Huyền Lục

Chương 475: Dạ Ma tập kích, lấy một địch năm (2)



Thần sắc Tử Mục ngưng trọng lại hơn bao giờ hết, cặp mắt của hắn cũng triệt để hóa thành tử đồng như Khương Hy. Linh thức song phương ngay lập tức công kích về phía nhau.

Khương Hy có kết giới tinh thần nên nhất thời Tử Mục không thể đả động đến được nhưng ngược lại, Tử Mục lại thảm rồi.

Linh thức của Khương Hy cứ như được hiển hóa thành hàng ngàn hàng vạn ngân châm đâm thẳng vào bên trong não hải hắn, linh hồn hắn run rẩy không ngừng, sắc mặt tái trắng đến cực điểm.

Giữa lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên từ phía trên, Khương Hy vội vàng nâng chân lên đá thẳng vào giữa ngực Tử Mục để đẩy hắn ra xa, đồng thời cũng mượn đó làm bệ đỡ để bản thân lui về phía sau.

Một con Yêu Hầu đột hiện lao từ trên cây xuống xuất một quyền đánh vào đúng vị trí đứng của bọn hắn ban nãy.

Một tiếng động va chạm như sóng gầm núi lở vang lên không ngừng, khói bụi đất đá văng ra tứ phía, mặt đất rung động lên từng cơn dư chấn một.

Khương Hy híp mắt lại nhìn về phía con Yêu Hầu đó, hắn không buông lỏng phòng vệ của bản thân mình một chút nào, thậm chí ngoài linh thức, oJSZ9 hắn còn vận dụng thêm cả sắc dục ý cảnh để cảnh giới cho bản thân.

Ấy vậy mà con Yêu Hầu này vẫn có thể vượt qua được để tiếp cận hắn.

Dựa vào lực tấn công cùng tu vi biểu hiện thì Yêu Hầu này không mạnh, chỉ tầm cao giai Trúc Cơ yêu thú là cùng. Nhưng như vậy mới càng đáng nghi.

Khương Hy cẩn thận quan sát đằng sau lẫn đằng trước, sau đó hắn dùng Nhân Gian Hành Tẩu để lướt về một phía khác. Tử Mục cũng nhân cơ hội này để tụ họp về chỗ của đám người Từ Hồng.

Bộ dáng của hắn muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật. Tuy rằng bị Khương Hy dùng Thiên Nguyệt Thoái Phá đánh hai lần nhưng so ra vẫn nhẹ hơn Hắc Nha nhiều.

Thương thế chân chính của hắn nằm ngay tại linh hồn, chí ít hắn phải ôn dưỡng nửa tháng thì mới có thể toàn lực xuất động trở lại.

Khương Hy ổn định được vị trí của mình nhanh hơn, đồng thời ánh mắt vẫn không ngừng khóa chặt con Yêu Hầu đó để tìm hiểu xem nội tình thế nào. Kết quả hắn phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Tử Mục đi đâu, con Yêu Hầu này theo đó. Tử Mục đi chậm, nó cũng đi chậm, Tử Mục ngã xuống, nó lại đứng im.

Khóe miệng hắn liền khẽ cong lên.

“Nguyên lai là khôi lỗi, chả trách ta lại không phát hiện ra”.

Khôi lỗi thuật hay nói dễ hiểu hơn là nghệ thuật thao túng hình nhân. Đây là một loại nghệ thuật xa xưa thường được dùng trong kịch nước, kịch rối cổ điển ở nhân gian, về sau khi du nhập vào tu chân giới thì đã được cải tiến thành khôi lỗi thuật.

Khôi lỗi sư là những người điều khiển khôi lỗi, đồng thời cũng là một chức nghiệp hiếm hoi bên cạnh Đan sư, Khí sư cùng Phù sư. Chức nghiệp này không tạo ra tiền tài vật chất nhưng nó lại tạo ra chiến lực kinh người.

Giả sử một tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều như Tử Mục thi triển đấu pháp bình thường thì thực lực của hắn sẽ là tám trên thang mười, còn khi kết hợp với khôi lỗi thì thực lực của hắn ít nhất phải bành trướng ra gấp đôi.

Khôi lỗi ngày trước có hình dạng như một con người rối bình thường, khác biệt chỉ nằm ở vật liệu nhưng ngày nay nó đã sớm được mở rộng ra với nhiều tài liệu khác nhau.

Như con Yêu Hầu trước mặt đây chẳng hạn, nó là khôi lỗi nhưng tiền thân lại là một con yêu thú hàng thật giá thật.

Lớp da lông bên ngoài nhìn thì như cũ nhưng thực chất đã trải qua luyện hóa của Khôi lỗi sư thì khả năng phòng thủ có khi đã được bành trướng lên rất nhiều.

Mặt khác, Khương Hy không phát hiện ra được con Yêu Hầu khôi lỗi này là do thể nội của nó đã được trang bị không ít tài liệu ngăn chặn linh thức tra xét như Tán Linh Mộc chẳng hạn.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán thôi, muốn biết kỹ càng hơn thì chỉ còn việc giết chết Tử Mục rồi tiến hành giải phẫu Yêu Hầu, kết quả nhất định sẽ bày ra trước mắt.

Tử Mục thành công tiến lại chỗ đám người Từ Hồng, nghe thấy thanh âm của Khương Hy, hắn liền yếu ớt đáp:

“Bất quá phản ứng của Khương đạo hữu vượt qua dự đoán của ta, ngươi vẫn đủ lực tránh được”.

Khương Hy cười cười không nói, Thực Dục Thiên trong thể nội cấp tốc hấp thụ thiên địa linh khí xung quanh để khôi phục lại pháp lực, đồng thời hắn cũng muốn xem thử đám người Từ Hồng còn trò gì chưa đưa ra nữa.

Từ Hồng âm thầm quan sát người mình một chút, sắc mặt có chút hơi khó coi. Hắc Nha trọng thương, thương cũ chưa lành nay lại còn thêm cả thương mới, một tháng tới đừng nghĩ đến chuyện hoạt động.

Mân Côi càng thảm, một cánh tay trực tiếp bị phế đi, phải cấp tốc chạy chữa thì mới cứu lại được, còn không thực lực chắc chắn đại giảm. Chưa kể ban nãy nàng còn hít vào không ít u hương nên bây giờ phải đả tọa trấn áp cỗ dục vọng kinh người ở trong thể nội.

Tử Mục trọng thương thần hồn, thân thể tuy không trúng thương tích quá nặng nề nhưng chiến lực ít nhiều cũng giảm đi ba đến bốn thành.

Chỉ có hắn cùng với Thạch Nhân về cơ bản vẫn còn đủ sức để chiến đấu nhưng hai người . . . khó tạo ra bất cứ sự khác biệt nào hơn được.

Từ Hồng cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình một chút rồi nói:

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Khương đạo hữu không hổ danh là cao nhân ẩn thế”.

Khương Hy nhìn hắn một chút rồi tùy ý mỉm cười, ma âm vang ra:

“Tuổi tác của ta cũng chỉ ngang ngửa các người, ẩn thế thì ta nhận nhưng cao nhân thì đừng”.

Ma âm vang vọng, sắc mặt Mân Côi lại càng đỏ lừ hơn, Dục Hỏa trong thể nội bắt đầu có xu hướng sắp bùng cháy, nàng liền phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi vấy lên hết mặt cỏ liền tạo thành một luồng hỏa diễm thiêu đốt đi hết phiến khu vực đó.

Hắc Nha ở bên thấy vậy liền có chút sợ hãi, hắn vội vàng vận toàn lực lên đè ép dục vọng ở trong người xuống.

Đồng dạng những người khác cũng làm như vậy. Từ Hồng tuy rằng không thể hiện ra bên ngoài nhưng nội tâm lại cực kỳ phẫn uất không thôi.

Thành thật để nói thì hắn rất coi thường những tu sĩ sử dụng mị công cùng dục công bởi thực lực của đám người này không ra gì, tính cách lại văn vẹo, suốt ngày trong đầu chỉ tồn đọng mỗi thói dâm ô khiến người ngoài nhìn vào đã chán ghét.

Vì vậy trong khoảng thời gian Khương Hy truy đuổi Quỳ Liên thì hắn lại là người đi truy đuổi Thánh Tử của Hợp Hoan Minh Tông.

Trong số những người đi theo con đường Hợp Hoan đại đạo này thì Từ Hồng phải công nhận rằng, Thánh Tử Hoan Tông là một con người khiến hắn chán ghét không cách nào tả nổi.

Tuy rằng hắn không thành công giết được tên đó nhưng nhiều lần dọa sợ được hắn cũng xem như giải tỏa được cơn chướng mắt.

Nhưng hôm nay Từ Hồng thật sự gặp được đối thủ, thậm chí hắn còn được mở mang tầm mắt không ít về Hợp Hoan đạo này.

Hắn vốn nghĩ Khương Hy tu luyện mị công thì mới ảnh hưởng lên được nam nhân nhưng nhìn vào thảm trạng của Mân Côi, hắn còn có chút hoài nghi liệu rằng đối phương có tu luyện thêm dục công không.

Một thân kiêm tu cả mị công lẫn dục công không phải chuyện hiếm nhưng hiếm ai có thể đem cả hai con đường đó lên đến độ cao ngất như thế này.

Từ Hồng không phải thằng ngốc, hắn có thể được các trưởng lão Ngọc Diện đánh giá là sát thủ mạnh nhất thế hệ trẻ Dạ Ma thì nội tình của hắn đương nhiên đủ sức gánh lấy cái danh hiệu này.

Tri thức của hắn không kém, hắn có thể nhìn ra được dị trạng của Khương Hy, vì vậy hắn không vội loạn động. Kế hoạch đã lên trước đó còn chưa kịp thực hiện thì nay đã sớm phá sản, hắn cần phải nhanh chóng thay đổi đối sách.

Hắn cẩn thận nói:

“Kế tiếp đây đạo hữu muốn làm gì?”.

Khương Hy có hơi chút nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hồng một chút rồi mỉm cười đáp:

“Ngươi cũng thức thời đấy chứ”.

Thạch Nhân híp mắt lại nhìn về phía hắn, tựa hồ không hài lòng với một câu này nhưng hắn cũng chẳng để ý đến mấy, dù sao hắn cũng đâu nhìn xuyên qua tấm Kim Diện kia được. Từ Hồng không phản ứng lại thì chuyện gì cũng có thể nói.

Từ Hồng lấy lại bình tĩnh thường ngày, hắn nhàn nhạt nói:

“Khương đạo hữu chớ vội mừng, chúng ta còn chưa sử dụng hết thực lực đâu”.

Nghe vậy, khóe miệng Khương Hy liền có chút nhếch lên đây khinh thường, hắn từ tốn đưa hai ngón tay lên búng vào nhau.

Một tiếng tách rõ ràng kêu lên rồi tạo thành một cơn sóng chấn nhỏ tản ra tứ phía tựa như một gió nhẹ đêm hè.

Theo đó, hàng loạt các trụ hồng quang đột nhiên xuất hiện giữa thiên địa rồi rơi xuống bao vây lấy toàn bộ năm người Từ Hồng vào bên trong.

Phù văn hồng quang hiện thế ra bên ngoài tạo thành các chuỗi như những con tiểu xà uốn lượn trên bầu trời.

Thần sắc của năm người bọn hắn có chút hơi đổi, một đoạn ký ức ngắn lập tức xuất hiện ở trong đầu rồi hết thảy trầm mặc lại.

Bọn hắn vậy mà quên mất Khương Hy đã bố trí một tòa phù trận.

Thế trận phát triển quá nhanh, hơn nữa bọn hắn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong nên tâm trí không cách nào để ý đến tòa phù trận đó. Đằng nào cũng đã ở thế hạ phong, có thêm phù trận thì bọn hắn vẫn ở hạ phong thôi, nghĩ nhiều làm gì.

Tuy rằng bọn hắn không trực tiếp suy nghĩ như thế nhưng đây là phản ứng tự nhiên nhất của cơ thể, não hải sẽ vô tình đem tình huống đó biến thành như vậy.

Lấy tu vi cùng mức độ khống chế của bọn hắn hiện nay thì kiểm soát tuyệt đối bản thân là chuyện gần như không thể.

Đến Khương Hy còn không thể kiểm soát toàn bộ thì bọn hắn lại càng không có cửa.

Khương Hy hướng bọn hắn mỉm cười có chút dụ hoặc, con ngươi hắn đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, ma âm một lần nữa lại vang lên:

“Ta có thể cho các ngươi biết một chuyện, hiện nay ta không ở trạng thái đỉnh phong, nếu các ngươi vẫn muốn giết ta thì đây chính là cơ hội”.

Từ Hồng vận pháp lực lên trấn áp cỗ dục vọng ở trong người mình xuống, hắn không lựa chọn phong bế thính lực nữa bởi như thế thì làm sao nghe được Khương Hy đang nói gì.

Còn về phần đọc khẩu âm thì bỏ đi, càng nhìn vào Khương Hy, thân ảnh của hắn tựa hồ có chút biến ảo dần dần không rõ ràng. Chỉ có khi dời mắt sang chỗ khác rồi nhìn lại thì mới trở lại như cũ.

Từ Hồng biết đây là hiệu ứng do Ảo Thuật tạo thành, cá nhân hắn không thông được khoản này nên đành phải nhường lại cho Tử Mục.

Nào ngờ Tử Mục cũng không cách nào xuyên qua được lớp Ảo Thuật đó, thậm chí khi hắn vận dụng tử đồng quá nhiều thì dường như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó đột nhiên xuất hiện hút lấy linh thức ra bên ngoài.

Đối với tình huống này, hắn vô tình nhớ đến lời của Hắc Nha nửa ngày trước, lúc đó, Hắc Nha cũng gặp phải tình trạng tương tự nên thương thế mới thê thảm đến như vậy.

Tử Mục truyền âm nói cho Từ Hồng chuyện gì đó không ai rõ nhưng khi hắn nghe xong thì sắc mặt có chút hơi biến đổi, hắn trầm mặc một hồi rất lâu tựa như đang câu giờ cho những người khác trị thương.

Khương Hy để ý đến chuyện này nhưng hắn cũng không cắt ngang, một lời kia hắn không nói dối, tình trạng của hắn hiện nay cũng chẳng phải trạng thái đỉnh phong.

Linh thức bị hao tổn quá lớn, chí ít cũng cần một ngày bế quan khôi phục, trên thân tuy rằng không có thương thế thực chất nhưng phong cách đấu pháp của hắn không cách nào rời khỏi linh thức được.

Nếu hôm nay đám người Từ Hồng không tất tay chiến đến cùng thì qua hôm sau sẽ không còn cơ hội nữa.

Khương Hy bây giờ cơ hồ đã nhìn ra được phân nửa thực lực của đám người Từ Hồng rồi, không thể không nói, hắn tương đối thất vọng.

Dạ Ma xuất hiện từ bao giờ không ai biết nhưng xem như một thế lực cổ xưa cũng không sai, truyền nhân của nó đáng lý ra phải mạnh mẽ mới đúng.

Trong suy nghĩ của Khương Hy, hắn đã chuẩn bị tinh thần phải đối mặt với hàng tá Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều nhưng thực tế lại có chút đả kích.

Không một ai đạt đến đỉnh phong cảnh cả, tuy thực lực chiếu theo thân phận thiên kiêu thì hợp cách nhưng luận về góc độ sát thủ thì Khương Hy thật sự không biết nên nói gì nữa.

Gọi thất vọng thì có lẽ còn nhẹ quá.

. . .

. . .

PS: Cảm ơn bạn Tdragon đã tặng quà!

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.