Bởi vì Tử Mục đột nhiên chuyển hướng chủ đề nên đám người Từ Hồng cũng không còn mấy tâm trạng đề cập đến chuyện của Khương Hy nữa.
Bọn hắn nhiều lắm là đề cao cảnh giác cùng với tránh tiếp xúc trực tiếp với Khương Hy khi chỉ có một mình. Còn đối sách thì Từ Hồng đã sớm lựa chọn xong, chỉ chờ thời điểm thích hợp rồi ra tay là được.
. . .
Tại một nơi khác, Khương Hy đưa tay lên chà sát đầu mũi của mình một chút, hắn làm người điệu thấp, xem như có nổi danh vì thực lực thì cũng chẳng vì thế đi gây sự khắp nơi, thế mà không hiểu sao lại bị người khác nói xấu.
Hắn khịt mũi một hồi, đảm bảo cơn hắt hơi sẽ không đến nữa thì mới ngẩng đầu lên quan sát cảnh xung quanh một chút, nơi này vẫn thuộc khu ngoại vi nhưng vị trí cũng đã gần với nội vi lắm rồi.
Chỉ cần hắn vận Nhân Gian Hành Tẩu di chuyển thêm năm phút nữa thì hắn chắc chắn sẽ bước vào khu vực nội vi ngay.
Nhưng hắn không lựa chọn trực tiếp thực hiện ngay bởi Thượng Dao Thiên Trì bây giờ đang có biến.
Hiện tại hắn là người duy nhất biết được sự kiện thú triều đêm qua, cho nên trước mắt hắn phải tìm cho mình đồng minh rồi mới di chuyển.
Nói đến đồng minh thì Khương Hy có rất nhiều lựa chọn, như Hiên Minh, Kế Trường Minh, Quan Mộng Hân, Hoa Mộc Cương cùng Vu Chúc Lan, thậm chí là cả Lân.
Hiện tại Lân không yếu, tu vi đã bước vào Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Ngũ Kiều đỉnh phong, một thân chiến lực có thể vượt một đến hai tiểu cảnh.
Đương nhiên, hắn hiện tại cũng đang ở ngay trong Thượng Dao Thiên Trì này. Mặc dù địa vị của hắn trong đội ngũ Kiếm Tông là thấp nhất nhưng vì thấp nên khi bỏ đi thì cũng chẳng ai để ý.
Ban đầu Khương Hy không biết Lân cũng được vào đây nhưng vì có Nhân Võng Phù kích phát nên hắn mới biết được. Có Lân ở đây thì cũng xem như trong tay cầm một thanh kiếm rồi.
Về phần Hiên Minh, Khương Hy không nghĩ hắn sẽ xuất động đâu, bởi đội ngũ Thư Viện bây giờ còn rất ít người, số lượng bây giờ còn bao nhiêu thì không rõ nhưng có lẽ không vượt quá một bàn tay.
Nguyệt Sư đã có ý giết người thì đám thư sinh kia phải tự mình cầu phúc thôi.
Như vậy thì nhân tuyển còn lại là thiên kiêu Chính Phái Bắc Nguyên, vô luận là điều kiện để lập đội hay thực lực thì tất cả đều hợp cách không có gì phải bàn cãi thêm.
Nghĩ đến vậy, Khương Hy liền gật nhẹ đầu rồi phi thân lên một cành cây cao để quan sát. Một bên mắt hắn liền hiện lên quang mang của Thiên Nhãn Phù, theo đó, tầm nhìn của hắn ngay lập tức liền phóng ra đến tận năm dặm.
Lượng linh thức hao hụt tính ra cũng không nhiều, khoảng tầm hai thành nhưng hiệu quả lại tuyệt diệu vô cùng.
Kết hợp với tốc độ của bản thân, hắn hoàn toàn nắm chắc trong vòng nửa canh giờ là có thể tìm đến những người kia.
Giữa lúc này, đột nhiên hành động của hắn có chút hơi khựng lại, ánh mắt hướng về phía đông ngoài ba dặm rồi khóa lại vị trí của một thân ảnh nữ tử áo trắng.
