Bắc Liêu Thiên Cương vốn nghĩ Diệp Vân Hy sẽ không thích chốn ồn ào như thế này nhưng khi thấy nàng tựa hồ có vẻ rất thích thú thì bản ý của hắn liền thoái lui.
Hắn mỉm cười nói:
“Diệp cô nương, đệ tử bản tông có chút hơi ồn, mong cô nương không giận”.
Diệp Vân Hy nhoẻn miệng cười đáp:
“Không sao, có tiếng người cũng xem như có chút sinh khí, Bắc Liêu đạo hữu không cần phải câu nệ đến vậy”.
Khương Hy ở gần đó nghe thế liền không biết nói gì, một câu này của nàng nghe thì không ra ý vị nhưng thực chất lại đang mắng chửi hắn rất khéo.
Hắn cũng chẳng để ý đến nàng nữa, liền lựa chọn phi thân lên một cành cây cao rồi ngồi xuống đả tọa khôi phục thực lực.
Diệp Vân Hy đã trở về, Bắc Liêu Thiên Cương đương nhiên không đời nào bỏ qua cơ hội để tiếp xúc với nàng, còn về phần mục đích thì trừ bỏ hắn ra, những người còn lại không cách nào có thể biết được.
Có thể là vì mục đích trao đổi nhưng cũng có thể là vì mục đích bồi dưỡng tình cảm. Cửu Tiêu Tông là nhất mạch của Đạo Môn, đệ tử trong tông sinh sống vốn không khác gì một người xuất gia nhưng cũng không phải là người xuất gia thật.
Đơn cử như hiện tại cả ba thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông vẫn là người bình thường, có thể kết nạp đạo lữ thoải mái không cần câu nệ.
Thất bại thì không nói nhưng nếu thành công thì nhất định phải cẩn thận bởi bọn hắn tu luyện chính là Đạo Môn công pháp, phá thân là mọi chuyện xem như xong, một thân tu vi sẽ triệt để bị phá hoại.
Chính vì vậy, tu luyện Đạo Môn công pháp bắt buộc phải tránh xa ái tình sắc dục, nhưng đây không phải một vấn đề dễ thực hiện.
Hơn nữa Diệp Vân Hy cực kỳ đẹp, nữ nhân càng đẹp lại càng có độc, nàng chỉ xuất hiện trong giây lát thôi nhưng phần lớn các nam đệ tử của Cửu Tiêu Tông đã xiêu lòng không cách nào thoát khỏi rồi.
Khương Hy đả tọa ở trên cây cao nhưng hai mắt vẫn không ngừng nhìn về phía bọn hắn, nội tâm lắc đầu thở dài một trận.
“Ngươi có tâm sự sao?”.
Thanh âm của Kế Trường Minh đột nhiên vang lên ở bên cạnh. Hắn không có hứng thú với Diệp Vân Hy, Dục Hỏa ở trong người cũng phi thường ít, xem như nàng đẹp lắm thì cũng chỉ làm hắn dao động chút chút mà thôi.
Nhưng vẫn như cũ, không đáng để lưu lại trong lòng.
Khương Hy nhìn xuống cành cây đang ngồi một chút rồi nói:
“Một cành này không chịu nổi trọng lượng của ngươi và ta đâu”.
Kế Trường Minh lườm hắn một chút rồi đáp:
“Ngươi muốn đuổi khéo ta?”.
Khương Hy cười cười không đáp, chỉ để lại một ánh mắt đầy ý vị, ngụ ý là đúng rồi đấy. Kế Trường Minh thấy vậy liền đen mặt lại, hắn hừ một tiếng nói:
“Uổng công ta lo lắng thương thế của ngươi”.
Khương Hy mỉm cười, trong bao nhiêu người, Kế Trường Minh là người duy nhất hỏi han đến thương thế của hắn từ trận chiến kia. Lòng người ấm lạnh, cũng chỉ có bằng hữu thân quen mới đi quan tâm như thế.
“Yên tâm, ta chỉ có chút hao hụt thôi, đả tọa qua ngày là hết”.
Kế Trường Minh suy nghĩ một chút đáp lại:
“Dạ Ma tổng lực tập kích ngươi thật sao?”.
Khương Hy gật đầu nói:
“Đúng vậy, tổng lực cả năm người”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh liền đưa mắt nhìn đám người ở phía dưới một chút, xác nhận không có ai để ý đến chỗ này liền bí mật truyền âm nói:
“Theo như ngươi nói, cả năm người Dạ Ma đều là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, năm người này xem như không am hiểu hợp kích thì liên thủ lại cũng có thể hạ sát một thiên kiêu đồng cấp. Làm sao ngươi có thể đánh lui bọn hắn được?”.
Kế Trường Minh không ngốc, ngay từ đầu nhìn thấy chiến trường cùng Khương Hy là hắn đã nghĩ đến chuyện Khương Hy cường thế đánh bại đối phương rồi.
Bởi nếu Khương Hy không địch lại thì hắn phải là người chạy xa khỏi chiến trường này mới phải, hơi đâu ngồi lại chỗ này để đả tọa.
Khương Hy nhìn qua hắn một chút rồi mỉm cười truyền âm:
“Đương nhiên là đánh bại theo cách ta đánh bại ngươi rồi”.
Kế Trường Minh thở dài, không biết nên phản bác thế nào, một năm qua hắn đã nghiên cứu rất kỹ về cước pháp, phòng trừ lúc gặp lại Khương Hy thì có thể đánh một trận.
Nhưng hôm nay phát hiện ra Khương Hy có thể đơn độc đánh lui cả năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều thì nội tâm hắn liền có chút mệt mỏi.
Hắn hiếu chiến không sai nhưng tiền đề đối phương phải nằm trong phạm vi hắn có thể đấu một trận hoặc ít nhất là có thể phấn đấu để đánh một trận.
Còn một khi thực lực vượt ra ngoài giới hạn thì hắn chỉ có nhìn ngó từ phía sau mà thôi.
Khương Hy có thể nhìn ra được tâm tình của Kế Trường Minh, dù sao tuổi trẻ khí thịnh, tranh đấu hơn thua là chuyện hết sức bình thường, đột nhiên một ngày phát hiện ra giới hạn của bản thân thì không cách nào có thể chấp nhận được.
Hắn từ tốn truyền âm:
“Ngươi không cần phải ủ rũ đến thế, càng tu luyện lên cao, ngươi sẽ cảm thấy chuyện này không có gì đáng phải suy nghĩ”.
Kế Trường Minh lườm hắn một chút rồi truyền âm lại:
“Ngươi không ở trong tình cảnh của ta, làm sao hiểu được”.
Khương Hy cười cười một tiếng rồi đưa tay lên vỗ vai Kế Trường Minh.
“Ta có một ca ca, ngươi biết cảnh giới của hắn thế nào không?”.
“Cảnh giới gì?”.
Kế Trường Minh có chút ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghe qua gia cảnh của Khương Hy, cũng chưa từng biết đến vị ca ca thần bí kia.
“Hóa Nguyên cảnh”, Khương Hy từ tốn đáp.
Kế Trường Minh liền có chút hụt hẫng, Hóa Nguyên Cảnh cùng Trúc Cơ cảnh cách nhau quá xa, xem như sư huynh Vũ Nhạc của hắn sở hữu thiên tư cao cũng chưa chắc đạp chân vào Hóa Nguyên cảnh mà . . .
Đợi đã!
“Ca ca ngươi là Hóa Nguyên cảnh?”, Kế Trường Minh vội vàng truyền âm.
Khương Hy nhìn qua hắn một chút rồi gật đầu xác nhận.
Một tiếng sét bất ngờ đánh ngang qua đầu Kế Trường Minh, nội tâm tựa hồ có cái gì đó đã chết lặng. Trong suy nghĩ của hắn, huynh đệ ruột thịt trong nhà dù có cách tuổi thì cũng không quá một trăm.
Dù sao chuyện sinh nở sẽ khiến nữ tu chậm trễ quá trình tu luyện, trong trường hợp nặng hơn còn có thể hao tổn đi rất nhiều bản nguyên, một thân tu vi về sau khó có thể tăng tiến.
Cho nên nếu nữ tu đã muốn sinh hạ con cái thì thường sẽ tập trung vào một giai đoạn duy nhất, đồng nghĩa với việc huynh đệ ruột thịt khó mà chênh tuổi nhau xa được.
Kế Trường Minh không rõ tu vi hiện tại của Khương Hy là gì nhưng tuyệt đối mạnh hơn Bắc Liêu Thiên Cương bởi cảm giác hắn đem lại cường đại hơn hẳn.
Nhưng ca ca của hắn đã bước vào Hóa Nguyên cảnh thì thiên tư tuyệt đối ngất trời. Trong vòng trăm năm từ phàm nhân thành Hóa Nguyên cảnh, chuyện này kế Trường Minh làm không được.
So với việc hắn ghen tị với thực lực của Khương Hy thì việc Khương Hy ghen tị với thiên tư của ca ca lại càng mệt mỏi hơn nhiều.
Kế Trường Minh thở dài một hơi, ánh mắt mang vẻ đồng tình nhìn về phía Khương Hy rồi đưa tay vỗ vai.
Khương Hy cũng chỉ cười khan vài tiếng rồi quay trở lại đả tọa, biểu thị không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa.
Kế Trường Minh cũng tôn trọng hắn nên cũng không nán lại ở trên cây, đành phi thân sang một cành cây khác rồi ngồi xuống đả tọa.
Khương Hy âm thầm đưa mắt nhìn qua Kế Trường Minh một chút, trong lòng liền vụng trộm nhịn cười.
Kế Trường Minh không ngốc nhưng đó là đối với những người khác, còn đối với Khương Hy, hắn lại có chút đơn giản. Làm người đơn giản, suy nghĩ cũng đơn giản, dùng Tuyết Lam làm tấm chắn một chút thôi cũng tin sái cổ.
Lấy ánh mắt của Khương Hy, hắn biết hiện tại Bắc Liêu Thiên Cương mạnh hơn hẳn Kế Trường Minh nhưng trong tương lai, vị thế này sẽ đảo ngược lại.
Kế Trường Minh sở hữu Hỏa Thiên linh căn, chiến lực đồng cấp của hắn là vô song, tu luyện về hậu kỳ tuy rằng có chút khó khăn nhưng đã có tài lực của Vệ Khắc Nguyên chống đỡ thì vạn tvrUY sự sẽ không gặp phải chút bất trắc nào.
Chưa kể có Thái Dương Thiên Công hỗ trợ thì hắn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, ngày bay vạn dặm.
Ngược lại, Bắc Liêu Thiên Cương sẽ không cách nào mạnh mãi, hắn không phải Thiên linh căn, chỉ là song linh căn nhưng đáng tiếc, lại là Thổ, Kim song linh căn.
Song linh căn không yếu nhưng loại phân bổ này không hề hợp với công pháp hắn đang tu luyện là m Dương Đạo Công. Tiền kỳ không nói nhưng càng tu luyện về hậu kỳ thì khó khăn lại càng thể hiện rõ ra bên ngoài.
Đối với chuyện này Khương Hy cũng có chút suy nghĩ, Thương Nguyên là người quyết định hậu bối nào sẽ gánh trọng trách tu luyện ba môn Đạo Môn công pháp đó thì không lý nào lão không nhìn ra tiềm lực của Bắc Liêu Thiên Cương.
Lão là người tu luyện m Dương Đạo Công đến một cảnh giới mà người sáng tạo ra nó cũng không thể nào ngờ tới, cho nên lão hiểu m Dương Đạo Công đáng sợ như thế nào về hậu kỳ.
Thương Nguyên biết nhưng vẫn cố tình làm như vậy thì đằng sau tất có huyền cơ riêng.
Đầu óc của lão già này xưa nay vẫn cứ đen như vậy, đến Khương Hy cũng bắt đầu có chút tò mò với cục lão đang bày ra rồi.
Đáng tiếc, cảnh giới bây giờ quá thấp, hắn không cách nào có thể can thiệp vào sâu hơn được. Nhưng thôi, cục này còn rất lâu mới hạ màn, hắn từ tốn nâng cao tu vi rồi dần dần xem chuyện vui sau vậy.
. . .
Sáng hôm sau.
Ánh bình minh một lần nữa lại hiển lộ ra, hai mắt Khương Hy cũng vừa vặn mở ra chào một ngày mới, khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy vui vẻ.
Một đêm đả tọa, thực lực rốt cuộc cũng trở lại đỉnh phong, bây giờ năm người Từ Hồng có xuất hiện một lần nữa thì hắn cũng dư sức đánh tơi bời một trận.
Đồng dạng chúng đệ tử Cửu Tiêu Tông cùng Diệp Vân Hy ở phía dưới cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào bên trong khu vực nội vi.
Diệp Vân Hy từ tốn phi thân lên trên cành cây Khương Hy đang ở, nàng nhẹ giọng nói:
“Khương đạo hữu không dự tính đi sao?”.
Khương Hy nhìn về một nơi phương xa rồi mỉm cười đáp:
“Số lượng chưa đủ, chúng ta đợi một chút”.
Nghe vậy, Diệp Vân Hy liền âm thầm phóng linh thức theo hướng Khương Hy nhìn về nhưng nàng không phát hiện ra gì hết, phải đến tận hai phút sau thì thần sắc của nàng có chút hơi đổi, nàng liền liếc nhìn Khương Hy đầy ý vị rồi nói ra:
“Đạo hữu ẩn tàng thật sâu, ta cam bái hạ phong”.
Khương Hy cười cười đáp:
“Cô nương không cần phải thế, mỗi người đều có sở trường riêng, vừa vặn đây lại là sở trường của ta”.
Diệp Vân Hy không nói, chỉ lẳng lặng nhảy xuống bên dưới rồi thông tri cho Bắc Liêu Thiên Cương một chút. Kế Trường Minh ở gần đó không hiểu mấy lời của Khương Hy là thế nào nên liền nhẹ nhàng di chuyển lại gần rồi nói:
“Vô Nhai, ngươi cùng nàng nói gì vậy?”.
Khương Hy đáp:
“Hôm nay chúng ta sẽ tiến vào khu vực nội vi nhưng với đội ngũ này vẫn chưa đủ, bên trong rất nguy hiểm, cần thêm một đội nữa mới đủ”.
“Ngươi vào bên trong rồi?”.
Khương Hy nhìn qua hắn một chút rồi mỉm cười đầy ẩn ý không đáp, hắn liền gật đầu tựa như hiểu ý.
Khương Hy từng vào bên trong nhưng đó là ở đời trước, hắn không thể nói ra bằng miệng được, đành phải dùng lấy cách này. Về phần Kế Trường Minh hiểu như thế nào thì cũng chẳng sao, dù gì cũng chung một con thuyền.
Sau đó, Khương Hy đứng dậy chỉnh trang y phục một chút rồi phi thân xuống bên dưới chờ đợi. Đội ngũ sắp đến đây không tầm thường, phải trang trọng một chút.
Không bao lâu sau, một tiếng loạt xoạt của cỏ lần lượt vang lên, một đội ngũ dần dần xuất hiện ra từ trong cánh rừng, y phục trên người mang giống như nhau, đều thuần một sắc đen, trên trán có đeo một băng vải màu tím với họa tiết mặt trăng trắng xám.
Trung tâm của đội ngũ là một cái kiệu lớn bằng gỗ, bên trên có họa tiết mặt trăng cách điệu phi thường quen thuộc với Khương Hy.
Bởi hắn đã thấy loại họa tiết này hơn hai mươi năm ở Nguyệt Hải Thành rồi.
Đội ngũ của Đại Nguyệt Hoàng Triều.
Lúc này, Bắc Liêu Thiên Cương liền đại diện đứng ra trước đội ngũ của Đại Nguyệt Hoàng Triều, hắn mỉm cười nói:
“Hàn tiểu công chúa, lại gặp mặt rồi”.
Lời vừa ra, hàng loạt ánh kiếm đột nhiên chĩa thẳng về phía Bắc Liêu Thiên Cương, xung quanh hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện năm bóng người hắc y.
“Bắc Liêu Thiên Cương, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bản công chúa?”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!