Khương Hy không tin đến bây giờ không có ai phát giác ra được điểm kỳ lạ trên người hắn, nội mỗi việc hắn không xuất đầu lộ diện cho đến khi toàn bộ mọi người lên Thượng Dao Thiên Trì là đủ để nghi ngờ rồi.
Huống hồ tất cả những người tiến vào được đây đều không phải tu sĩ bình thường, xem như tán tu thì đầu óc cũng sẽ không đến mức không nhận ra điểm đáng ngờ, chủ yếu là có chịu để ý đến hay không thôi.
Khương Hy cũng không ngại để lộ bản thân mình ra bên ngoài, dù sao Thư Viện ở sau lưng nhất định sẽ giúp hắn xoá bỏ đi sự tồn tại của ‘Khương Hy’, thay vào đó chỉ còn lại cái tên ‘Khương Vô Nhai’ cùng Thiên Nguyệt Tông bí ẩn.
Mặt khác, một khi mọi người đã ấn định hắn - Khương Vô Nhai là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thì cái thân phận ‘Vô Nhai đại sư’ kia sẽ an toàn tránh được khỏi mọi dò xét của người đời. Toàn bộ tu chân giới nhất định sẽ chú mục vào Khương Vô Nhai này.
Chưa kể, trước khi vào đây, hắn đã sớm tính trước đến trường hợp này rồi nên cũng chẳng có gì phải bị động cả.
Khương Hy tiêu hoá một chút số thông tin Kế Trường Minh cung cấp, đồng thời cũng cùng hắn đứng đây để đợi đội ngũ khác đến họp quân.
Hắn nâng tay phải lên rồi mở lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc lá xanh mướt chứa khá nhiều sinh mệnh lực. Ánh mắt hắn nhìn xuống chiếc lá này một hồi lâu, linh thức đưa vào bên trong để tiếp nhận thông tin tình báo của Thụ Yêu.
Sáng sớm nay khi đoàn người khởi hành thì gốc Thụ Yêu đó đã bí mật gửi đến hắn chiếc lá này thay cho lời tạ ơn đã thủ hộ đồng loại của nó khỏi kiếm chiêu của Kế Trường Minh ngày hôm qua.
Chiếc lá này nhìn như đơn giản nhưng thực chất lại là một loại linh tài khá cao cấp, chiếc lá này có thể xem là một phân thân của gốc Thụ Yêu đó, sức chiến đấu tuy rằng bằng không nhưng nó có thể tiếp nhận thông tin từ hệ thống tình báo tự nhiên.
Khương Hy có thể thông qua đó để biết được một số việc diễn ra tại bên trong khu nội vi này. Với hắn, đây là một sự trợ giúp không thua kém toán mệnh thiên cơ là bao.
Tình huống của Thượng Dao Thiên Trì bây giờ khác với Thượng Dao Thiên Trì của chín trăm năm trước, cơ duyên có lẽ không đổi nhưng những ‘cư dân’ sống ở đây có lẽ đang tiến vào một thời kỳ không được mấy ‘dễ chung đụng’ cho lắm.
Biết trước một vài chuyện sẽ giúp hắn tính toán được lợi hại cùng đường đi nước bước tiếp theo.
Trong lúc Khương Hy đang âm thầm tiếp nhận thông tin mới thì Kế Trường Minh cũng nhanh chóng câu thông lại với Bắc Liêu Thiên Cương về một đội ngũ khác đang tiến về đây.
Ban đầu Bắc Liêu Thiên Cương còn có chút giận vì Kế Trường Minh đem chuyện giao dịch kia nói cho người ngoài nhưng khi biết Khương Hy dùng thông tin có đội ngũ khác đang đến đây để trao đổi thì thần sắc của hắn mới giãn ra đôi chút.
Trải qua Diệp Vân Hy xác nhận nữa thì Bắc Liêu Thiên Cương càng tin tưởng sự tồn tại của đội ngũ ‘toàn quân toàn vẹn’ kia. Thế là bọn hắn liền cấp tốc tiến đến chỗ của Khương Hy.
Khương Hy từ tốn hướng mấy người bọn hắn mỉm cười gật đầu rồi tiến đến một gốc cây khác để dựa lưng. Diệp Vân Hy thấy vậy liền rảo bước tiến đến bên cạnh hắn, hai mắt lộ rõ vẻ đang oán thầm ở trong lòng.
Bình thường nàng kiểm soát biểu cảm rất tốt nhưng xem ra chuyến này xuất hành không xem giờ, Khương Hy cứ như là khắc tinh đến khắc chết nàng vậy. Nàng vốn đang định đem thông tin có đội ngũ khác đang tiến đến đây để trao đổi nhưng không ngờ hắn đã nhanh hơn một bước rồi.
Nàng hừ một tiếng rồi nói:
“Khương đạo hữu, ta có gì khiến đạo hữu phải ghét đến thế sao?”.
Khương Hy nhìn qua nàng, phát hiện 9tXZU ra bộ dáng oán hận như tức phụ kia liền cố gắng kìm nén buồn cười ở trong lòng, bề ngoài chỉ nhẹ nhàng nâng khoé miệng lên rồi đáp:
“Diệp cô nương hiểu lầm, chỉ là ta tương đối dè chừng với nữ nhân xinh đẹp mà thôi”.
Nghe vậy, Diệp Vân Hy liền híp mắt lại, nội tâm cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Mặc dù chính miệng hắn đã khen xinh đẹp nhưng nàng cứ có cảm giác hắn đang vừa đấm vừa xoa vậy.
Nàng bất giác nghĩ đến La Huyền Tử nên buộc miệng nói:
“Đạo hữu ghét con người sao?”.
Khương Hy chớp chớp hai mắt một chút nhìn nàng không hiểu.
Nữ nhân này mới sáng ra đã điên rồi?
Sao lại hỏi câu gì kỳ cục vậy?
Hắn hắng giọng một chút rồi đáp:
“Ta từng nói rồi, ta đã có người trong lòng, và nàng cũng đẹp không kém cô nương đâu”.
Nghe vậy, Diệp Vân Hy đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, khoé miệng khẽ cong lên đầy thú vị, nàng nói:
“Đạo hữu đang lo ở gần ta quá sẽ cảm thấy có lỗi với vị cô nương đó sao?”.
Vừa nói, Diệp Vân Hy như có như không tiếp cận lại gần Khương Hy, chỉ kém vài phân nhỏ nữa thôi là ngực nàng đã có thể chạm đến cánh tay của hắn.
Bất quá hắn lại không có lùi hay tránh né, ngược lại vẫn đứng im như cũ. Hắn liếc mắt nhìn nàng một chút rồi nhàn nhạt nói:
“Diệp cô nương, đừng đánh giá bản thân mình cao đến thế”.
Diệp Vân Hy khẽ nhếch mép lên một chút rồi lùi lại, một tay đưa lên vuốt mái tóc dài được buộc gọn gàng ở trên đầu rồi nhàn nhạt đáp:
“Đạo hữu là người đầu tiên khiến ta chán ghét đến mức này đấy”.
Đã đến mức này rồi thì nàng không nhất thiết phải giữ khách khí với Khương Hy làm gì nữa, tâm tình vừa mệt mỏi mà hắn cũng không có ý định sẽ xem nhẹ hay xem trọng nàng.
Khương Hy nhìn qua Diệp Vân Hy một chút rồi mỉm cười nói:
“Diệp cô nương như thế này mới đúng là truyền nhân của Quan Nhân Các ta nên biết”.
“Đạo hữu biết những người trước?”, nàng hỏi, ngữ điệu vẫn nhàn nhạt như cũ.
Khương Hy cười cười đầy ý vị không đáp, trên thực tế, hắn chưa từng gặp qua bất kỳ truyền nhân của Quan Nhân Các nào ngoài nàng, hắn chỉ biết những trưởng lão cấp cao của Quan Nhân Các thôi.
Hắn bày ra bộ dạng này chung quy lại là để tăng sự bí ẩn cho thân phận Khương Vô Nhai, khiến cho nàng không cách nào có thể nhìn thấu được.
Diệp Vân Hy dường như hành động theo dự tính của hắn, nàng cũng không hỏi tiếp nữa, thay vào đó là chờ đợi đội ngũ kia đến.
. . .
Ánh nắng của mặt trời mỗi lúc một gắt, bóng đổ của bọn hắn theo đó dần dần thu lại. Từng tiếng lào xào loạt xoạt liền vang lên ở sâu bên trong khu rừng.
Toàn bộ đội ngũ lập tức hướng ánh mắt về hướng đó, không bao lâu sau, đội ngũ ‘toàn quân toàn vẹn’ kia đã bước ra khỏi cánh rừng sâu rồi đối mặt với nhóm người của Khương Hy.
Đội ngũ này rất nhiều, số lượng tổng cộng cũng vượt qua năm mươi người, đặc biệt, đội ngũ này còn chia ra hai đoàn người rất rõ rệt.
Một bên nam, một bên nữ. Nam tử ăn mặc rất thoáng đãng, thậm chí còn cởi trần nửa thân trên, cơ bắp cuồn cuộn đầy lực lượng, khí sắc thuần tuý khiến người người nhìn vào cũng phải rợn hết cả lên.
Nữ tử ăn mặc rất chỉnh tề, phục trang kín đáo nhưng không kém phần thuỳ mị, toàn thân được phủ lên một lớp bạch y pha lẫn với hoạ tiết liên hoa hồng nhạt đầy trang nhã.
Nguyên lai là đội ngũ của Man Sơn cùng Huyền Thuỷ Am.
Ngưu Đại Lực cười một tiếng ha hả đầy sảng khoái tiến về chỗ của Bắc Liêu Thiên Cương rồi lớn tiếng nói:
“Bắc Liêu đạo hữu, thật trùng hợp, lại gặp đội ngũ của Cửu Tiêu Tông ở đây, bất quá dường như không còn được nhiều lắm thì phải”.
Vừa dứt lời, hơn hai mươi đệ tử phía sau hắn liền cười rộ lên một tràng khiến sáu đệ tử khác của Cửu Tiêu Tông tức giận như muốn giết người.
Nhưng trải qua một đêm máu tanh sinh tử đó, bọn hắn đã học được cách nhẫn nại cùng quan sát tình hình.
Man Sơn có đến tận hơn hai mươi người, hơn nữa lại còn thuộc Luyện thể nhất mạch, sức chiến đấu cận thân tuyệt đối siêu cường so với các đại tông môn khác.
Hiện nay đừng nói là Cửu Tiêu Tông, xem như liên thủ với Đại Nguyệt Hoàng Triều cũng chưa chắc đã so số lượng nổi với Man Sơn.
Cho nên dù có tức giận thì đám đệ tử này vẫn biết nhịn xuống dưới.
Bắc Liêu Thiên Cương híp mắt lại nhìn Ngưu Đại Lực một chút rồi thay đổi lại sắc mặt bình tĩnh như cũ, hắn trấn định nói:
“Nguyên lai là Ngưu đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ”.
Mấy chữ ‘hạnh ngộ’ ở cuối câu kia của hắn được nhấn rất mạnh, bất quá không biết là hân hạnh hay bất hạnh nữa.
Ngưu Đại Lực làm như không nghe thấy câu này, hắn vẫn cứ tiếp tục cười ha hả từng tiếng lớn rồi chào hỏi với Vân Tuyên Tiết cùng Kế Trường Minh.
Đương nhiên, hắn cũng không quên chào hỏi vị tiểu công chúa Hàn Minh Nguyệt của Đại Nguyệt Hoàng Triều.
“Ngưu đạo hữu, có thể nhỏ tiếng xuống một chút được không?”, thanh âm nhè nhẹ của Quan Mộng Hân đột nhiên cắt ngang, ngữ khí có chút hơi gay gắt không hài lòng.
Ngưu Đại Lực liền quay sang nói:
“Giọng của ta trời sinh đã lớn tiếng, Quan đạo hữu nói xem ta có thể làm gì bây giờ?”.
Quan Mộng Hân vẫn nhắm mắt như thường ngày, nàng hướng hắn nhàn nhạt nói:
“Ngươi có thể im lặng”.
Trời sinh lớn tiếng?
Vậy thì im miệng lại truyền âm là được, đâu nhất thiết phải mở miệng ra oang oang cho người khác biết, làm nàng đau hết cả tai.
Tiếp theo, nàng liền hướng đám người Bắc Liêu Thiên Cương cùng Hàn Minh Nguyệt gật đầu chào hỏi, vô tình, ‘ánh mắt’ bắt gặp lấy thân ảnh của Khương Hy, khoé miệng nàng liền cong lên rồi nói:
“Khương đạo hữu, lại gặp mặt rồi”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Quan cô nương, dọc đường đã vất vả”.
Ý nói một đường này nàng chịu đựng Ngưu Đại Lực đủ nhiều rồi. Quan Mộng Hân nghe vậy liền khẽ cười một tiếng nhẹ nhàng.
“Quan đạo hữu, vị này là . . .?”, Ngưu Đại Lực đột ngột cắt ngang, thanh âm vẫn cứ một mực lớn như cũ.
Lúc trước Khương Hy đứng từ xa đã nghe đủ lớn, nay Ngưu Đại Lực tiến lại gần thì hắn lại càng thấm thía đoạn thời gian qua Quan Mộng Hân khó chịu cỡ nào.
Kỳ thực, cá nhân Khương Hy cũng không thích Ngưu Đại Lực là mấy đâu, không quản tính tình của hắn như thế nào nhưng riêng ấn tượng đầu nát như thế này thì Khương Hy đã muốn tránh hắn thật xa rồi.
Bất quá dù không thích thì lễ vẫn phải đủ, Khương Hy mỉm cười nói:
“Gặp qua Ngưu đạo hữu, ta gọi Khương Vô Nhai”.
Nghe vậy, hai mắt của Ngưu Đại Lực liền sáng lên một tia tinh quang, chiến ý liền không tự chủ tràn ra bên ngoài, khoé miệng Khương Hy liền giật giật không thôi.
Ngưu Đại Lực cười lớn một tiếng rồi nói:
“Ra là Khương đạo hữu trứ danh, nghe danh đã lâu, nay mới có cơ hội được gặp”.
“Chỉ một chút danh tiếng nhỏ, Ngưu đạo hữu không cần đề cao ta đến thế”, Khương Hy mỉm cười đáp.
Tiếp theo, hắn liền đưa tay sang chỗ Diệp Vân Hy rồi nói:
“Còn đây là Diệp cô nương, truyền nhân của Quan Nhân Các”.
“Ta gọi Diệp Vân Hy”, nàng nhàn nhạt nói, hai mắt hờ hững nhìn về phía Ngưu Đại Lực.
Lại một tên đáng ghét khác.
Kế tiếp nàng liền đưa mắt sang nhìn Quan Mộng Hân, ánh mắt có chút nhu hoà lại đầy thân thiện rồi mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Quan Mộng Hân không biết Quan Nhân Các cũng đến đây nên khi nàng thấy Khương Hy giới thiệu Diệp Vân Hy thì xém chút nữa nàng đã mở mắt ra rồi.
Quan Mộng Hân không như những người khác, tâm tư của nàng rất tĩnh, tựa như Khương Hy, vừa nghe đến ba chữ ‘Quan Nhân Các’ thì phản ứng đầu tiên là che giấu tâm tình lại ngay không cần suy nghĩ.
Người khác tĩnh tâm có chút khó nhưng nàng tĩnh tâm nhập định thì quá dễ dàng.
Diệp Vân Hy đương nhiên nhìn ra nước đi âm thầm này của Quan Mộng Hân, khác với Khương Hy, nàng cảm thấy hành động này của Quan Mộng Hân còn muốn trang nhã cùng hợp cách hơn.
Chí ít, nàng cảm thấy hứng thú chứ không phải chán ghét.
Còn về phần Ngưu Đại Lực, nàng đành để lại cho các bạch bào nhân khác lo, nếu thực sự gấp quá thì nàng sẽ hỗ trợ quan sát từ xa.
Cái tên này nói quá lớn, nàng sẽ cảm thấy đau đầu, cho nên tốt nhất liền tránh xa ra mới được. Về phần hắn có để ý đến không thì nàng không quản.
Trên thực tế, Ngưu Đại Lực lại không quan tâm một chút nào cả, đối với hắn, Khương Hy đáng để hắn tập trung vào hơn.
Hắn muốn biết, cường giả có thể nghiền ép Mộc Hoa Cương sẽ có phong thái như thế nào.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá cho truyện full sao nha!