Nữ tử này Khương Hy không hề biết nhưng hắn có thể nói rằng, nàng đủ sức ăn thua đủ với Quỳ Liên ở mặt trận nhan sắc cùng khí chất.
Đáng ngờ hơn là nàng đi một mình.
Thượng Dao Thiên Trì nguy hiểm tột cùng, không lý gì thế lực đằng sau lưng nàng lại để nàng đi một mình cả, trừ phi nàng mạnh một cách phi lý thì lại là chuyện khác.
Còn nhỡ đâu nàng là tán tu thì Khương Hy không đề cập, bởi nó hoàn toàn không hợp lý.
Con đường đến Thông Thiên Thần Sơn tuy rằng nhanh hơn Thần Đàn nhưng để lên được Thượng Dao Thiên Trì sớm thì Thần Đàn bỏ xa mấy con phố.
Mặt khác, nữ nhân có thể đẹp đến mức ngang ngửa với Quỳ Liên như thế này tuyệt đối có độc, tốt nhất không nên loạn động.
Vết sẹo ở trên vụng trái hắn hiện nay chính là bài học rõ ràng nhất.
Khương Hy không vội di chuyển sang chỗ khác, hắn đứng đó trầm mặc một hồi rất lâu, sau đó liền lựa chọn tiến về nơi nàng đang hướng về.
Hắn lựa chọn đón đầu chờ nàng. Sự tồn tại của nàng khiến hắn có chút tò mò.
Nữ tử áo trắng kia không ai khác là Diệp Vân Hy, bây giờ nàng thật sự không biết nên đi đâu để tìm Khương Vô Nhai kia, Thượng Dao Thiên Trì quá rộng, yêu thú ở đây cũng quá nhiều.
Dù nàng không ngại bọn chúng nhưng bọn chúng lại khiến nàng mất thời gian vô ích. Mục tiêu của nàng là tìm đến Khương Nhai nhưng nàng phải công nhận một điều rằng người kia thật sự rất cẩn thận.
Nàng không cách nào tìm ra được một chút vết tích ở chiến trường ban nãy để truy tung cả, ngược lại nàng có thể truy ra vị trí của Hắc Nha.
Nàng đã nghĩ có lẽ Khương Vô Nhai đã đuổi theo Hắc Nha nhưng khi bám theo đến nơi thì nàng phát hiện ra thân ảnh của đám người Từ Hồng.
Một mình nàng không sợ bất cứ ai nhưng nếu gặp cả năm người thì nàng cũng phải trực tiếp quay lưng để chạy. Đám âm hồn bất tán đó không phối hợp với nhau thì thôi chứ một khi m41GE đã làm thì đúng là phiền phức.
Vì vậy nhân lúc đám người đó còn chưa phát hiện thì nàng đã sớm quay lưng đi về hướng ngược lại, còn để đi đến đâu thì nàng để mặc.
Khi không có bất cứ căn cứ nào để quyết định thì nàng thường chọn để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên nhất.
Nghe qua có chút hơi tùy ý nhưng không hiểu sao, mỗi lần làm như vậy, nàng đều sẽ đạt được thứ mình đang mong mỏi.
Diệp Vân Hy thở nhẹ ra một hơi, cước bộ của nàng từ từ chậm dần rồi hướng về phía một con suối.
Con suối này không sâu, thậm chí cũng chỉ tầm ngang đầu gối là hết cỡ, nước trong đến mức có thể nhìn xuống dưới đáy.
Nàng quan sát con suối này được một hồi thì khóe miệng có chút hơi cong lên rồi tự nói:
“Đúng như cổ tịch nói, nơi này thật sự có rất nhiều linh tuyền”.
“Kỳ thực đó chỉ mới là bán linh tuyền thôi”.
Một thanh âm lạ của nam nhân đột nhiên vang lên ở phía bờ bên kia, con ngươi của Diệp Vân Hy liền có chút hơi co lại vì giật mình nhưng nàng khống chế biểu cảm rất tốt, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Nơi đó là một thanh niên nhân cực kỳ trẻ tuổi, dung mạo xuất chúng, ánh mắt chứa đầy mị lực có thể câu hồn bất cứ một người nào nó quét đến.
