Những năm gần đây, thiên hạ biết rõ La Huyền Tử đã từng đấu với Hiên Minh một trận, bất quá kết quả thế nào thì không một người nào tường tận, đến Quan Nhân Các cũng không biết.
Nhưng thiên hạ cũng không ngờ rằng, Mộc Hoa Cương cũng từng đấu với Ngưu Đại Lực một trận, trận đấu này không người nào biết nhưng Quan Nhân Các biết.
Kết quả trận đấu ngày hôm đó về cơ bản là hòa, bởi bọn hắn đã có hiệp ước chỉ giao thủ trong ba trăm chiêu. Sau ba trăm chiêu không ai rơi vào thế hạ phong tự nhiên sẽ là một trận hòa.
Lần đó Ngưu Đại Lực dùng một thân Luyện thể của mình để đấu với Mộc Hoa Cương nên hiểu rõ Mộc Hoa Cương mạnh đến mức nào, vượt qua năm trăm chiêu chưa chắc hắn đã chịu nổi.
Vì vậy khi Mộc Hoa Cương bảo hắn từng thua Khương Hy trong một trận đấu ngắn ngủi liền khiến Ngưu Đại Lực nghi ngờ không thôi nhưng trong đó cũng có một phần nhỏ trông đợi.
Có thể phân biệt thắng thua trong một khoảng thời gian ngắn thì chỉ có thực lực nghiền ép mới làm nổi, Ngưu Đại Lực có thừa tự tin nhưng cũng không dám vỗ ngực trong thời gian ngắn bộc phát toàn lực là có thể thắng Mộc Hoa Cương được.
Mặt khác, chính miệng Quan Mộng Hân cũng đã xác nhận kết quả trận chiến đó, nàng còn nói thêm nếu hắn không tin thì có thể tìm đến Kế Trường Minh cùng Vu Chúc Lan để hỏi.
Một người không được, vậy thì ba người, cả ba người cùng xác nhận thì chuyện Mộc Hoa Cương thua trận tuyệt đối là sự thật.
Đương nhiên, Ngưu Đại Lực không cần phải đi hỏi bởi chính hắn cũng đã cảm nhận được một cỗ nguy hiểm kinh người toát ra từ trên thân Khương Hy rồi.
Tuy bề ngoài không thể hiện rõ như Luyện thể nhất mạch nhưng linh hồn của hắn lại có chút run rẩy, hắn không thiên về Luyện hồn nhưng mặt tu luyện linh thức cũng không đến nỗi kém, dù gì hắn cũng là một Khí đạo đại sư.
Kể cả thế, linh hồn của hắn vẫn run rẩy thì chứng tỏ cường độ linh hồn của Khương Hy phải mạnh mẽ đến mức có thể nghiền ép hắn.
Hắn trầm giọng nói:
“Khương đạo hữu, chúng ta đấu một trận được chứ?”.
Ngưu Đại Lực đã trầm giọng lại tức thanh âm cũng sẽ không to như cũ, bất quá vẫn cứ to thôi nên những người xung quanh liền vừa vặn nghe phải.
Khương Hy còn đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Quan Mộng Hân đã nhanh chóng mở miệng giải thích tình hình cho hắn hiểu.
Chuyện cũng không phải bí mật gì nên toàn trường sau khi nghe xong cũng gật gù đồng tình với Ngưu Đại Lực bất kể có không thích hắn đi nữa.
Chung quy lại cũng là vì hiếu kỳ thôi.
Khương Hy cũng xem như hiểu cho Ngưu Đại Lực, bất quá . . .
“Ta từ chối”, hắn nói.
Ngưu Đại Lực có hơi chút ngạc nhiên, hắn lớn tiếng đáp:
“Tại sao?”.
“Không hứng thú”, Khương Hy nhàn nhạt nói.
Sau đó, hắn liền quay lưng rời đi, Ngưu Đại Lực có chút không hài lòng với câu trả lời này nên lập tức vươn tay ra nắm lấy vai hắn lại.
Nhưng đột nhiên, thân hình của hắn liền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ như thủy tinh rồi tiêu biến vào bên trong hư không. Hai mắt Ngưu Đại Lực mở to ra đầy kinh dị.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì nữa?”, thanh âm của Khương Hy đột nhiên vang lên ngoài hai mươi mét tính từ vị trí cũ.
Toàn trường ngay lập tức liền tĩnh mịch lại, ánh mắt đầy kinh dị nhìn sang chỗ Khương Hy, đến Diệp Vân Hy cũng không ngoại lệ. Thậm chí, biểu cảm của nàng trong một khoảnh khắc còn khoa trương hơn hẳn những người khác.
Lấy thực lực của nàng lại không thể phát giác ra hắn sử dụng Ảo Thuật từ lúc nào, chuyện này đối với nàng mà nói quả thực rất khó tin.
Kế Trường Minh đã biết một chiêu này của Thủy Đàm Ảo Cảnh rồi nên thần sắc xem như trấn định nhất trong ngần này người.
Bắc Liêu Thiên Cương cùng Vân Tuyên Tiết ở bên cạnh hắn cũng âm trầm lại không ít, bọn hắn đương nhiên biết đây là Thủy Đàm Ảo Cảnh, chỉ có điều so với lần trước, lần này dường như mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Mọi việc diễn ra vô thanh vô tức, không có một dấu hiệu nào cho thấy Ảo Thuật đã được tạo ra cả.
“Khương đạo hữu có lẽ không chỉ đơn giản bước vào đại thành chi cảnh của Thủy Đàm Ảo Cảnh”, Bắc Liêu Thiên Cương truyền âm cho Vân Tuyên Tiết.
Hắn không truyền âm cho Kế Trường Minh thật ra cũng có lý do riêng, ai bảo tên kia cứ có chuyện gì là đi nói cho Khương Hy hết, đến cả chuyện giao dịch với Diệp Vân Hy cũng không thể giữ bí mật đến cùng thì hắn làm sao yên tâm nổi.
Vân Tuyên Tiết nghe vậy liền âm thầm đưa mắt sang nhìn Kế Trường Minh một chút, sau đó nàng truyền âm đáp:
“Cũng có thể đã sớm bước vào viên mãn chi cảnh thì thế nào?”.
Bắc Liêu Thiên Cương trầm mặc một chút rồi truyền âm tiếp:
“Không rõ, chúng ta âm thầm quan sát nhiều một chút trước đã, và đừng nói chuyện này với Kế sư đệ”.
“Ta biết rõ”, Vân Tuyên Tiết nhàn nhạt truyền âm lại.
. . .
Không thấy những người này có động tĩnh gì, Khương Hy liền khụ khụ vài tiếng để kéo bọn hắn rời khỏi cái tình trạng ngơ người kia.
Mặc dù song phương chưa KaTE6 có hiệp ước chân chính trong việc hợp đội nhưng nếu đã gặp mặt được rồi thì đi chung cũng không đến nỗi tệ, số lượng đông đảo cũng xem như một biện pháp tạo tâm lý an toàn.
Khương Hy đã đi trước, Bắc Liêu Thiên Cương, Hàn Minh Nguyệt, Ngưu Đại Lực cùng Quan Mộng Hân liền dẫn đội đi theo.
Cước bộ của bọn hắn di chuyển lần này nhanh hơn hẳn ngày hôm qua, bởi toàn bộ bây giờ đã quen thuộc với việc đi lại bên trong khu nội vi rồi.
Khoảng tầm ba mươi phút sau, toàn bộ tạm dừng lại ở một bên con suối nọ, so với con suối ngày trước Khương Hy cùng Diệp Vân Hy tọa hạ thì con suối này còn lớn gấp đôi, thậm chí là gấp ba.
Mặt khác, con suối này có Thủy mạch trực tiếp chạy qua nên nó là một linh tuyền chính hiệu, thiên địa linh khí toát ra từ nó nhiều vô kể.
Khương Hy nhẹ nhàng hít vào bên trong một hơi, tinh thần thư thái hơn hẳn. Sau đó, hắn liền ngồi xuống ngắm cảnh, không tu hành.
Tu vi của hắn vừa mới đột phá không lâu, bây giờ cần thời gian để làm quen, ổn định căn cơ chứ không phải để tu hành. Tu hành tại đây tuy tốt nhưng hắn biết điểm nào nên dừng, không cần phải cưỡng cầu.
Cơ hội không nhiều nhưng phải nhìn về tương lai sau này, không thể hành động không suy tính được.
Giữa lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên đầy phẫn nộ của yêu thú, thanh âm lớn đến mức có thể tạo thành sóng âm làm vang vọng hết cả một cánh rừng.
Một tia tinh quang lướt qua ở trong mắt, Khương Hy cùng chúng thiên kiêu lập tức dùng thân pháp tiến về phía chỗ con yêu thú bí ẩn đó.
Thông qua cường độ âm thanh này, bọn hắn có thể đoán ra được tu vi của con yêu thú đó.
Giả Đan yêu thú, hơn nữa còn ở bậc Kết Đan cảnh.
Yêu thú có tu vi khủng như vậy đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ thì rốt cuộc phải gặp trúng chuyện gì đây?
Hơn nữa, Kết Đan yêu thú xuất hiện thì xung quanh nhất định sẽ xuất hiện một loại linh tài quý hiếm nào đó, xem như không có thì Yêu Đan cũng đủ đáng giá để các thiên kiêu xuất thủ rồi.
Quãng đường tương đối xa nên phải mất tầm năm phút di chuyển với tốc độ nhanh nhất thì mới có thể tiếp cận đến được con Kết Đan yêu thú kia.
Toàn bộ tám người Khương Hy vừa đến liền ăn ý tách ra làm tám hướng khác nhau rồi ẩn mình trong bóng tối để quan sát con Kết Đan yêu thú ở trước mặt.
Con yêu thú này tương đối lớn, thân cao hơn mười mét, trọng lượng không cách nào đong đếm được, đầu của nó có chút nhỏ so với thân hình nhưng đôi chân dài của nó lại phát một loại lực lượng kinh người.
Mỗi bước chân nó di chuyển liền khiến đại địa rung chấn lên một tràng, mặt đất liền lõm sâu xuống bên dưới.
Gọi là ‘đôi chân’ bởi con yêu thú này chỉ có hai chân, nó là một loại Điểu Yêu bất quá lại không bay được, hai cánh có thể sải ra rộng hàng chục mét nhưng bên trên lại không có chút lông vũ nào.
Thay vào đó là một lớp vảy sắc bén óng ánh màu tím xanh như pha lê. Trên thân có tồn tại lông vũ thuần một sắc tím nhưng len lỏi giữa chúng cũng là những lớp vảy pha lê tương tự.
Nhìn thấy con yêu thú này, khóe miệng Khương Hy liền cong lên đầy hứng thú. Quả nhiên chuyến di chuyển này đáng để đi, bởi con Điểu Yêu kỳ quặc sở hữu cả đầu lẫn chân dài này là Độc Bộ Tử Điểu.
Đây là một con yêu thú hiếm hoi được xếp vào hàng ngũ hung thú của Huyền Đô Đại Lục.
Hung thú cùng yêu thú tuy khác nhau chỉ một chữ nhưng lại chênh lệch về độ nguy hiểm cực kỳ lớn.
Lấy một ví dụ đơn giản để hình dung, cùng tu vi Nguyên Anh Yêu Vương, yêu thú có thể gây uy hiếp đến một thế lực nhất lưu có lão tổ Nguyên Anh cảnh tọa trấn nhưng hung thú thì hoàn toàn quét ngang.
Theo ngôn ngữ của yêu thú nhất mạch, huyết mạch của hung thú thông thường rất cao cấp và độ tinh thuần vượt trội hơn bất kỳ con yêu thú nào, đến Tử Ngân Lang cũng phải thua nửa bậc.
Trong truyền thuyết, Độc Bộ Tử Điểu là hung thú đã hủy diệt không biết bao nhiêu là vương triều, bất cứ nơi nào nó ‘chạy’ qua đều để lại một tràng cảnh không khác gì ngày tận thế.
Hơn nữa, chiến lực của nó cực kỳ vô song bởi nó là con hung thú duy nhất có thể cân bằng đơn chiến cùng quần công đến một cấp độ cực kỳ hoàn mỹ.
Độc Bộ Tử Điêu đã có xuất thân đáng sợ như vậy rồi thì con yêu thú đối đầu với nó hiện nay cũng chẳng kém đâu.
Thân dài trên trăm mét, bắt đầu từ một phần ba ở đầu thân mình chĩa ra tổng cộng bảy cái đầu, trên thân được phủ lân phiến màu đen đầy óng ánh dưới ánh nắng.
Nguyên lai là một con Thất Đầu Xà.
Thất Đầu Xà cũng là hung thú, độ nguy hiểm của nó chẳng thua kém gì Độc Bộ Tử Điêu, tương truyền nó có tổng cộng bảy cái mạng, sức chiến đầu cũng kinh dị vô cùng.
Khương Hy cảm thấy ngày hôm nay có chút đặc biệt khi hắn lại vô tình bắt gặp tận hai đầu hung thú đáng sợ như thế này. Mặt khác, cả hai đầu hung thú này hiện nay đang đánh với nhau để tranh giành thứ gì đó ở sau lưng Độc Bộ Tử Điểu.
Thân hình của Độc Bộ Tử Điểu quá lớn, gần như đã che chắn hết mọi tầm nhìn, từ góc độ của Khương Hy, hắn cũng không cách nào nhìn xuyên qua được.
Nếu đối phương là yêu thú bình thường, hắn đã sớm sử dụng linh thức để tra xét rồi nhưng đáng tiếc, cả Độc Bộ Tử Điêu lẫn Thất Đầu Xà đều là hung thú, trời sinh nhạy cảm với linh thức.
Cho nên khi phát hiện ra, Khương Hy đã cấp tốc truyền âm cho tất cả mau chóng thu liễm linh thức của mình lại.
Tuy rằng tất cả những người ở đây đều là thiên kiêu, đã đọc qua rất nhiều sách cùng bí văn trong tu chân giới nhưng tuyệt đối chưa bao giờ hiểu cùng nghe hung thú là như thế nào.
Tại Huyền Đô Đại Lục, hung thú gần như chỉ xuất hiện ở trong tổ địa của yêu thú là Vạn Thú Sơn Mạch, còn tại các địa giới xung quanh thì không cách nào có thể bắt gặp được.
Xem như hai dãy sơn mạch nổi tiếng là Thiên Nhai sơn mạch cùng Bạch Dương sơn mạch cũng không cách nào có thể tìm ra nổi một con hung thú.
Hung thú xuất hiện rất nhiều trong cổ tịch nhưng ghi chép chưa hẳn đã chính xác, nhất là phần sử dụng linh thức.
Đời trước khi còn là Phù Linh, lúc chưa vào Nguyên Anh cảnh, lão đã từng ghé qua Vạn Thú Sơn Mạch một lần để tìm kiếm cơ duyên, tại nơi đây, lão đã đụng độ một con hung thú cực kỳ đáng sợ.
Và cũng cùng lúc đó, lão đã xém chút nữa mất mạng vì dám dùng linh thức để tính kế hung thú. Hung thú cực kỳ nhạy cảm với linh thức, hơn nữa còn có thể trực tiếp phá vỡ bất cứ mọi loại Ảo Thuật ở trên đời.
Tại đời này, Khương Hy có thể nói là ở vị thế yếu so với hung thú bởi hắn là tu sĩ thuộc Luyện hồn nhất mạch, nhưng tạm thời không đề cập đến chuyện đó.
Quay lại chuyện cũ, Thất Đầu Xà bây giờ cơ hồ đang ở thế yếu bởi nó đã bị Độc Bộ Tử Yêu đánh nát ba cái đầu rồi, cũng đồng nghĩa nó chỉ còn bốn cái mạng.
Trong khi đó Độc Bộ Tử Yêu lại hoàn mỹ vô khuyết, trên thân không có chút thương thế nào.
Thấy vậy, bốn cái đầu của nó liền rống lên một tiếng cực kỳ giận dữ.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá cho truyện full sao nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế