Huyền Lục

Chương 483: Thụ Yêu báo ân



Bắc Liêu Thiên Cương cùng Kế Trường Minh giật mình, hai chân vô ý thức lùi ra sau một bước. Lời của Khương Hy tuy có hơi vô căn cứ nhưng cũng không phải không thể.

Quan Nhân Các bí ẩn với người đời nhưng với bọn hắn thì chẳng có chỗ nào gọi là bí ẩn đâu, Diệp Vân Hy xác thực có xác suất từ tốn lấy thông tin từ bọn hắn rồi đem đi bán cũng nên.

Còn về chuyện nàng có thể lấy ra được gì thì bọn hắn khó nói, dù sao thủ đoạn của Quan Nhân Các rất đặc dị, đến bọn hắn là đệ tử đại tông môn còn không có chút thông tin nào thì đủ hiểu rồi.

“Được, ta sẽ để các đệ tử cẩn thận một chút”, Bắc Liêu Thiên Cương khoanh tay chống cằm suy tư một chút rồi nói.

Kế Trường Minh không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Vân Hy một hồi rồi quay sang nhìn Khương Hy nói:

“Vậy người ngươi để ý là ai vậy?”.

Khương Hy: “. . .”

Từ bao giờ ngươi lại có hứng thú quan tâm chuyện này rồi?”.

“Đừng hỏi nữa, ta không muốn nghĩ đến nhiều đâu”, Khương Hy thở dài một hơi rồi lại tiếp tục bước đi.

Kế Trường Minh gãi đầu có chút không hiểu rồi vội vàng bám theo, một mực hỏi cho ra thì mới thôi. Khương Hy không cản nổi hắn nên đành phải tự mình phong bế thính giác lại.

Dây dưa đến gần nửa canh giờ không moi móc được gì thì Kế Trường Minh mới chịu bỏ cuộc lui về đội ngũ của Cửu Tiêu Tông.

Khương Hy thở dài một hơi, Dục Hỏa trong thể nội của Kế Trường Minh phi thường ít, cho thấy hắn thật sự một lòng hướng đạo, vì vậy Khương Hy mới không đề cập nhiều chuyện liên quan đến yêu đương cho hắn.

Kế Trường Minh còn trẻ, tâm cảnh bình ổn tránh xa dục vọng như bây giờ không dễ gì dựng nên, Khương Hy cũng không nỡ vì một vài lời của mình đi khiến hắn dao động được.

Cho nên tốt nhất là triệt để đừng nhắc đến.

Dù Kế Trường Minh có nóng lòng muốn ‘hóng hớt’ chuyện vui thì bản thân hắn cũng biết giới hạn ở đâu, hỏi không được rồi chẳng lẽ còn muốn tra khảo?

Đây không phải phong cách của hắn, mà hắn cũng chẳng muốn đi khó xử người khác.

. . .

. . .

Lại một ngày nữa trôi qua, màn đêm dần dần buông xuống Thượng Dao Thiên Trì.

So với đêm tại khu vực ngoại vi thì khu nội vi này lại càng tối tăm hơn khi không một ánh sao hay ánh trăng nào có thể chiếu xuống được nơi đây.

Thay vào đó, ánh sáng duy nhất và cũng nổi bật nhất của khu nội vi chính là lục quang từ sinh mệnh lực.

Đoàn người Khương Hy quyết định dừng chân lại sau một ngày di chuyển liên tục không ngừng nghỉ. Lấy tu vi Trúc Cơ cảnh của bọn hắn, đi hết đêm nay cũng chưa chắc đã khiến bọn hắn mệt nhọc.

Nhưng đêm về luôn luôn nguy hiểm, những ‘con quái vật’ đang rình mò trong bóng tối kia rất dễ xuất hiện để tập kích.

Mặt khác, đám người Cửu Tiêu Tông cùng Đại Nguyệt Hoàng Triều cũng đã được Khương Hy lẫn Diệp Vân Hy cảnh báo về sự xuất hiện của Dạ Ma nên bọn hắn lại càng phải cẩn thận với màn đêm này hơn.

Khương Hy không đi theo đội nên lựa chọn leo lên một cành cây cao rồi ngồi đả tọa, về phần Hàn Minh Nguyệt, nàng vốn đã có kiệu riêng rồi nên chỉ cần vào bên trong nghỉ ngơi là được.

Đương nhiên, nàng cũng gọi Diệp Vân Hy cùng Vân Tuyên Tiết vào nghỉ cùng, kích thước của chiếc kiệu đó khá lớn, cả ba người cùng vào trong thì ít nhất vẫn còn dư chỗ cho thêm một người nữa.

Chưa kể, chiếc kiệu đó cũng không bình thường một chút nào, nó là một kiện đỉnh giai trung phẩm pháp khí hàng thật giá thật, người ngoài muốn phá hủy nó cũng không dễ.

Lấy tu vi đỉnh phong cảnh hiện tại của Khương Hy, có lẽ hắn cần ít nhất năm lần sử dụng Thiên Nguyệt Thoái Phá thì mới có thể khiến nó nứt vỡ ra được.

Nguyệt Hoàng đúng thật là yêu thương đứa con gái nhỏ này, đến một kiện pháp khí hiếm hoi như thế cũng có thể xuất ra như không.

Khương Hy đưa mắt nhìn chiếc kiệu đang sáng đèn kia một chút rồi đưa mắt sang tập trung vào gốc cây hắn đang ngồi đả tọa. Khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy hứng thú rồi truyền âm:

“Yên tâm, ta không có ý định hại ngươi, chỉ mượn chỗ qua đêm thôi”.

Dứt lời, hắn lập tức xuất ra vài viên đan dược rồi bóp nát chúng thành bột, kế tiếp đó, hắn từ tốn rắc nhẹ số bột đó lên trên cành cây đang ngồi.

Cành cây tựa như thể một vật sống nhanh chóng hấp thụ đi số đan dược bị nghiền nát đó rồi khẽ lay nhẹ cành cây báo hiệu đồng ý.

Nguyên lai, cái cây hắn lựa chọn đả tọa là một gốc Thụ Yêu trưởng thành, vỏ cây đã sần sùi cứng cáp đến độ có thể ngăn trở cao giai trung phẩm pháp khí.

Dưới sự dò xét của Khương Hy, hắn đoán tu vi của gốc Thụ Yêu này đã gần tiếp cận đỉnh giai Trúc Cơ, hiện tại nó còn đang trong thời khắc mấu chốt để đột phá.

Thụ Yêu tu hành không dễ cho nên vào mỗi kỳ đột phá thì bọn chúng lại càng nhạy cảm hơn bao giờ hết. Nếu không có đoàn người của Khương Hy đi ngang qua đây thì đêm nay có lẽ nó đã nếm thử đột phá rồi.

Đáng tiếc, cây tính không bằng người tính, thời cơ của nó đã bị phá bĩnh nên phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa thì mới có thể thử đột phá lại.

Khương Hy nhận ra được chuyện này bởi hắn đã cảm nhận được các dòng lưu chuyển của Mộc linh khí xung quanh nơi đây.

Mặc dù hắn chủ tu Thủy linh khí nhưng linh căn của hắn cũng hấp thụ được Mộc linh khí, vì vậy vẫn có thể cảm ứng ra được.

Hắn tin tưởng Diệp Vân Hy cũng đã nhìn ra nên hắn mới chủ động phi thân lên cành cây này trước khi nàng tiến vào bên trong chiếc kiệu kia, ngụ ý bảo hắn sẽ trông coi gốc Thụ Yêu này, nàng không cần phải xen vào.

Đương nhiên, lấy tác phong của Quan Nhân Các, Diệp Vân Hy sẽ lựa chọn quan sát chứ không phải động thủ, nếu để nàng động thủ thì tình huống xung quanh lúc đó hẳn phải nguy kịch lắm rồi.

Khương Hy đưa cho gốc Thụ Yêu này đan dược chủ yếu là để cho nó có thể giữ vững tình trạng ‘có thể đột phá’ lâu hơn vài ngày, đợi nhóm người của hắn đi xa rồi thì nó hoàn toàn có thể trực tiếp đột phá, không cần phải chờ đợi thời cơ khác.

Đối với Khương Hy, đây là một dạng giao dịch nhưng đối với Thụ Yêu, đây là một dạng ân huệ. Bản tính của Thụ Yêu vốn dĩ rất hiền lành, chỉ cần không đá động đến bọn chúng thì bọn chúng có thể sống hòa thuận với bất kỳ tộc loài nào.

Mặt khác, Thụ Yêu còn có một đặc điểm nữa hiếm người trong thiên hạ biết đến, đó chính là chúng sẽ trả ơn nếu nhận được sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Quan điểm này đối với nhân loại vốn là chuyện bình thường nhưng không nên sử dụng suy nghĩ tầm thường như thế để nói về Thụ Yêu.

Một khi Thụ Yêu đã muốn trả ơn thì nó có thể đeo bám đến cùng, cốt chỉ để có thể trả ơn cho bằng được, còn nhân loại thì chưa chắc, thậm chí trên đời này còn tồn tại loại người lấy oán báo ân nữa chứ đừng mong là thuần báo ân.

Gốc Thụ Yêu này đã xác định Khương Hy là ân nhân của nó rồi thì nó liền giúp hắn cảnh giác xung quanh.

Lấy thực của hắn thì vốn dĩ không cần nhưng Thụ Yêu có một năng lực mà hắn phải vui vẻ chấp nhận đợt báo ân này.

Thụ Yêu có tính đoàn kết rất mạnh, rễ của nó đâm sâu xuống đất rồi kết nối với rễ của các gốc Thụ Yêu khác, chỉ cần có một thứ gì đó lạ vô tình đi qua là cả cánh rừng này sẽ nhận được tin tức ngay.

Nói thẳng ra, bản thân mỗi Thụ Yêu trong cánh rừng lớn bạt ngàn này đều là một mắt xích trong một hệ thống tình báo khổng lồ của tự nhiên.

Đáng tiếc, gốc Thụ Yêu này còn chưa vào Kim Đan Yêu Tướng nên không cách nào chủ động trò chuyện được. Vì vậy, Khương Hy chỉ có thể truyền âm để nó giúp hắn định vị chính xác từng vị trí một của các đại thế lực khác.

Đối với loại yêu cầu này, Thụ Yêu liền vui vẻ đáp ứng. Khoảng tầm gần mười phút sau, một cơn gió bất chợt thoảng qua tai, toàn bộ cánh rừng liền khẽ lay động một hồi. Hai mắt Khương Hy lập tức mở ra rồi liếc về hướng về phía tay phải của mình.

Cách đó đúng chính xác mười dặm là một đàn Trùng Yêu đang tiến về đây, số lượng phi thường nhiều. Tốc độ di chuyển của bọn chúng không nhanh nhưng lại ổn định đều đặn.

Khương Hy liền truyền âm thông báo cho toàn thể các thiên kiêu ở bên dưới để chuẩn bị tinh thần đối chiến. Hắn không giải thích kỹ lý do nhưng có Diệp Vân Hy gật đầu xác nhận thì không ai dám không tin cả.

Bắc Liêu Thiên Cương cùng Hàn Minh Nguyệt hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát, hai bên đã hoàn thành xong việc điều động các đệ tử chuẩn bị để chiến đấu rồi.

Khương Hy tương đối hài lòng với tốc độ phản ứng này nên hắn liền truyền âm ISQier giải thích kỹ càng hơn về quân địch.

Theo khoảng cách Trùng Yêu tiếp cận càng gần thì Khương Hy hoàn toàn đủ sức sử dụng linh thức của mình để tra xét.

Kết quả khiến hắn có chút không được thoải mái lắm bởi đối phương thật sự không dễ ăn một chút nào.

Bởi bọn chúng là một đám Độc Phong Yêu.

Độc Phong Yêu trưởng thành có kích thước lớn bằng một bàn tay người lớn, tu vi không cách nào vượt qua đê giai Trúc Cơ trừ Độc Phong Yêu Chúa nhưng độc tố của bọn chúng đủ để giết chết một tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Thất Kiều.

Số lượng của bọn chúng cực kỳ nhiều, chỉ cần tu sĩ nhân loại bị loạn trận hình thôi là gặp phải thảm cảnh ngay.

Cho nên ngoài việc truyền đạt lại Độc Phong Yêu cho đám người Bắc Liêu Thiên Cương cùng Hàn Minh Nguyệt thì hắn cũng âm thầm bố trí phù trận phòng trường hợp bất trắc.

Trong trường hợp tệ nhất có thể phát sinh, bên nhân loại không cách nào chống đỡ được nữa thì Khương Hy sẽ trực tiếp vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mang theo Kế Trường Minh chạy đi. Tình huống thuận lợi thì còn có thể cân nhắc thêm Vân Tuyên Tiết.

Bắc Liêu Thiên Cương sở hữu thực lực cường đại hơn, xem như có rơi vào hiểm cảnh thì cũng có Hàn Minh Nguyệt trợ giúp. Khương Hy có mù mới không nhìn ra quan hệ giữa hai người này ám muội đến mức nào.

Mặt khác, Khương Hy cũng có lý do mới không lựa chọn cứu Bắc Liêu Thiên Cương, người này ngay từ đầu đã bị Thương Nguyên tính kế, tốt nhất hắn không nên dây dưa vào.

Kế Trường Minh là đệ tử của Vệ Khắc Nguyên, Vân Tuyên Tiết hư hư thật thật là đệ tử của lão thái bà kia, cứu hai người này ít nhất còn kết được thiện duyên.

Khương Hy trầm mặc một hồi tương đối lâu, để cho chắc chắn, hắn liền truyền âm cho Kế Trường Minh:

“Trường Minh, Bắc Liêu đạo hữu là đệ tử của vị trưởng lão nào vậy?”.

Kế Trường Minh có chút hơi ngạc nhiên, ở tình huống nguy cấp này mà còn có tâm tư hỏi gia cảnh nữa thì hắn thật không biết nên nói gì. Mặt khác, Khương Hy lựa chọn truyền âm thế này cũng làm hắn có chút hơi nghi ngờ.

Tuy rằng hai người là bằng hữu nhưng thời gian hắn chung đụng cùng Bắc Liêu Thiên Cương cũng đủ lâu, nếu câu trả lời của hắn vô tình bán đi Bắc Liêu Thiên Cương thì cũng thật không phải.

Hắn trầm mặc một chút rồi vụng trộm truyền âm:

“Ngươi hỏi thế làm gì?”.

Khương Hy liếc mắt nhìn sang Kế Trường Minh một chút rồi truyền âm đáp:

“Nhỡ như tình huống thật sự nguy cấp thì ta sẽ cân nhắc có nên giúp hắn hay không”.

Trong tình huống này, Khương Hy lựa chọn ăn ngay nói thật, muốn Kế Trường Minh tin tưởng lâu dài thì cũng chỉ còn cách này thôi. Huống hồ, Kế Trường Minh chưa chắc đã có thể nhìn ra được ẩn ý nằm phía sau chuyện này.

Nghe vậy, Kế Trường Minh liền đưa mắt nhìn Vân Tuyên Tiết cùng Bắc Liêu Thiên Cương một chút, xác nhận hai người đó không để ý đến hắn thì mới âm thầm truyền âm lại:

“Bắc Liêu Thiên Cương là đệ tử của tam trưởng lão, còn Vân Tuyên Tiết là đệ tử của nhị trưởng lão. Về phần ta . . .”.

“Ta đã biết”, Khương Hy truyền âm cắt ngang, đồng thời ánh mắt cũng có chút ý vị nhìn qua Kế Trường Minh một chút.

Khương Hy không nói thẳng sẽ ưu tiên cứu ai trước nhưng Kế Trường Minh vẫn cứ thông báo bối cảnh của cả ba. Đây hẳn là mong hắn cứu luôn cả ba đi? Hoặc là muốn hắn kết thiện duyên với cả ba vị trưởng lão thực quyền của Cửu Tiêu Tông?

Hai mắt Khương Hy có chút lấp lóe rồi thầm cười vài tiếng ở trong lòng, hắn truyền âm tiếp:

“Ngươi yên tâm, trường hợp đó khó xảy ra nhưng nếu xảy ra, ta sẽ tận lực cứu ngươi cùng Vân đạo hữu trước”.

“Vậy còn Bắc Liêu Thiên Cương?”, Kế Trường Minh truyền âm đáp.

“Có tiểu tình nhân của hắn lo rồi”, Khương Hy khẽ nhếch miệng lên.

. . .

. . .

PS: Đầu tuần cầu HOA + BUFF

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho tác nhé!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.