Huyền Lục

Chương 467: Diệp Vân Hy cường đại?



Thượng Dao Thiên Trì.

Khoảng độ vài phút sau đó, thông đạo Nhân Đàn đột nhiên bùng lên một cột quang trụ phóng thẳng lên trên trời, ba bóng người liền lóe lên tại hòn đảo kia không lâu sau đó.

La Sơn Chấn Nghiêm có chút chật vật lấy lại trọng tâm của mình ngay vừa khi đáp đất. Hắn không ngờ tốc độ phi thiên này lại nhanh một cách quái dị như vậy.

Đồng dạng Tuyết Giang Thiên Thu cùng Chu Hữu Tài cũng không ngoại lệ, bất quá bọn hắn còn vững vàng hơn so với La Sơn Chấn Nghiêm nhiều.

Dù sao thương thế của hắn vẫn nặng hơn hẳn.

Sau khi đả tọa được một canh giờ tại trong chính điện Nhân Đàn thì bọn hắn liền lựa chọn phi thiên lên đây bất chấp chuyện không biết nguy hiểm như thế nào.

Bọn hắn không có nhiều thời gian để chần chừ, thời gian là vàng bạc, thương thế tuy nặng nhưng hiện tại cũng đã tạm ổn định lại rồi, chỉ cần không gặp phải cấp bậc Giả Đan yêu thú thì sẽ không có gì khó khăn cả.

Chỉ có điều bọn hắn không biết được rằng, một canh giờ trong lý niệm của bọn hắn trên thực tế chỉ có vài phút ở bên ngoài này thôi.

Thượng Dao Thiên Trì cũng không phải ngoại giới, mặt trời mọc hay lặn lúc nào cũng không hẳn là theo quy luật thông thường, vì vậy bọn hắn cũng không cách nào để phán đoán giờ giấc thực tế chính xác được.

Đột nhiên, một luồng sinh mệnh lực bất ngờ phả vào mặt bọn hắn, ba cặp mắt ngay lập tức mở to rồi quay sang nhìn nhau đầy giật mình, pha lẫn trong đó cũng có chút vui mừng.

Chu Hữu Tài nhịn không được thốt lên:

“Sinh mệnh lực sao lại nhiều thế này?”.

“Đằng kia . . .”, Tuyết Giang Thiên Thu bất giác chỉ tay về phía cây cổ thụ khổng lồ ở trung ương lục địa trên không kia.

Nguồn sinh mệnh lực khổng lồ bọn hắn cảm nhận được chính là xuất phát ở nơi này. Từng tấc da tấc thịt của bọn hắn được luồng sinh mệnh ấy kích thích đến độ như muốn được tân sinh thêm lần nữa.

Một vài vết thương ngoài da dưới luồng sinh mệnh lực khổng lồ này không tốn mấy hơi thở đã khép lại. Khí tức của bọn hắn theo đó cũng dần dần ổn định lại không ít.

Cảm nhận được sinh cơ tràn đầy thế, ba người Tuyết Giang Thiên Thu không suy nghĩ nhiều, cũng không có tâm trạng ngắm cảnh xung quanh, bọn hắn lựa chọn đả tọa tại chỗ để khôi phục thực lực.

Thiên địa linh khí nơi này cực nồng, bình thường tại Thư Viện cũng không sở hữu nguồn thiên địa linh khí nồng được như thế.

Mặt khác sinh mệnh lực nơi này quá mạnh, nếu tại tình huống thân thể không gặp thương thế thì có khi bọn hắn đã bị ‘bổ quá’ rồi trọng thương mất.

Nhưng vừa vặn hiện giờ bọn hắn đều đang trọng thương, số lượng sinh mệnh lực này liền là nguồn năng lượng mới bổ sung cho bọn hắn.

. . .

Cùng lúc đó, Địa Đàn cùng Thiên Đàn cũng phóng lên trên trời hai cột quang trụ khổng lồ, đoàn người cũng dần dần xuất hiện ở các tòa đảo nổi khác nhau.

Địa Đàn chiếm số lượng quá đông nên điểm đặt chân của nó cũng to lớn hơn so với bình thường, ít nhất cũng phải gấp mười lần so với điểm đặt chân của Nhân Đàn.

Hiên Minh là người xuất hiện đầu tiên, trên người hắn ặp một chút thương thế nhưng không đáng kể, bộ y phục trên người cũng có chút hơi rách nát, phần tay áo đã vỡ vụn từ lúc nào không hay.

Hắn cũng cảm nhận được luồng sinh mệnh lực khổng lồ từ nơi này bất quá hắn cũng không quá ngạc nhiên.

Hiên Minh là Đại Địa chi thể, không cần sinh mệnh lực xuất thủ, chỉ cần hắn đặt hai chân trên đất là Địa Khí sẽ nhập thể thay hắn trị thương.

Hắn không nán lại đây quá lâu, theo như kế hoạch ban đầu, sau khi đặt chân lên được Thượng Dao Thiên Trì thì hắn sẽ nhanh chóng tìm đến đội ngũ của Thư Viện để tập kết lại.

Hắn nhanh chóng cầm ra một tấm ngọc bài, bên trên có ký hiệu chim Lạc đỏ của Thư Viện rất rõ ràng. Sau đó hắn truyền vào bên trong một chút linh lực rồi cảm ứng vị trí của đồng môn.

Không qua hai giây, hai mắt hắn liền sáng lên một chút rồi nhanh chóng dùng thân pháp di chuyển.

Hắn vừa đi được một hồi thì bóng người của Bắc Liêu Thiên Cương, Vân Tuyên Tiết, Kế Trường Minh, Lăng Vân, Quan Mộng Hân, . . . dần dần xuất hiện ra từ quang trụ.

Vì nhân số tiến vào Địa Đàn quá nhiều cùng với không gian của tòa đảo nổi này cũng không đủ lớn nên người nào vừa ra là lập tức dùng thân pháp phi thân đến các tòa đảo nổi khác nhau.

Những đệ tử đồng môn khác khi đi ra chỉ cần cảm ứng theo tín vật của tông môn là có thể tìm đến được chỗ để tập kết. Thế lực nào tập hợp được đủ người rồi thì có thể lựa chọn tiến về khối lục địa trung ương kia.

Tình huống như vậy cũng diễn ra tương tự tại nơi đặt chân của Thiên Đàn, chỉ có điều nhân số không cách nào so được tại Địa Đàn thôi.

Thiên Đàn đáng lý ra chỉ có một mình La Huyền Tử mới là người chính tông nhưng Diệp Vân Hy cùng đám người Từ Hồng xác thực có thủ đoạn làm giả khí tức Thiên Mạch Trúc Cơ thật nên đã có thể bám theo để lên đây.

Tư Hồng hướng La Huyền Tử nói ra:

“Đa tạ La đạo hữu đã cho đi nhờ, đoạn thời gian đến mong đạo hữu cẩn thận một chút, tránh đi lại một mình”.

Vừa dứt lời, năm người Dạ Ma liền hóa thành mị ảnh rồi lao về phía Thượng Dao Thiên Trì, trong chớp mắt đã biến mất hút không dấu vết.

Bọn hắn cáo từ cũng có chút ý vị, qua thời điểm này thì đoàn người tiến nhập Thiên Đàn cũng tan đàn xẻ nghé, đường ai người nấy đi.

Mặt khác, Từ Hồng bảo La Huyền Tử tránh đi một mình cũng chính là đang cảnh báo nhưng La Huyền Tử lại không để ý mấy.

Hắn gặp sát thủ đến từ Dạ Ma quá nhiều lần rồi nên về cơ bản cũng chẳng quá xa lạ với đám người đó nữa, Từ Hồng muốn đến thì cứ đến thôi, hắn sẵn sàng RuRU2 rửa kiếm ngồi đợi.

Diệp Vân Hy ở bên cạnh hắn thì không lãnh đạm như thế, nàng lắc đầu nói:

“Đám âm hồn bất tán này thật sự không xem người ra gì”.

La Huyền Tử nghe vậy liền quay sang nhìn nàng một chút, ban nãy liên thủ lại đánh với hộ thú một trận thì hắn cũng căn bản nắm được thực lực của nàng rồi.

Rất mạnh.

Đây là hai chữ duy nhất hắn dành cho nàng. Hắn hiếm khi phải khen ngợi người khác như thế, xem như hắn từng đấu với Hiên Minh một trận rồi cũng không cảm ứng được sự nguy hiểm tột cùng như khi đứng cạnh nàng.

Dưới con mắt của hắn, nàng tuyệt đối đã bước vào Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều, tu vi cao hơn hắn tận một tiểu cảnh.

La Huyền Tử thật không ngờ thế lực bí ẩn như Quan Nhân Các lại có thể bồi dưỡng ra được một người kế nhiệm đáng sợ như thế này.

Diệp Vân Hy thấy hắn nhìn nàng có chút lâu hơn bình thường nên khóe miệng có chút hơi cong lên nói:

“Mặt ta có dính gì sao?”.

La Huyền Tử nhàn nhạt đáp:

“Ngươi đánh giá thực lực của Từ Hồng như thế nào?”.

Diệp Vân Hy cảm thấy có hơi chút ngạc nhiên, nàng không nghĩ đến việc hắn nhìn nàng lâu như vậy nhưng lại đi hỏi một tên âm hồn bất tán nào đó mới đi không lâu. Nội tâm nàng có chút phiền muộn nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Nàng mỉm cười nói:

“Hắn có thể đơn đả độc đấu một trận với La đạo hữu”.

“Vậy nếu đấu với ngươi?”, La Huyền Tử nói tiếp.

Một tia tinh quang liền lướt qua mắt Diệp Vân Hy, nàng liền biết nguyên do tại sao rồi, nàng mỉm cười đáp:

“Trong vòng năm mươi chiêu, ta tất đánh bại hắn”.

La Huyền Tử gật đầu, sau đó liền quay lưng phi thân tiến về chỗ đội ngũ của Cổ Linh Môn, còn về phần chào hỏi thì bỏ đi, hắn không có hứng thú.

Diệp Vân Hy cũng có chút như nằm mộng, nàng liền hừ ra một tiếng biểu thị tức giận. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một loại ‘khách hàng’ như La Huyền Tử.

Tính cách không những kỳ quặc khác người mà đến lễ giáo thông thường cũng không thông thuộc. Dù song phương không phải dạng thân quen nhưng chí ít cũng kề vai sát cánh đánh cùng hộ thú một trận thì một tiếng ‘gặp lại sau’ hay ‘cáo từ’ cũng phải nói ra được chứ.

Đằng này La Huyền Tử lại quay lưng bỏ đi như thể nàng không tồn tại, nàng không tức giận mới là lạ.

Nếu không phải vì địa vị đặc thù của Quan Nhân Các thì có khi nàng đã tự thân bám theo tìm La Huyền Tử phiền phức một trận rồi.

Đám người bạch bào nhân đứng sau lưng nàng thấy vậy liền an tĩnh không nói lời nào, không được bao lâu sau thì một người trong đó bước ra ôm quyền cung kính nói:

“Tiểu thư, nhiệm vụ tại thân, mong người không quên”.

Diệp Vân Hy quay lưng lại, nàng nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt lại bình tĩnh như trước rồi gật đầu nói:

“Ta không quên, theo như kế hoạch cũ, mỗi người một đại thế lực, còn những người còn lại phân tán ra ghi chép tình hình xung quanh. Nên nhớ, không được viết quá trình, chỉ ghi kết quả, hiểu chưa?”.

“Vâng”, toàn bộ bạch bào nhân lập tức nghiêm người lại như binh sĩ trong quân đội rồi dõng dạc đáp.

Diệp Vân Hy gật đầu, sau đó liền phất tay cho tản người ra khắp tứ phía.

Thượng Dao Thiên Trì có một loại ước thúc khá kỳ dị khiến những người từng tiến nhập vào nó sẽ không cách nào tiết lộ nội tình ra bên ngoài.

Kể cả có sử dụng Quan Không Cầu để ăn gian thì nó cũng không cách nào tiến nhập sâu vào bên trong Thần Đàn để quan sát cụ thể nội tình.

Thông tin liên quan đến một vài cạm bẫy cùng hộ thú trong đó suốt hàng vạn năm qua trên thực tế là do Quan Nhân Các cung cấp, còn về bằng cách nào thì chỉ có thế lực này mới biết được.

Các đại thế lực cũng từng có ham muốn nắm được cách Quan Nhân Các thu thập thông tin từ các bí cảnh nhưng dường như vẫn còn kiêng kỵ vị Các chủ thần bí kia nên nhất quyết không chịu ra tay trước.

Tình huống này dây dưa mấy vạn năm cho đến tận bây giờ, thành thử tính hiếu kỳ của năm đó có lẽ cũng chẳng lưu lại một chút nào đâu.

Diệp Vân Hy đã cho tản người đi xong rồi thì đến lượt nàng di chuyển tiến về khối lục địa trung ương. Mục tiêu của nàng chỉ có một, chính là tiếp cận Khương Vô Nhai, tìm hiểu đầu đuôi ngọn nguồn thân thế của người này.

. . .

. . .

Tại một nơi khác.

“Có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?”.

Thanh âm của Hiên Minh mang theo uy thế trầm trọng của đại địa đột nhiên rơi xuống đè ép lên tinh thần của ba người Tuyết Giang Thiên Thu.

Dựa theo khí tức của tấm ngọc bài kia, hắn không tốn bao nhiêu phút là đã có thể tìm đến được chỗ để tập kết rồi nhưng kết quả chỉ gặp được có ba người.

Hơn nữa trên thân lại mang theo thương thế rất nặng, đến y phục cũng chưa được nghiêm chỉnh thay lại nữa.

Hiên Minh sao lại không hiểu tình huống nghiêm trọng ra sao, hắn chắc chắn đã nhìn ra được bốn mươi sáu thư sinh còn lại của Thư Viện chắc chắn đã bỏ mình ở bên dưới Nhân Đàn rồi.

Hiện nay hắn có nhiệm vụ lĩnh đội tiến vào bên trong Thượng Dao Thiên Trì, tự nhiên cũng sẽ nhận trách nhiệm bảo hộ những đệ tử đi theo, đằng này bọn hắn còn chưa kịp tiến lên thì đã bỏ mạng.

Hắn không tức giận mới là lạ, nội tâm cũng thầm tự trách nhưng hắn hiểu có tự trách cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.

Bởi hắn là Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ, ngay từ đầu hắn đã không cách nào có thể tiến nhập Nhân Đàn nổi.

Tuyết Giang Thiên Thu thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt về cơ bản đã lấy lại được chút hồng hào, nàng từ tốn nói:

“Tam Nhãn Kim Sư không phải là Giả Đan yêu thú bình thường, nó là Kim Đan Yêu Tướng, một thân thực lực mạnh vượt trội thực lực tổng thể của chúng ta.

Trận hình phù văn còn chưa kịp xuất thủ thì phân nửa đã bị một trảo của nó đoạt mạng, sau đó không đến mấy hơi thở thì từng người từng người một cũng bỏ mạng dưới móng vuốt của nó.

Đến cuối ba người chúng ta liên thủ xuất hết tư bản ra mới có thể chạy trốn được vào chính điện”.

Chu Hữu Tài ở một bên cũng nhanh chóng tiếp lời:

“Lục tiên sinh không nên tức giận, Tam Nhãn Kim Sư mạnh ngoài dự liệu là chuyện không ai ngờ, quan trọng là chúng ta không toàn diệt, như vậy thì Thư Viện sẽ còn cơ hội để tranh một trận ở Dao Trì”.

Hiên Minh nhíu mày lại nói:

“Chu huynh, ngươi tựa hồ không để tâm lắm đến những đệ tử kia thì phải”.

Chu Hữu Tài ngẩng đầu nhìn hắn một chút, hai bên vai có chút hơi run nhẹ, không biết có phải là do thương thế nặng hay do áp lực kinh khủng do Hiên Minh đem lại. Hắn cẩn thận nói:

“Lục tiên sinh, đại cục làm trọng”.

. . .

. . .

PS: Đọc truyện tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không đủ điều kiện rút tiền VIP từ App truyencv đâu *Khóc 1 dòng sông*

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác full sao nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.