Huyền Lục

Chương 500: Có đại lão chống lưng thật sự rất tốt



Bị một người mình khinh bỉ bấy lâu nay đánh cho một trận tơi bời là trải nghiệm như thế nào?

Từ Hồng không biết, nói thẳng ra hắn cũng không rõ vì hắn cùng Khương Hy chưa đánh chính diện với nhau bao giờ nhưng nhìn vào biểu hiện của đối phương ngày hôm đó thì hắn hiểu rồi.

Khương Hy mạnh viễn siêu bốn người Hắc Nha, Tử Mục, Mân Côi cùng Thạch Nhân, thực lực trên hắn ít nhất nửa bậc hoặc là do hắn nghĩ thế.

Từ Hồng trầm mặc một chút rồi nói:

“Dạ Ma chỉ có năm danh ngạch vào Thượng Dao Thiên Trì, bây giờ ngươi không phải Ám Bộ, ngươi là Khương Vô Nhai, là mục tiêu ta phải giết”.

Khương Hy không từ chối quan điểm này, nếu hắn vào Thượng Dao Thiên Trì với thân phận Ám Bộ thì Quan Nhân Các có quyền tuyên cáo hắn cho các đại thế lực khác, từ đó liền nhận sự truy đuổi đến cùng.

Trong trường hợp tệ nhất, đám người Từ Hồng cũng sẽ bị liên lụy, khi đó, Từ Hồng thật sự sẽ đứng về phía đối lập, giết chết hắn rồi đem đầu hắn ra để hòa giải.

Nói thẳng ra, để phòng trừ trường hợp xấu đó, Từ Hồng có đủ căn cứ để giết hắn ngay bây giờ, bất kể đã nắm được thân phận song phương.

Khương Hy thở nhẹ một hơi, hắn từ tốn nói:

“Ngươi không ngại lúc trở về sẽ bị Minh Kính trưởng lão tìm đến sao?”.

Từ Hồng lạnh nhạt đáp:

“Không quan hệ, về lý, ngươi đã phạm quy củ, ta có quyền giết ngươi. Chuyện sau đó tự nhiên có sư phụ của ta lo”.

“Xem ra ngươi quyết tâm giết ta thật đấy”, Khương Hy cười cười yếu ớt nói.

Từ Hồng thở dài một hơi, một tay nâng thái đao chém thẳng về phía trước, sát cơ mạnh kinh người. Cùng lúc đó, tiểu Hoàng cũng triệu hồi kiếm khí chém về phía hắn, số lượng nhiều khủng khiếp, Kim linh khí khuấy động hết cả một vùng không gian.

Đối mặt với một chiêu đoạt mạng của Từ Hồng, Khương Hy vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng như có như không nhếch lên.

Oanh!

Một lớp màn chắn hồng quang đột nhiên xuất hiện ngăn chặn đao này lại, từng tia lửa tỏa ra do va chạm mãnh liệt của thanh thái đao.

Từ Hồng cắn răng vận thêm lực nhưng cũng không cách nào chém qua được lớp màn chắn này, ngược lại, kiếm khí xung quanh đã chém tơi tả y phục ở trên người hắn.

Thấy thế, hắn vội vàng vận thân pháp lùi ra xa, thanh thái đao trên tay cấp tốc chém ra đao khí đối ứng với kiếm khí của tiểu Hoàng.

Từng tiếng kiếm minh cùng đao âm hòa trộn lẫn nhau vang vọng hết cả một cánh rừng, lá cây rơi rụng tựa như tuyết, sát cơ như có như không xuất hiện trong không khí.

Từ Hồng chém ra một chiêu đao quang về phía trước, tiểu Hoàng cũng meo một tiếng rồi bật trảo ra chém ra kiếm quang đối ứng.

Đôi bên va chạm, cương phong tỏa ra xung quanh, bộ y phục của Từ Hồng bị chém đến tơi tả nhưng thân thể bên trong vẫn hoàn mỹ vô khuyết, thậm chí kiếm khí có vô tình sượt qua cũng vô pháp để lại vết thương.