Thân mang một bộ bạch bào mang điểm xuyết đỏ như Thư Viện nhưng lại khác Thư Viện rất nhiều ở kiểu dáng, ít nhất nàng chưa thấy loại trang phục nào có phần ống quần rộng đến thế.
Hai mắt nàng có chút lóe lên một tia tinh quang, khóe miệng khẽ cong lên đầy kiêu sa rồi nói:
“Nguyên lai là Khương đạo hữu, thật thất lễ, ta không biết đạo hữu đang dừng chân ở đây”.
Tưởng đâu xa tận chân trời, nào ngờ gần ngay trước mắt. Quả nhiên để mọi việc xảy ra tự nhiên là có thể đạt được mục đích của chính mình.
Nội tâm của Diệp Vân Hy cuồng hỉ không ngừng, mặc dù phục trang khác hoàn toàn so với tình báo nhưng dung mạo của hắn nàng không nhận định sai được.
Trên đời không thiếu mỹ nam tử, tu chân giới càng không thiếu loại mặt hàng này nhưng dung mạo đạt đến đẳng cấp như Khương Hy thì hiếm hoi cực kỳ, toàn Đại Lục có lẽ cũng không đến hai mươi người sở hữu dung mạo bậc này.
Quan Nhân Các công nhận cấp bậc dung mạo này cho nên mới dùng nó để làm đặc điểm nhận diện chính cho Khương Hy.
Khương Hy chưa từng gặp qua Diệp Vân Hy nhưng người nhận ra được hắn cũng không nhiều, dù sao hắn vẫn có tự tin về Ảo Thuật gia thân của mình.
Hắn quan sát nàng một chút rồi mỉm cười nói:
“Quan Nhân Các?”.
Diệp Vân Hy mỉm cười đáp:
“Khương đạo hữu nhận ra?”.
Khương Hy thả hai chân xuống suối mát, hắn từ tốn nói:
“Những người ta chưa từng gặp có thể nhận ra ta cũng chỉ có mỗi Quan Nhân Các cùng Dạ Ma. Nếu cô nương là người của Dạ Ma thì ta không ngại tiễn đi trước một đoạn”.
Diệp Vân Hy nghe vậy liền cười khanh khách một tiếng, nàng đáp:
“Đạo hữu thật thẳng thắng, ta gọi Diệp Vân Hy, là truyền nhân thế hệ này của Quan Nhân Các, hân hạnh được ra mắt đạo hữu”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, sau đó đưa mắt lên bầu trời quan sát một chút rồi nói:
“Quan Nhân Các không mang theo Quan Không Cầu sao?”.
Diệp Vân Hy bắt chước hắn ngồi ở trên bờ, hai chân từ tốn thả xuống dưới nước để ngâm, nàng từ tốn đáp lại:
“Không cần, dù sao ta có đủ thực lực bảo vệ mình”.
Nghe vậy, Khương Hy liền bật cười tỏ vẻ đồng tình. Lấy tu vi của nàng đúng thật là có thể đi ngang ở trong Thượng Dao Thiên Trì này rồi.
Diệp Vân Hy là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều như bản thân hắn, hơn nữa cũng không phải là mới vào, nếu dùng biện pháp tương quan để so sánh thì nàng mang lại cho hắn một cảm giác không khác gì khi ngồi với Quỳ Liên.
Nếu Khương Hy chưa ăn Lục Bảo Thập Quả để củng cố tu vi thì có khi bây giờ chưa chắc đã có đủ tư cách đồng cân đồng hạng ngồi nói chuyện với nàng như thế này.
Diệp Vân Hy thấy hắn cười thì nàng cũng cười nhưng nội tâm lại không dám buông lỏng một chút nào. Hắn không che giấu tu vi của mình nhưng lại có sử dụng Liễm Tức Thuật để kiểm soát hơi thở.
Chỉ cần người nào sở hữu tu vi đồng cấp thì sẽ nhận ra tu vi của hắn ngay.
Theo tình báo của Quan Nhân Các thì Diệp Vân Hy có thể xác định tại thời điểm ở Nguyệt Lôi Thành, Khương Hy là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, ấy vậy mà mới ngắn ngủi như vậy đã đột phá lên đỉnh phong cảnh, thiên tư đồng thế hệ đúng là có một không hai.
Nhưng cùng lúc đó, đây lại là điểm đáng ngờ nhất bởi nàng có thể xác định Khương Hy không phải mới nhập đỉnh phong cảnh.
Khí tức của hắn cực kỳ ổn định, khí tràng thuần tu vi hoàn toàn ngang ngửa với nàng, điều này cũng nói rõ hắn đã sớm vào Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều, chỉ là trước đó đã dùng lấy thủ đoạn nào đó để che giấu người ngoài.
Diệp Vân Hy biết hắn cẩn thận có tiếng nhưng không nghĩ đến có thể cẩn thận đến mức này.
“Quả là một con người đáng sợ”, nàng thầm nhủ.
Khương Hy bật cười xong thì cũng không nhìn sắc mặt của nàng thế nào, hắn cũng không hơi đâu đi đọc biểu cảm của nàng, hoặc đúng hơn thì hắn muốn tránh ánh mắt của nàng.
Dạ Ma tà môn có tiếng nhưng Quan Nhân Các lại càng tà môn hơn, đám bạch bào nhân bình thường chỉ cần dùng ánh mắt thông thường là đã đủ đọc tình huống cùng biểu cảm rồi, huống hồ Diệp Vân Hy còn là truyền nhân.
Thủ đoạn của nàng chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn nhiều.
Khương Hy nhất quyết không thể để lộ tâm tình của mình ra được, hắn âm thầm điều chỉnh nội tâm của mình bình lặng lại như một mặt hồ, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ theo đó liền khiến hắn tách rời bản thân với phiến không gian xung quanh.
Sự thay đổi này rất nhỏ nhưng Diệp Vân Hy lại cực kỳ nhạy cảm, nàng có thể phát hiện ra được, hơn nữa nàng cũng dần có cảm giác Khương Hy cứ như là một bóng ma vậy.
Có khi nàng cảm nhận được hắn, có khi lại không. Có khi cúi đầu xuống giả bộ suy nghĩ, linh thức âm thầm quan sát thì không phát hiện ra thân ảnh hắn nhưng khi ngẩng đầu lên thì hắn vẫn luôn một mực ngồi đó. Thật sự rất quỷ dị.
Diệp Vân Hy tự tin có thể nắm chắc tâm lý cũng như thế cục của một cuộc chuyện trò nhưng chỉ nội trong một ngày, nàng vừa gặp phải La Huyền Tử cùng Khương Hy.
Cả hai người này nhìn thì như hai thái cực nhưng thực chất lại là cùng một loại người, là loại người nàng không cách nào nhìn thấu được.
Nàng còn có chút hoài nghi phải chăng những người đạt đến đỉnh của tam đại mạch Trúc Cơ thường sẽ lập dị như thế?
“Không được, phải tìm thời điểm đi tiếp xúc với Hiên Minh của Thư Viện mới được”, nàng tự nhủ.
Cả nàng cùng hắn sau đó cũng không trầm mặc nhìn nhau quá lâu, song phương làm như cái gì cũng không biết rồi nói chuyện như bình thường.
Nhưng đại khái vẫn là nàng hỏi, hắn trả lời. Bản thân hắn trừ bỏ lúc đầu thì chưa bao giờ chủ động đặt câu hỏi để khai thác bất cứ chuyện gì. Điểm này thật sự khiến nàng không cách nào hiểu được.
Nói chuyện được một hồi, cổ họng của Khương Hy có chút hơi khô, hắn nhanh chóng lấy ra hai chén trà nhỏ rồi nâng lên giữa không trung, một tay tùy ý phất về phía con suối nơi thượng nguồn.
Theo đó, nước liền chảy thẳng vào bên trong hai chén trà rồi phân biệt lơ lửng ở trước mặt cả hai người.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Diệp cô nương, mời!”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không đủ điều kiện nhận tiền VIP bên App truyencv nên mọi người hãy sang nền tảng mới nha (Có kẹo free hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác full sao nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế