oanh sát nguồn ngọn nguy hiểm.
Sau đó bí cảnh sẽ thôi động trục xuất bọn hắn ra bên ngoài, mạng sống từ đầu đến cuối vẫn được bảo toàn trọn vẹn.
Nhưng như thế thì Thư Viện sẽ đại bại đến độ không thể nào ngóc đầu lên nổi. Hiên Minh tuy là người của Thư Viện nhưng ai nấy đều biết hắn thuộc mạch của Phu Tử, là một cường giả có tính trung lập cao nhất.
Bên cạnh đó, Hiên Minh không phải là Nhân Mạch Trúc Cơ.
Thư Viện hiện nay là thánh địa Nho Môn của thiên hạ, là thánh địa tu hành của chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, để Hiên Minh là Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ thượng vị thì mặt mũi của Thư Viện về sau để ở đâu đây.
Các đại thế lực không dám để đệ tử Nhân Mạch Trúc Cơ vì sợ nhiễm hồng trần nhưng Thư Viện không sợ. Chính vì không sợ nên Nhân Mạch Trúc Cơ mới trở thành niềm kiêu hãnh của Thư Viện.
Đối với các đạo sư bây giờ, chỉ cần ba người La Sơn Chấn Nghiêm, Tuyết Giang Thiên Thu cùng Chu Hữu Tài còn sống vượt ải là được, nội tình bên trong Nhân Đàn thế nào không quan trọng.
. . .
Khoảng tầm mười lăm phút sau, tranh luận giữa các vị đạo sư vẫn chưa đến được hồi kết, ngược lại càng ngày càng hăng.
Thư Viện nổi tiếng với học rộng hiểu sâu, vì vậy công phu miệng lưỡi của các vị đạo sư này quả thực đáng sợ, người không sở hữu được lượng kiến thức uyên thâm thì tuyệt không cách nào nhìn ra được sơ hở trong quan điểm của bọn hắn.
Mai đạo sư vốn là một trong những người tranh luận hăng nhất nhưng bây giờ đến nàng cũng cảm thấy có chút mệt, thay vào đó, nàng lựa chọn đưa mắt nhìn về bốn cái mệnh bài còn lại, thầm cầu mong cả bốn người đều bình an vượt ải.
Sau đó, nàng cẩn thận di chuyển mắt sang nhìn Nhậm Trác Nhiên một chút, tuy rằng không còn nhận tranh luận nữa nhưng nàng vẫn muốn biết quan điểm của đại tiên sinh sẽ như thế nào.
Nhậm Trác Nhiên đương nhiên biết Mai đạo sư đang nhìn mình, hắn mỉm cười có chút ngây ngô nói:
“Đạo sư có chuyện gì cẩn thỉnh giáo sao?”.
Lời vừa ra, toàn trường ngay lập tức liền im lặng lại, xem như tranh luận hăng say đến mức gần động thủ cũng phải triệt để buông tay ngồi yên một chỗ.
Đại tiên sinh đã lên tiếng, bọn hắn tự nhiên không dám làm phiền, cũng không dám quơ tay múa chân trước mặt hắn.
Mai đạo sư có chút hơi thất thố nên vội vàng điều chỉnh ngữ điệu nói:
“Đại tiên sinh cảm thấy sự tình lần này như thế nào?”.
Trác Nhiên trầm mặc một chút rồi đáp:
“Ta không rõ, nhưng không sao, ba người Thiên Thu an toàn”.
Toàn trường liền giật mình, đại tiên sinh đã không rõ thì làm sao hiểu ba người Tuyết Giang Thiên Thu sẽ an toàn?
Huyền cơ, huyền cơ, huyền cơ, . . .
Trong đầu bọn hắn không ngừng lặp đi lặp lại cụm từ này, đến mức độ hai mắt đảo qua đảo lại, sắc mặt cũng thay đổi liên hồi không ngớt.
Mai đạo sư suy nghĩ một chút rồi cung kính nói:
“Đại tiên sinh, ta có thể biết vì sao chứ?”.
Trác Nhiên cười cười đáp:
“Không có gì lạ đâu, các ngươi nhìn xem, thông đạo phi thiên của Nhân Đàn sáng hơn so với lúc trước khi bọn hắn tiến nhập, điều này cũng có nghĩa ba người bọn hắn đã bước vào căn phòng chóp đỉnh rồi”.
Nghe vậy, tất cả đạo sư liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, cụm từ ‘căn phòng chóp đỉnh’ thực sự là một vị cứu tinh, bọn hắn biết chỉ cần ba người Tuyết Giang Thiên Thu bước vào đó thì hộ thú dù còn sống cũng không cách nào tấn công được cả.
Đồng thời, bọn hắn cũng chú tâm quan sát thông đạo phi thiên kia một lần nữa, xác nhận quang mang toát ra từ đó mạnh hơn so với lúc trước thì mới thật sự an lòng.
Trác Nhiên nhìn về phía Quan Không Cầu một hồi rồi trầm mặc rất lâu, sắc mặt vẫn ngây ngô như cũ làm người khác không cách nào đoán được hắn đang nghĩ gì ở trong đầu.
. . .
. . .