Thanh âm của vị ‘Hàn tiểu công chúa’ đó cực kỳ cao, tựa như đang tức giận đến độ muốn giết người ngay tại chỗ vậy.
Bắc Liêu Thiên Cương có chút bất đắc dĩ, hắn mở miệng nói ra một vài câu trấn an nhưng vị tiểu công chúa kia vẫn cao giọng tức giận như cũ. Hắn cũng đủ kiên nhẫn, dành đến hẳn mười lăm phút đồng hồ chỉ để thuyết phục nói chuyện.
Khương Hy ở đằng xa thấy có chút hứng thú liền dựa lưng vào gốc cây rồi hướng Kế Trường Minh nói:
“Trường Minh, các ngươi cùng Hàn thị Hoàng tộc phát sinh mâu thuẫn sao?”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh liền đưa tay lên khụ khụ vài tiếng có chút hơi xấu hổ, hắn nhỏ giọng nói ra:
“Đừng lôi Cửu Tiêu Tông vào, cái này là Bắc Liêu Thiên Cương tự tìm đường chết”.
“Trông hắn không giống người sẽ gây sự”, Khương Hy nói.
Kế Trường Minh lắc đầu đáp lại:
“Không cần hắn đi gây sự, hai người đó vốn là thanh mai trúc mã . . .”.
Tiếp sau đó, Kế Trường Minh di chuyển lại gần Khương Hy một chút rồi từ tốn kể lại cố sự của Bắc Liêu Thiên Cương trước khi vào Cửu Tiêu Tông.
Nguyên lai, thân phận của Bắc Liêu Thiên Cương cũng không hề tầm thường một chút nào. Hắn là con dân của Đại Nguyệt, đồng thời cũng là hậu nhân của Bắc Liêu gia tộc.
Bắc Liêu gia tộc là dòng mW7ta dõi văn quan của Đại Nguyệt Hoàng Triều, Bắc Liêu lão tổ lại càng là nguyên lão tiền triều, một đời phục thị Nguyệt Hoàng tiền nhiệm.
Cho đến khi Nguyệt Hoàng đời này lên ngôi thì Bắc Liêu lão tổ cáo lão nghỉ hưu. Đối với quan lại, trừ phi đã thực sự già yếu hoặc bị loại bỏ ra khỏi triều chính thì không đời nào có chuyện dễ lui quan như vậy.
Nhưng thực tế lại đúng là thế, Bắc Liêu lão tổ đã già, nghe bảo thọ nguyên chỉ còn hơn trăm năm, trong tộc tạm thời cũng chỉ có một tu sĩ Hóa Nguyên cảnh nhưng tu sĩ này cũng đã già, gần như không có hi vọng tiến vào Nguyên Anh cảnh.
Cũng may khí vận của Bắc Liêu gia tộc không cạn, thế hệ này của bọn họ sinh ra được Bắc Liêu Thiên Cương, thiên phú ngất trời. Đích thân Bắc Liêu lão tổ đã ngày đêm đứng ra chỉ dạy cho hắn tu hành.
Và trong khoảng thời gian này, Bắc Liêu Thiên Cương đã được lão tổ dẫn vào cung gặp Hàn tiểu công chúa.
Bắc Liêu lão tổ cáo quan nhưng dù gì cũng là lão tổ Nguyên Anh cảnh, lão muốn tiến cung hỏi thăm cố nhân cũng là chuyện hết sức bình thường, đồng thời lão cũng cố ý mang theo hậu nhân đi cùng để mở rộng một chút nhân mạch cho tương lai.
Cuộc gặp gỡ của Bắc Liêu Thiên Cương cùng Hàn tiểu công chúa tính ra cũng rất bình thường, trưởng bối song phương hỏi thăm nhau thì cũng tiện đường giới thiệu hậu bối cho nhau thôi.
Hàn tiểu công chúa có tên gọi là Hàn Minh Nguyệt, thiên tư so với Bắc Liêu Thiên Cương càng muốn kinh dị hơn, bởi nàng sở hữu thánh thể của Đại Nguyệt Hoàng Triều.
Minh Nguyệt chi thể.
Trong số tất cả các hoàng tử cùng công chúa, Nguyệt Hoàng yêu quý nhất chính là vị tiểu công chúa này. Hàn Minh Nguyệt sở hữu thiên tư cùng thể chất cao như thế dẫn đến các phương thế lực cực kỳ kiêng kỵ.
Số lượng sát thủ của Dạ Ma thâm nhập hoàng cung Đại Nguyệt từ sau khi nàng được sinh ra đến nay nhiều vô kể, cho nên ở bên người nàng lúc nào cũng sẽ kè kè không ít hộ vệ.
Hàn Minh Nguyệt lớn lên trong môi trường như vậy tự nhiên sẽ cảm thấy bí bách, xung quanh không có lấy một người bạn, cũng như không được tùy tiện xuất cung chơi.
Bắc Liêu Thiên Cương là bằng hữu đầu tiên của nàng, cá nhân nàng cũng có chút thích hắn. Nhưng đáng tiếc, song phương còn chưa kịp phát triển tình cảm được bao nhiêu thì hắn đã được một trưởng lão của Cửu Tiêu Tông mang đi nhập môn.
Tình huống diễn ra quá vội, Bắc Liêu Thiên Cương cũng không kịp gửi lời tạm biệt với Hàn Minh Nguyệt. Từ đó về sau, tính cách của Hàn Minh Nguyệt càng ngày càng xấu, mỗi lần nghe đến tên Bắc Liêu Thiên Cương là nàng liền nổi đóa lên.
Gần đây nhất, hai người gặp lại ở ngay bên trong Địa Đàn, kết quả liền xém chút nữa dẫn đến Cửu Tiêu Tông cùng Đại Nguyệt Hoàng Triều động binh đao.
Khương Hy nghe xong liền cười khan vài tiếng, tính cách của tiểu công chúa Hàn thị Hoàng tộc này thật sự không phải vừa. Bắc Liêu Thiên Cương có thể nhẫn nại với nàng đến tận bây giờ đúng thật là có lòng.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến chuyện gì đó nên liền nhỏ giọng hỏi:
“Bât quá, chuyện này cũng không phải hay ho gì, làm sao Bắc Liêu đạo hữu kể với các ngươi được”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh liền giương hai con mắt có chút . . . ngây thơ kia nhìn Khương Hy một chút rồi lắc đầu đáp:
“Đương nhiên rồi, hắn làm sao kể với ta được, là Vân Tuyên Tiết kể lại, mà nàng thì lại nghe từ nhị trưởng lão”.
Khương Hy bày ra bộ mặt có chút không hiểu, Kế Trường Minh cũng chỉ cười cười không giải thích gì thêm. Nhưng thực tế ở trong lòng, Khương Hy đã cười ha ha quái dị không biết bao nhiêu lần.
Người nào không rõ chứ sao hắn lại không biết nguyên hình của nhị trưởng lão như thế nào được. Trong số các cường giả của thế hệ hoàng kim thì Cửu Tiêu Tông sống sót tổng cộng bốn người.
Vệ Khắc Nguyên cùng Phù Linh chân nhân là người cùng thế hệ, còn Thương Nguyên chân nhân thì cùng thế hệ với nhị trưởng lão.
Song phương chênh lệch nhau gần năm mươi tuổi, Thương Nguyên lớn nhất, nhị trưởng lão lớn thứ hai rồi mới đến Vệ Khắc Nguyên cùng Phù Linh.
Nhị trưởng lão hiện nay là trưởng lão chưởng quản Giới Ngục Sơn của Cửu Tiêu Tông, mọi tội nhân hay tu sĩ tà ác đều bị bắt giam ở ngay trong đó.
Nhị trưởng lão là một người rất đặc biệt bởi nàng là nữ nhân duy nhất trong số bốn người. Hiện nay tuy rằng đã già nhưng đừng nên khinh thị vị trưởng lão thành danh này.
Mọi tội nhân của Giới Ngục Sơn mỗi khi nhìn thấy nàng thì tứ chi liền run rẩy sợ hãi hết cả lên, sự tồn tại của nàng chẳng khác gì hung thần ác sát đối với bọn hắn.
Bất quá ở trong mắt Khương Hy, lão thái bà này cực kỳ nhiều chuyện, nàng còn nhiều chuyện hơn cả Điền đại phu. Cuộc sống ở trong Giới Ngục Sơn cực kỳ nhàm chán, nàng cũng không thể tùy tiện rời khỏi đó để ra bên ngoài du ngoạn được.
Cho nên hứng thú của nàng chính là thu thập chuyện ‘xấu’ của các đệ tử ở trong tông về rồi xem cho qua ngày. Chính vì vậy bất kỳ ai ở trong tông khi đối mặt lão thái bà này phải mở miệng nói ngon nói ngọt để tránh cho nàng nổi giận.
Nếu không chẳng ai biết được sang ngày hôm sau sẽ có tin tức gì tuồn ra bên ngoài đâu.
Mặt khác, theo lời của Kế Trường Minh, Vân Tuyên Tiết nghe lại từ nàng thì phần nhiều đôi bên cũng có chút quan hệ.
Kế Trường Minh không nói cụ thể nhưng nhìn vào bộ tử bào ở trên người, khả năng lớn Vân Tuyên Tiết là đệ tử của nàng cũng nên.
Nghĩ đến chuyện của lão thái bà kia, Khương Hy liền nhịn không được cười khẽ một tiếng. Kế Trường Minh cảm thấy có chút quái lạ, hắn nói:
“Có gì buồn cười sao?”.
Khương Hy lắc đầu nói:
“Không có gì, đột nhiên nghĩ đến chút chuyện cũ thôi”.
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn nhìn về phía chỗ Bắc Liêu Thiên Cương có chút hơi đổi, khóe miệng hắn khẽ cong lên nói ra:
“Giải quyết xong rồi, chúng ta sang đó thôi”.
Trải qua hơn mười lăm phút dài dằng dằng, Bắc Liêu Thiên Cương rốt cuộc cũng thuyết phục được vị tiểu công chúa khó chiều kia.
Hắn nhanh chóng ra hiệu để cho đám người Khương Hy tiến lại hội họp một chút để tránh cho Hàn Minh Nguyệt không đủ kiên nhẫn lại giở chứng.
Dù sao nàng là công chúa của Đại Nguyệt Hoàng Triều nhưng từ nhỏ đã được Nguyệt Hoàng chiều chuộng hết mực, đến lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng phải mỉm cười thân thiện với nàng chứ chẳng đùa.
Khương Hy cùng Kế Trường Minh sánh vai từ tốn bước đến, đồng thời kiệu của Hàn Minh Nguyệt cũng được hạ xuống, một thân cận vệ hắc y liền xuất hiện vén màn che sang một bên.
Theo đó, Hàn Minh Nguyệt liền từ tốn bước ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng về phía Bắc Liêu Thiên Cương một chút rồi hừ một tiếng quay sang chỗ khác. Hắn cũng không thể trách được nàng, chung quy lại năm đó hắn vẫn nợ nàng một lời xin lỗi.
Nhưng đó là chuyện riêng của hắn, còn một khi vào chính sự thì tác phong của hắn vẫn đủ tiêu chuẩn của một thiên kiêu lĩnh đội, hắn hắng giọng một chút rồi nói:
“Tiểu công chúa, ta xin mạn phép giới thiệu người với một vài vị đồng đạo. Đây là hai sư đệ, sư muội của ta, Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết”.
Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết liền gật nhẹ đầu hành lễ theo phong cách của Đạo gia, Hàn Minh Nguyệt cũng nghiêm túc hành lễ đáp lại.
Sau đó, Bắc Liêu Thiên Cương di chuyển tay qua chỗ Khương Hy nói tiếp:
“Còn đây là Khương Vô Nhai đạo hữu đến từ Thiên Nguyệt Tông và Diệp Vân Hy cô nương đến từ Quan Nhân Các”.
Nghe vậy, hai con mắt Hàn Minh Nguyệt liền sáng tỏ như trăng nhìn về phía Khương Hy cùng Diệp Vân Hy, nàng mỉm cười thân thiện nói:
“Hàn Minh Nguyệt gặp qua Khương công tử, Diệp cô nương”.
Khương Hy có chút hơi giật mình nhưng bề ngoài vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ, hắn từ tốn nói:
“Thỉnh an công chúa”.
“Gặp qua công chúa”, Diệp Vân Hy mỉm cười đáp.
Khương Hy cùng Diệp Vân Hy là cường giả đồng cấp nhưng thái độ biểu thị song phương lại hoàn toàn khác nhau.
Quan Nhân Các có địa vị đặc thù, Diệp Vân Hy còn là truyền nhân của nó nên địa vị của nàng không hề dưới Hàn Minh Nguyệt một chút nào. Còn Khương Hy thì khác.
Hắn bây giờ hiểu quá rõ Thiên Nguyệt Tông là thế lực như thế nào, trong quá khứ tuy đã từng là một trong Thập Đại Chính Phái nhưng bây giờ đã sớm không tồn tại nữa, chí ít là trong mắt của Bạch Chân nhất mạch.
Cho nên địa vị của Khương Hy trên thực tế sẽ thấp hơn Hàn Minh Nguyệt một chút nhưng cũng không sao, cho nàng một chút mặt mũi, đoạn đường sau sẽ dễ thở hơn.
Huống hồ nàng cũng đã gọi hắn là ‘Khương công tử’ rồi, đây là biểu hiện cho thấy nàng đang muốn kéo gần quan hệ.
Hàn Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, ánh mắt như có như không nhìn Khương Hy nhiều một chút. Hắn cũng không cách nào tránh được, không phải khoe khoang nhưng dung mạo thật sự của hắn có thể kéo gần quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào hắn muốn.
Đương nhiên, trong lúc nàng quan sát hắn, hắn cũng âm thầm quan sát nàng một chút. Luận về nhan sắc, nàng thua Diệp Vân Hy cùng Quỳ Liên khoảng tầm một bậc, dung mạo có lẽ ngang với Thanh La.
Nhưng nàng nổi bật ở chỗ khí chất hoàng tộc cao sang cùng với con mắt màu bạc kia. Đôi mắt này chỉ có duy nhất Minh Nguyệt chi thể mới có thể sở hữu nổi, bất cứ ai nhìn vào nó đều sẽ cảm nhận được một cỗ khí tức thanh cao thượng vị.
Mặt khác, nàng không tính là cao, chỉ tầm gần mét sáu là hết, trên người mang phục trang hoa bào khá nổi bật, gương mặt cũng được trang điểm một cách trang nhã cùng tinh tế.
Nhìn chung, nàng quả thực ra dáng một vị công chúa, không làm mất mặt hoàng tộc.
Khương Hy quan sát nàng xong liền quan sát đội ngũ của nàng. Trừ bỏ nàng ra thì còn có thêm chính xác mười hai người nữa theo hầu, trong đó có hai người là nữ tỳ, mười người còn lại là cận vệ hắc bào.
Tu vi đều từ Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Ngũ Kiều trở lên, một đội ngũ đủ đáng sợ.
Hắn hướng nàng mỉm cười nói:
“Công chúa, trừ bỏ người ra thì không còn hoàng tộc nào khác sao?”.
Vừa dứt lời, một thanh kiếm đột nhiên vắt ngang cổ hắn, khoảng cách chỉ còn một li nhỏ là lưỡi kiếm có thể chạm vào da thịt.
Đối với chuyện này, Khương Hy vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ, hắn đưa mắt từ tốn liếc nhìn tên cận vệ đang chĩa kiếm vào hắn, miệng không nói một lời nào nhưng nét bình tĩnh ở trong mắt đã thể hiện hết thảy.
“Lui ra”, Hàn Minh Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng.
Tên cận vệ đó không nói một lần, nhanh chóng theo lệnh liền thu kiếm lại lui ra phía sau. Hàn Minh Nguyệt hướng Khương Hy mỉm cười nói:
“Thật có lỗi, hạ nhân của ta chỉ làm theo chức trách, mong Khương công tử không giận”.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Chuyện nhỏ nhặt thôi, ta cũng không để ở trong lòng”.
Hàn Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó nàng liếc mắt sang nhìn tên cận vệ ban nãy rồi nhàn nhạt lên tiếng:
“Còn không mau hướng Khương công tử bồi lỗi”.
Nghe vậy, tên cận vệ kia liền tiến đến ôm quyền hành lễ nói ra:
“Ban nãy đã thất lễ, mong công tử lượng thứ cho”.
Khương Hy gật đầu biểu thị không để ý đến mấy, hắn không mở miệng trả lời tên cận vệ vì như vậy sẽ được cho là bất kính với Hàn Minh Nguyệt.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế