Diệp Vân Hy là một trong số ít người ở trên Đại Lục hiện nay biết rõ chuyện Vô Cửu đã không còn là sát thủ Ngân Diện.
Theo nguồn tin tra được từ Dạ Ma thì Vô Cửu đã sớm thành sát thủ Kim Diện, còn cái danh Vô Cửu này thì được trao lại cho một sát thủ tự do khác.
Ngoại hiệu của hắn là gì thì đừng nói là nàng, có khi đến cao tầng của Dạ Ma cũng chẳng có mấy người biết rõ nữa.
Sự tồn tại của Khương Hy trước khi vào Kim Diện rất chói loá, không người nào không biết được bởi hắn là sát thủ duy nhất có thể uy hiếp đến Thánh Nữ Ma Cung.
Nhưng từ sau khi hắn trở thành sát thủ Kim Diện thì hành tung của hắn đã hoàn toàn chìm vào bên trong bóng tối, trở thành một sát thủ âm thầm không một ai biết được.
Khương Hy gọi chính bản thân mình ra để hỏi Diệp Vân Hy trên thực tế là để thăm dò xem Quan Nhân Các có nắm được bất cứ thông tin nào không. Dù sao bây giờ song đạo của hắn đã hợp nhất, pháp thuật hồng quang về cơ bản rất khó để che dậy.
Quan Nhân Các có thể sẽ dùng đến dữ kiện này để liên hệ về sau. Hắn cần phải kiểm tra trước để còn chuẩn bị đối phó nếu thân phận bại lộ nữa.
Diệp Vân Hy nhìn hắn một chút rồi nói:
“Ta muốn dùng thông tin của Vô Cửu để đổi lấy một câu hỏi”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Vẫn quy tắc cũ, mời cô nương”.
Diệp Vân Hy mỉm cười nói:
“Thiên hạ đều biết Khương đạo hữu từng đấu với Thánh Nữ Ma Cung nhưng lại không biết đấu ở đâu, đạo hữu có thể cho ta biết được chứ?”.
Khương Hy đưa ngón tay lên ngoắc nhẹ một cái, một dòng nước từ thượng nguồn liền chảy thẳng vào bên trong chén trà của hắn. Hắn từ tốn đưa lên miệng nhâm nhi một hồi rồi đáp:
“Thiên Nhai sơn mạch”.
Khương Hy không cách nào quên nổi sự kiện diễn ra ngày hôm đó được, bởi đó là lần đầu tiên hắn bị một nhân loại khác moi dạ dày của mình ra ngoài, thậm chí còn phải nhìn đối phương nhấm nháp nó rất ngon lành.
Thiên Nhai sơn mạch quả thực là một ký ức đã in hằn vào trong linh hồn hắn rồi.
Bên cạnh đó, sự kiện ngày hôm đó không bị người ngoài phát hiện, Quan Nhân Các cũng không bám theo được Quỳ Liên, cá nhân Khương Hy cũng đã xác nhận trước rồi mới hiện thân.
Trên thực tế, tuy rằng cả Đại Lục biết Quỳ Liên lưỡng bại câu thương với Vô Cửu nhưng không ai biết chính xác địa điểm. Khương Hy lợi dụng điểm đó để dựng lên câu chuyện của mình là được.
Thiên Nhai sơn mạch không nghi ngờ gì hết là một đáp án đủ an toàn.
Cho dù thông tin này có đến được tai của Quỳ Liên thì hắn không nghĩ nàng sẽ đem chuyện này nói cho người khác, giữa hắn và nàng tồn tại một loại giao kèo có tính nhân quả với nhau không hề nhẹ, vì vậy nàng không thể khinh suất được.
Và hắn cũng thế.
. . .
Còn Diệp Vân Hy, nàng không rõ nội tình như thế nào nhưng bản thân nàng là một kho dữ liệu thông tin di động cho nên nàng biết được nhiều chuyện khác bên lề.
Quan Nhân Các biết Quỳ Liên đến Thiên Nhai sơn mạch nhưng lại chậm chân đi quan sát, kết quả ba đệ tử tinh anh của Quang Minh Thần Điện đã bỏ mạng trong tay nàng.
Nếu ngày hôm đó Khương Hy có vô tình đi ngang qua thì cũng xem như chấp nhận được.
Sắp xếp thông tin được một hồi, Diệp Vân Hy nói:
“Đa ta đạo hữu đã cung cấp thông tin, về phần Vô Cửu thì hiện tại hắn đã là sát thủ Kim Diện, ngoại hiệu là gì thì ta không biết nhưng ta có thể chắc chắn một điều rằng hắn không tham dự Thượng Dao Thiên Trì”.
“Tại sao?”.
“Danh ngạch của Dạ Ma cũng bị giới hạn, chỉ có năm người nhưng yêu cầu cao hơn hẳn các đại tông môn khác. Nếu một sát thủ như Vô Cửu xuất hiện ngoài ý muốn thì các đại tông môn hoàn toàn có thể tru sát, Dạ Ma sẽ không để ý đến”.
“Chuyện này đã sớm thành quy củ rồi?”.
“Đúng vậy, đã sớm là quy củ”.
Nghe vậy, Khương Hy liền lắc đầu thở dài đầy tiếc nuối.
“Đáng tiếc, không thể gặp”.
Nếu đã diễn thì phải diễn cho đến cùng, nhưng đó chỉ là vấn đề thứ yếu, trọng tâm nhất hiện tại là Khương Hy không thể nào hóa trang thành Ám Bộ để di chuyển tại trong Thượng Dao Thiên Trì.
Đây không thể nghi ngờ là một lỗ hổng nhỏ trong chuỗi kế hoạch của hắn, cũng may là hắn nắm bắt thông tin kịp, nếu không sau khi thoát khỏi Thượng Dao Thiên Trì thì hắn sẽ đối mặt với hình phạt của Dạ Ma mất.
Sau đó, Khương Hy cùng Diệp Vân Hy cũng không nói chuyện với nhau nhiều mấy, chỉ im lặng điều tức tu luyện, thi thoảng nàng cùng hắn có làm một chút giao dịch nhỏ để trao đổi thông tin.
Dù sao hiện tại nàng cũng đã rõ thân phận của hắn, hắn đến đây sớm hơn những người khác tự nhiên sẽ biết được những chuyện những người khác không cách nào biết được.
Khương Hy cũng không tàng tư, hắn đương nhiên sẽ đem chuyện thú triều đêm trước ra để trao đổi với một thông tin khác của nàng. Thông tin của hắn là độc quyền thì tự nhiên có thể đổi lại một thông tin độc quyền quý hiếm khác.
Loại giao dịch này hắn hoàn toàn không có chút tổn hại nào cả, ngược lại lợi cực kỳ nhiều.
Thượng Dao Thiên Trì sinh biến thì tất cả các tu sĩ nhập bí cảnh đều sẽ bị ảnh hưởng, Khương Hy dù có mạnh thì sức một người cũng chẳng thế nào lay chuyển nổi, cho nên hắn cần đồng minh.
Mặt khác, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra bên ngoài, chi bằng trước mắt hắn càng sớm lợi dụng nó để thu lợi về cho mình tự nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
. . .
Thời gian trôi qua, màn đêm dần dần buông xuống để kết thúc một ngày dài dằng dẵng. Khương Hy cùng Diệp Vân Hy cũng đã rời khỏi con suối đó rồi tìm kiếm một khu vực đủ cao để tạm trú lại.
Ban đêm là thời điểm yêu thú hoành hành, hơn nữa đẳng cấp yêu thú bây giờ còn mạnh hơn hẳn những yêu thú bình thường, đại đa số đều là cao giai Trúc Cơ yêu thú trở lên.
Chưa kể bọn hắn đã đi được xa hơn so với rất nhiều tu sĩ tiến nhập vào đây, chỉ cần bước thêm vài bước nữa là đã chân chính bước vào khu vực nội vi rồi.
Nhưng Khương Hy vẫn cứ từ từ chưa bước, hắn muốn ngắm nốt cảnh trời đêm hôm nay đã. Một khi đã bước vào bên trong nội vi thì tán lá khổng lồ của cây cổ thụ đó sẽ che đậy hết thảy, muốn nhìn cũng nhìn không được.
Cá nhân Diệp Vân Hy có chút tò mò tại sao hắn lại thích ngắm cảnh như thế, bởi một người bình thường khi bước vào con đường tu đạo thì gần như đã bỏ bê hết tất cả các thú vui thường nhật rồi.
Ngắm cảnh cũng được tính là một trong số các thú vui đó.
Bất quá tò mò thì tò mò, nàng cũng sẽ không can thiệp vào đời tư của người khác quá sâu. Nàng lựa chọn bỏ mặc hắn rồi phi thân lên một cành cây cao để đả tọa.
Chỉ có điều nàng vừa đả tọa không được bao lâu thì đại địa đột nhiên có chút rung chấn nhẹ, hai mắt nàng có chút hơi mở ra rồi vội vàng đình chỉ tu luyện lại.
Nàng nhanh chóng tiến đến gần chỗ Khương Hy rồi nói:
“Khương đạo hữu, đây là . . .”.
“Là thú triều”, Khương Hy nhàn nhạt nói.
“Đêm qua cũng tương tự như thế này sao?”.
Khương Hy từ tốn đứng dậy rồi dùng Đạp Vân Bộ phi thẳng lên ngọn cây cao nhất, hắn âm thầm gọi Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ ra che lấp bản thân rồi sử dụng 3cUsZ Thiên Nhãn Phù để tránh bị Diệp Vân Hy phát hiện dị thường về Nhân Phù.
Dưới sự gia trì của Thiên Nhãn Phù, Khương Hy nhanh chóng nhìn ra được đến phạm vi năm dặm, ánh mắt hướng thẳng vào bên trong khu nội vi.
Đúng như hắn dự đoán trước đó, rung chấn tạo ra chính là vì thú triều, hơn nữa đợt thú triều này không tính là mạnh, quy mô cũng nhỏ hơn so với ngày hôm qua rất nhiều.
Đợt thú triều lần này không tản ra tứ phía mà chỉ nhắm về một hướng duy nhất, vừa vặn cũng không tiến về chỗ này nên hắn cũng không nhất thiết phải di chuyển làm gì.
Mặt khác, thú triều hôm nay có chút hơi quái lạ bởi hắn không tìm ra được nguyên nhân. Nếu như ngày hôm qua là do một tiếng gầm vang trời của Kim Đan Yêu Tướng thì ngày hôm nay chắc chắn phải có một nguyên nhân khác.
Khương Hy di chuyển ánh mắt sâu vào bên trong khu vực nội vi, linh thức theo đó liền hao hụt thêm hai thành, giới hạn tầm nhìn cũng được mở rộng ra thêm năm dặm.
Xung quanh con ngươi hắn đã bắt đầu xuất hiện các đường tơ máu, đây là dấu hiệu cho thấy đôi mắt của hắn đã chạm đến giới hạn, nếu còn mở rộng thêm nữa thì đối diện với hắn chính là ‘mù’.
Đáng tiếc, kể cả khi nhìn xa được mười dặm thì hắn cũng chẳng thấy được thêm bất cứ thứ gì. Hắn liền nhắm mắt lại thở dài một hơi, đạo hồng quang ở trong mắt theo đó liền biến đi, tơ máu vẫn còn đọng lại rõ ràng.
Hắn nhanh chóng lấy ra Liệu Thương Phù rồi dán lên trên con mắt đó, một luồng khí tức sinh mệnh êm dịu liền bay ra bên ngoài, dưới sự điều khiển khéo léo của hắn, từng luồng khí sinh mệnh một đều được dung nhập vào bên trong con mắt đó để ôn dưỡng.
Sau đó, hắn quay lưng bật nhảy xuống bên dưới, hai chân đáp đất nhẹ nhàng không tạo ra bất cứ tiếng động gì, tựa như tiên nhân ngự không xuống phàm trần.
Diệp Vân Hy phát hiện ra tấm phù ếm lên trên con mắt đó của hắn nhưng vẫn như cũ, nàng sẽ không hỏi nhiều.
Khương Hy ở trên ngọn cây đó rất lâu, tự nhiên bản thân sẽ nắm lấy một loại thủ đoạn có thể quan sát được sự việc ở đằng xa. Mặt khác, phàm là năng lực sử dụng vượt qua tu vi thì nhất định phải trả một cái giá tương ứng.
Hắn bị như thế thì nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên là mấy.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Khương đạo hữu có phát hiện gì không?”.
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Không, thú triều này có chút hơi lạ nhưng cũng không hướng về phía chỗ này”.
Nói xong, hắn liền quay trở lại chỗ cũ rồi ngồi xuống đả tọa, ánh mắt như trước ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Hành động này cũng ngụ ý rõ ràng là hắn sẽ không rời đi để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần không trực tiếp liên quan đến hắn thì hắn sẽ không động.
Diệp Vân Hy có chút không biết nên nói sao, mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, nàng vốn dĩ cũng muốn đi xem một chút, thuận tiện ghi chép lại một chút thông tin nhưng nghĩ đến chuyện nàng rời đi thì liệu Khương Hy có bỏ đi hay không.
Khó khăn lắm mới tìm được bản nhân của hắn, nếu để vụt mất lần này nữa thì thật sự hỏng hết cả giao dịch.
Theo giao dịch của nàng và hắn thì hắn cho phép nàng đi theo, còn việc nàng theo kịp hay không thì không đề cập đến.
Lấy tu vi hiện tại của nàng, chỉ cần kề cận thân Khương Hy thì dù hắn mở tốc độ nhanh đến đâu, nàng vẫn có thể đuổi kịp.
Nhưng nếu nàng rời xa chỗ này thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác hẳn.
Khương Hy tựa như đọc ra được ‘ham muốn’ kia của nàng nên hắn khẽ mỉm cười nói:
“Nếu Diệp cô nương tò mò thì có thể đi xem, ta sẽ không chạy, dù sao chỗ này ngắm trời đêm vẫn rất tuyệt”.
Diệp Vân Hy cười khanh khách một tiếng đáp lại:
“Cả ta và đạo hữu chỉ mới Trúc Cơ cảnh, ước thúc của một lời nói chưa chắc đã cao đâu”.
Khương Hy không để ý đến nàng, hắn phất tay nói:
“Nếu cô nương không yên tâm thì có thể nhờ đám người kia trông coi giúp”.
Diệp Vân Hy không cảm thấy ngạc nhiên, nàng đưa mắt nhìn về một phương ở trong cánh rừng một chút rồi quay lại nhìn hắn nói:
“Đạo hữu sẽ không đi?”.
Khương Hy ngồi thẳng lưng rồi khép hay tay lại với nhau duỗi thẳng lên trời, hắn nhàn nhạt đáp:
“Thư giãn gân cốt tại chỗ thôi”.
Nghe vậy, Diệp Vân Hy liền gật đầu nói:
“Được, vậy ta đi trước, mong đạo hữu cẩn thận”.
Ngụ ý là đừng chết sớm, ta còn nhiều chuyện để hỏi ngươi lắm.
Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền hóa thành một đạo lưu quang màu trắng xuyên màn đêm tiến về phía chỗ thú triều kia, trong nháy mắt đã rời khỏi tầm mắt, để lại hắn ngồi ở đây đón khách.
Khách nhân vốn đã đến từ sớm, chẳng qua vẫn đang đợi đến thời cơ thích hợp.
Tính toán thời gian thì bây giờ ở ngoại giới có lẽ cũng đang bước vào đầu mùa hè, trời hanh gió nóng dễ cháy nhà, ban đêm nhất định phải cẩn thận.
Với tu sĩ, ban đêm lại càng phải cẩn thận hơn bởi Dạ Ma đã đến rồi.
Không đợi Khương Hy mở miệng mời khách, năm bóng người của Dạ Ma đã xuất hiện ở trên năm ngọn cây cao rồi nhìn thẳng xuống chỗ hắn đang đả tọa.
Từ Hồng từ tốn nói:
“Khương đạo hữu, lại gặp nhau rồi”.
Khương Hy không đáp, thay vào đó, linh thức của hắn khẽ động, một luồng sóng chấn vô hình trong chớp mắt liền quét xuyên qua cả năm người.
Tốc độ cực nhanh, hơn nữa cường độ cũng cực kỳ mạnh.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế