Khương Hy đưa tay bụm miệng lại ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, tâm trạng mệt mỏi. Sau đó, một tia hồng quang đột nhiên xuất hiện xuyên qua lòng bàn tay hắn tẩy đi hết số máu vừa ho kia ra.
Hắn uể oải ngả lưng dựa vào một lớp lông dày màu vàng, sắc mặt tựa hồ có hơi chút giãn ra đầy thoải mái.
“Chủ nhân, đẩy người lên một chút”, thanh âm non nớt của tiểu Hoàng vang lên ở trong đầu.
Khương Hy liền chống người dậy, cố gắng lê lết cái thân tàn ấy lên trên một chút rồi lại nằm xuống dựa vào một bên bụng của tiểu Hoàng.
Không phải nói, tiểu Hoàng thật sự rất êm, một khi kích thước trở về dạng bản thể thì chẳng khác gì một tấm đệm lông khổng lồ cả. Quả nhiên, nuôi béo lên cũng có cái lợi.
Hai mắt hắn mở hờ ra nhìn thẳng lên trên, thi thoảng còn đưa tay lên che chắn ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá trong rừng sâu.
Năm ngày này hắn chịu đủ thảm, tuy rằng giết được Độc Bộ Tử Điểu nhưng thương thế trên người hắn quá nặng, ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể lành lặn được.
So với lần đánh với Tuyết Lam thì thương thế lần này vừa nặng hơn, lại vừa ảnh hưởng đến căn cơ nhưng cũng may, theo tu vi cùng thể chất tăng trưởng thì sinh mệnh lực của hắn cũng nhiều hơn so với bình thường.
Mặt khác, sinh mệnh lực của Thượng Dao Thiên Trì cũng không phải chỉ để trưng, nhờ có chúng nên tình trạng bây giờ của hắn mới tốt lên được một chút.
Đương nhiên, để tĩnh dưỡng tại một nơi nguy hiểm rình rập thế này cũng chẳng phải dễ dàng chút nào, nhưng nhờ có chiếc lá Thụ Yêu lưu lại nên Khương Hy có thể sở hữu được một mạng lưới tình báo không thua gì Quan Nhân Các tại khu vực nội vi.
Tiểu Hoàng sẽ dựa vào tình báo hắn cung cấp rồi cõng hắn trên lưng di chuyển sang chỗ khác, thành thử trong suốt năm ngày này, hắn gần như chẳng giáp mặt với bất cứ tu sĩ nhân loại nào.
Còn về phần yêu thú thì không cần thiết phải lo lắng, chỉ cần cấp bậc Kết Đan yêu thú không xuất hiện thì tiểu Hoàng đều đủ sức xử lý được.
Dù sao, thân là người bị thương, Khương Hy cũng nên ăn uống bồi bổ một chút.
Lại nói qua thương thế của hắn hiện nay, nếu chỉ đơn thuần dùng từ ‘thảm’ thôi thì cũng xem như mô tả được một nửa rồi. Một nửa còn lại phải dùng chữ ‘nát’ mới có thể hình dung ra hơn.
Thương thế nặng nhất của hắn bây giờ hiện đang nằm ở trên ngực cùng chân, ngực thì bị cái cánh của Độc Bộ Tử Điểu chém đến rách toạc, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được xương sườn ở trong, dư lực phản chấn vào còn làm thêm vài cái xương bị gãy nữa.
Nội quan của hắn tuy rằng đã được Linh Kiều ôn dưỡng hơn chục năm nhưng cường độ trận chiến lần này có chút lớn nên xảy ra tình trạng xuất huyết trong cũng bình thường. Tuy nhiên tình huống đó đã được giải quyết xong hôm qua rồi.
Quan trọng nhất là ở chân, đây là vết thương Khương Hy không trọng thị nhất khi chữa trị, thành thử bây giờ mới phải cắn răng chịu đựng đau đớn đến thế này.
Chân hắn bị phi vũ của Độc Bộ Tử Điểu đâm xuyên qua, vết thương tính ra thì bình thường nhưng hắn không ngờ Độc Bộ Tử Điểu lại có suy nghĩ giống hắn, yểm độc vào bên trong.
Độc Bộ Tử Điểu không phải chủng loài sở hữu độc tố trong thể nội nhưng nó là hung thú, hung thú có thứ có thể khiến tu sĩ nhân loại đau đớn đến chết đi sống lại, tác dụng chẳng khác gì độc tố.
Đó là máu của chúng.
Độc Bộ Tử Điểu đã nhuộm máu của nó lên phi vũ rồi tấn công về phía hắn với tốc độ nhanh nhất. Theo đó, máu của hắn sẽ hòa vào máu của nó nên nhất thời hắn sẽ không để ý đến.
Sau đó, nó còn cố tình bạo hết toàn bộ phi vũ để dời sự chú ý của hắn sang chỗ khác, không cần biết hệ quả đó có tổn thương được hắn hay không nhưng ít nhất, nó đã thành công khiến hắn ngó lơ đi chuyện bị đâm rồi.
Dù sao cũng là một lão quái vật Nguyên Anh Yêu Vương, chút thủ đoạn phút chót đó sao lại không nghĩ ra được, chỉ đáng tiếc cho nó là Khương Hy về sau lại ngộ ra Ám Hành Huyễn Ảnh cho nên thành công tránh được đại thần thông Lôi Vũ.
Nếu không, người cười sau cùng chưa chắc đã là hắn.
Qua đợt này, Khương Hy cũng phải cảm thấy phục bản thân, hắn không ngờ rằng máu liều của hắn cũng cao dọa người, riêng mỗi việc lợi dụng lâm trận đột phá thôi cũng đủ liều lĩnh rồi, xém chút nữa đem mạng mình cuốn vào bên trong.
Và cũng xém chút nữa, hắn hại chết Tuyết Lam ở ngoài kia một cách oan uổng.
Hắn nhất định phải giữ kín chuyện này mới được, Tuyết Lam mà biết thì thể nào cũng lôi ra mắng tiếp một trận mất, đến trận lần trước hắn còn chưa quên đâu.
Giữa lúc này, một tiếng vút gió đột nhiên vang lên, tiểu Hoàng lập tức ngẩng đầu dậy, hai cái tai ‘nhỏ’ động đậy một chút nghe ngóng động tĩnh rồi meo một tiếng báo động.
Không bao lâu sau, một tiếng xào xạc liền vang lên ở trong rừng sâu, hai mắt Khương Hy liền có chút hơi đổi, linh thức lập tức phóng về phía đó quan sát một chút rồi lắc đầu nói:
“Bây giờ còn đang là ban ngày”.
“Tên chúng ta có một chữ ‘Dạ’ cũng không có nghĩa là ban đêm mới hiện”, thanh âm của Từ Hồng vang lên, sau đó, hắn từ tốn hiện thân ra bên ngoài, bộ dáng thong dong đầy tiêu sái.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên một chút rồi đáp:
“Đến một mình?”.
Từ Hồng gật nhẹ đầu nói:
“Yên tâm, giá trị của ngươi rất cao, sao ta lại đi thông tri với người khác được”.
Khương Hy nhẹ nhàng nhún vai không để ý, linh thức của hắn lập tức quét vào bên trong người Từ Hồng một chút rồi ngạc nhiên nói ra:
“Ồ, ngươi sắp vào Hợp Thập Kiều rồi”.
Từ Hồng cười lên một tiếng, hắn đáp:
“Đúng, máu của ngươi sẽ giúp ta đột phá Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều hoàn mỹ nhất”.
Khương Hy cười cười có chút yếu ớt, bàn tay nqk0l nắm chặt chiếc lá kia lại, chẳng trách Thụ Yêu không phát hiện ra, nguyên lai là do sát thủ của Dạ Ma.
Hắn từng nghe nói Dạ Ma có một loại bí thuật ẩn tàng có thể qua mặt cảm ứng của linh thức, vô luận là tu sĩ, yêu thú, Thụ Yêu hay bất cứ chủng tộc nào thì cũng có thể vượt mặt được.
Khi còn tại thời kỳ đỉnh phong, chút bí thuật này đương nhiên không qua nổi mắt của Khương Hy, đáng tiếc lấy tình huống hiện tại của hắn thì đúng là có thể bị qua mặt ở mảng linh thức thật.
Từ Hồng thấy hắn cười như vậy thì trong lòng cũng có chút tiếc nuối, bản ý của hắn vốn dĩ đợi đột phá lên đỉnh phong cảnh xong tự nhiên sẽ tự mình tìm đến Khương Hy để đấu một trận, xem thử ai mạnh hơn.
Mấy ngày trước, hắn nhận được tin của Tử Mục, phát hiện ra Khương Hy cùng một con nửa bước Kim Đan yêu thú lưỡng bại câu thương, thực lực đại giảm.
Tất nhiên, Tử Mục cũng không biết nội tình, hắn cũng chỉ như những người khác, điều tra thông qua các vết tích từ chiến trường bình địa kia. Bất quá hắn lại có thủ đoạn tra xét được dấu hiệu của sức mạnh tinh thần, tức linh thức.
Từ đó, hắn có thể tra ra được người đấu với con yêu thú đó là Khương Hy.
Từ Hồng nhận được tin này, ngay lập tức, hắn liền xuất phát truy tìm Khương Hy, ròng rã ba ngày trời, cuối cùng cũng tìm ra được rồi.
Hắn đưa tay sang một bên, trên tay liền xuất hiện thanh thái đao đỏ như máu kia, ngữ điệu có chút tiếc nuối nói ra:
“Đáng tiếc, không thể đánh với ngươi một trận”.
“Trong người ngươi có cấm chế chứ?”, Khương Hy đột nhiên lên tiếng.
Từ Hồng đang nâng đao lên thì lại bị thanh âm này chặn đứng lại, hai mắt hắn có chút hơi đổi nhìn về phía trước, phát hiện ánh mắt của đối phương không ngờ vẫn bình tĩnh như vậy.
Mặt khác, hắn cũng có chút ngạc nhiên khi Khương Hy biết đến cấm chế, hắn híp mắt lại, sát cơ tràn ra bên ngoài.
Tiểu Hoàng thấy thế cũng ngưng mắt lại nhìn hắn, từng tiếng kiếm minh như có như không vang vọng trong không gian.
Từ Hồng cũng phát hiện ra chuyện này nhưng trước mắt hắn không quản được nhiều đến thế, hắn nhìn về phía Khương Hy rồi trầm giọng nói:
“Làm sao ngươi biết đến cấm chế?”.
Khương Hy tựa người vào tiểu Hoàng, hắn nhàn nhạt đáp:
“Trả lời ta rồi thì ngươi sẽ biết”.
Từ Hồng hạ đao xuống, hắn trầm mặc một chút rồi nói:
“Đã sớm không còn”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười gật đầu, kế tiếp, hắn ném một tấm lệnh bài về phía trước. Từ Hồng lập tức dùng tay còn lại chụp lấy rồi quan sát.
Hai con mắt hắn ngay tức khắc liền co lại, ánh mắt đầy chấn kinh nhìn về phía Khương Hy rồi thốt ra:
“Ngươi cũng là người của Dạ Ma?”.
Tấm lệnh bài này là lệnh bài của sát thủ Kim Diện, là bằng chứng duy nhất để nhận diện giữa các sát thủ Dạ Ma với nhau.
Khi thực hiện nhiệm vụ, sát thủ có thể thành công nhưng cũng có thể sẽ đối mặt với tử vong, để tránh cho việc bị người khác lợi dụng cái chết để cải trang thâm nhập vào thì Dạ Ma đã sáng tạo ra tấm lệnh bài này.
Lệnh bài của sát thủ Kim Diện có màu xanh ngọc, bên trên được chạm khắc đơn giản, thể hiện được dấu hiệu của Dạ Ma, đồng thời tấm lệnh bài này cũng được liên kết sinh mệnh với sát thủ.
Chỉ cần sát thủ chết thì tấm ngọc bài này cũng sẽ nát theo, mọi thông tin liên quan đến nhiệm vụ cùng những sát thủ khác cũng sẽ bị tiêu hủy ngay tại chỗ.
Xem như những người khác có lấy được tấm mặt nạ Kim Diện thì cũng chẳng có tác dụng thực tế gì trừ việc hù dọa Ngân Diện cùng Thiết Diện.
Đương nhiên, không loại trừ trường hợp tấm ngọc bài này cũng bị làm giả cho nên trong lúc Từ Hồng hỏi, hắn cũng lấy ngọc bài của mình ra để xác nhận, chỉ cần cả hai đều là thật thì sẽ có dị biến sinh ra.
Ngay khi hai tấm lệnh bài đối mặt vào nhau, một luồng hắc quang lập tức xuất hiện ở giữa chúng, khí tức phát ra âm trầm đến cực điểm, người ngoài nhìn vào thôi cũng cảm giác run rẩy trong linh hồn.
Dị biến này xảy ra, không cần Khương Hy đáp, Từ Hồng cũng đã biết được câu trả lời là gì rồi. Hắn nói:
“Ngươi là ai?”.
Thể nội của hắn từ lâu đã không còn cấm chế nên hắn giống với Khương Hy, dù có biết mặt thật của nhau thì cũng không gặp phản phệ vì quy củ của Dạ Ma được.
Khương Hy đưa mắt nhìn hắn rồi mỉm cười nói:
“Ta gọi Ám Bộ, trước đây còn được biết với cái tên Vô Cửu Ngân Diện”.
“Ngươi là Vô Cửu đó?”, Từ Hồng có chút giật mình đáp.
Vô Cửu chỉ là số đếm, mỗi đời Ngân Diện tự nhiên sẽ luôn tồn tại một người mang biệt hiệu này, chỉ là cái tên ‘Vô Cửu’ trong những năm này quá thịnh, dẫn đến nó không chỉ đơn giản là biệt hiệu nữa.
Khương Hy cười cười nói:
“Ta đã thành sát thủ Kim Diện, không nên gọi Vô Cửu, ta gọi Ám Bộ”.
Nghe vậy, Từ Hồng cảm thấy có chút khó tin nhưng không tin lại không được, bởi chính tay hắn đã xác nhận sự thực từ hai tấm lệnh bài rồi, không thể nào là giả được.
Từ trước đến nay, hắn luôn tự tin bản thân mình là sát thủ chính tông của Dạ Ma, bản thân thừa hưởng truyền thừa cũng như nghệ thuật ám sát từ Ma Đao Ngọc Diện trứ danh, nói không ngoa thì các trưởng bối đều thưởng thức hắn.
Chỉ có khi cái tên Vô Cửu, không, giờ phải gọi là Ám Bộ, xuất hiện thì một vài trưởng lão đã có chút xu hướng nghiêng về phía đó. Rõ ràng nhất chính là sư phụ của Thạch Nhân, Hoàng Ngưu trưởng lão.
Về sau, đến sư phụ của Tử Mục là Quỷ Mâu trưởng lão cũng thừa nhận Ám Bộ có năng lực tranh với hắn một trận thật, thậm chí hắn còn nghe nói Minh Kính trưởng lão cũng đã thu Ám Bộ làm đồ đệ để dạy dỗ.
Chuyện này sư phụ của hắn không biết rõ lắm, chỉ nói qua loa, chủ yếu là hắn nghe lại từ Tử Mục. Dù sao, Quỷ Mâu trưởng lão cùng Minh Kính trưởng lão tương đối hòa hợp với nhau, biết một số chuyện cũng là chuyện bình thường.
Các trưởng bối đánh giá Ám Bộ cao là thật nhưng cá nhân Từ Hồng thì không, hắn vẫn luôn tự tin mình trên Ám Bộ một đầu.
Nhưng bây giờ đã biết chuyện thì ký ức Khương Hy mấy ngày trước đánh tan đàn xẻ nghé năm người bọn hắn liền ùa về. Sắc mặt hắn liền có chút đỏ au lên không thôi.
Thật là xấu hổ mà.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!