Lớp màn chắn hồng quang của Khương Hy một lần nữa lại xuất hiện, hắn từ tốn điều chỉnh tư thế của mình chút rồi dựa vào lại người tiểu Hoàng, bộ dáng ung dung tự tại tựa như đang xem chuyện vui.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Hồng bất giác nhìn đến nơi mình vừa đứng ban nãy, chỉ cần bước thêm một bước nữa thì hắn xác thực đã đi vào bên trong ‘lãnh địa’ của Khương Hy rồi. Cũng may hắn không bước thêm.

Hắn hừ một tiếng rồi trầm giọng nói:

“Đồ dối trá”.

Từ Hồng không khỏi không công nhận, Khương Hy xác thực có môn đạo giết người rất kinh khủng, lợi dụng chính tình thế của bản thân để khiến người khác mất cảnh giới.

Sau đó lại mượn thân phận sát thủ Kim Diện của Dạ Ma để lôi mục tiêu lại gần rồi dùng phù trận được bố trí từ trước để đánh giết.

Từ Hồng còn nghĩ chỉ cần hắn lơ là một chút thôi là bỏ mạng ngay tại chỗ cũng không phải không có khả năng.

Khương Hy lắc đầu mỉm cười đáp:

“Hắc Nha chưa nói với ngươi sao, thân là sát thủ, nói nhiều như vậy để làm gì, nếu đã muốn giết ta, vậy thì từ sớm phải xuất thủ lúc ta không phòng bị mới phải”.

Khương Hy cẩn thận thành tính, mặc dù bản thân nắm giữ lượng lớn tình báo ở bên trong khu nội vi nhưng tiểu Hoàng cũng không thể di chuyển liên tục được, thi thoảng cũng phải nghỉ chân một chút.

Mỗi lần nghỉ chân, hắn đều sẽ bày ra tòa phù trận này để thủ hộ, chỉ cần không phải hạng quái thai như Độc Bộ Tử Điểu xuất hiện thì hắn có tự tin dùng tòa phù trận này giết chết bất cứ ai.

Đây là tòa phù trận mạnh nhất hắn có được trong tay, số lượng phù văn sử dụng để kiến tạo nên cũng phải dùng đơn vị chục vạn mới hình dung được. Uy lực của nó không phải bàn cãi, Giả Đan yêu thú gặp nó cũng phải chết không nghi ngờ.

Đương nhiên, tòa phù trận này cũng không đến mức khoa trương thế, bởi nó tốn khá nhiều thời gian để bày trận, và phạm vi cũng cực kỳ nhỏ, chỉ trong vòng bán kính một mét mà thôi. Muốn mở rộng tòa phù trận này ra thì cần một lượng tài nguyên rất lớn.

Về mặt tác dụng, chỉ cần có người tiếp cận thân thể của hắn thì hắn có đủ sức chém giết đối phương, còn một khi ở ngoài kia thì chỉ có thể nhờ tiểu Hoàng kéo đối phương đến.

Từ Hồng nhìn qua lớp màn chắn hồng quang kia một chút rồi trầm mặc, càng đánh lâu hắn càng không có lợi, huống hồ con mèo đằng sau lưng kia không đơn giản.

Chí ít hắn chưa thấy con mèo nào có thể sử dụng kiếm pháp thuần thục hơn cả kiếm tu.

Lại nói, mèo cũng tu luyện được sao?

Hắn bình tĩnh nói:

“Đã không thể giết được ngươi, vậy thì hôm nay đến đây thôi”.

Vừa dứt lời, hắn liền ném tấm ngọc bài trả lại cho Khương Hy. Ngọc bài phóng đến như phi tiêu, tốc độ cũng cực kỳ nhanh nhưng khi chạm đến lớp màn chắn hồng quang kia thì một luồng tử khí đột nhiên phóng ra.

Theo đó hồng quang trên màn chắn cũng vồ vập đến cắn nuốt số tử khí kia, thanh lọc hết toàn bộ những thứ ‘không cần thiết’ ở trên tấm ngọc bài rồi trả ngược về cho Khương Hy.

Ở phía đối diện, Từ Hồng kém chút nữa nghệch mặt ra nhìn lấy cảnh này.

Tòa phù trận kia biến thái đến thế?

Thanh lọc được cả tử khí của tử vong ý cảnh?

Khương Hy tựa hồ biết hắn đang nghĩ gì trong đầu nên mỉm cười nói:

“Lần trước ngươi đã để lộ ra tử vong ý cảnh, làm sao ta lại không đề phòng sớm được”.

“Xem như ngươi cao tay”, Từ Hồng hừ một tiếng rồi quay lưng rời đi.

“Khoan đã”, Khương Hy đột nhiên lên tiếng.

Cước bộ của Từ Hồng dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hy một chút, ngụ ý đại loại là ‘còn chuyện gì nữa?’.

Khương Hy thu tấm ngọc bài đó vào trong ngực rồi nói tiếp:

“Ngươi đã thấy mặt của ta rồi, chi bằng làm một giao dịch thì kG0fp thế nào?”.

Đằng sau tấm Kim Diện, Từ Hồng nhếch miệng nói:

“Đây là lợi thế của ta, tại sao ta phải làm giao dịch với người?”.

Nghe vậy, Khương Hy liền lấy ra một trái Hoành Dương Minh Quả rồi tung lên hứng xuống ở trên tay phải, ma âm đột ngột vang lên:

“Vậy sao, ta còn tính dùng thứ này để giao dịch đấy”.

Ma âm bất ngờ nhập thể, Từ Hồng có chút run nhẹ lên, pháp lực trong thể nội cấp tốc được thôi động để trấn áp đi cỗ Dục Hỏa ở trong người.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Hoành Dương Minh Quả có hơi chút tham lam, hắn đương nhiên nhìn ra được đây là một trong Bát Trân có thể đề thăng tỷ lệ Kết Đan.

Từ Hồng là thiên tài nhưng cũng không đến mức tự tin vỗ ngực bảo mình có thể an ổn vào Kim Đan cảnh, dù sao hắn cũng đã phá thân từ sớm, tỷ lệ Kết Đan so với người khác còn thấp hơn những ba thành.

Cá nhân hắn xác thực có nhu cầu rất lớn đối với Hoành Dương Minh Quả. Khương Hy lấy thứ này ra làm giao dịch quả thực rất đáng.

Hắn quay người lại nói:

“Nói đi, yêu cầu của ngươi là gì?”.

Khương Hy mỉm cười, ma âm một lần nữa lại vang lên:

“Thứ nhất, không được đem chuyện tung tích cũng như nhân dạng của ta nói ra bên ngoài, chuyện này chỉ có ta cùng ngươi được biết. Thứ hai, tháo tấm Kim Diện trên mặt ngươi xuống, ta muốn xem”.

Từ Hồng trầm mặc một chút rồi nói:

“Ta đáp ứng chuyện thứ nhất, nhưng còn chuyện thứ hai, ta muốn biết lý do”.

Khương Hy nhìn Từ Hồng một chút, nội tâm gật gù tán thưởng. Từ Hồng không từ chối dùng hai điều kiện để đổi lấy Hoành Dương Minh Quả bởi hắn hiểu rõ tác dụng của nó cũng như nhu cầu của chính hắn.

Khôn khéo một chút để mở động con đường tu hành của mình, suy nghĩ rất không tệ.

Khương Hy thu ma âm của mình lại, không đùa giỡn với hắn nữa rồi nghiêm túc nói:

“Về sau ta cùng ngươi còn tiếp xúc khá nhiều, mặt khác, nếu ta vô tình bắt gặp ngươi ở bên ngoài, thuận tay giúp đỡ một chút cũng không phải không thể”.

“Ngươi mà tốt đến thế sao?”, Từ Hồng có chút khinh miệt đáp.

Khương Hy cười cười nói:

“Lợi ích song phương thôi, tin tưởng ngươi cũng hiểu được”.

Nghe vậy, Từ Hồng liền trầm mặc một đoạn thời gian ngắn rồi gật đầu, sau đó, hắn đưa tay lên tháo tấm Kim Diện xuống, để lộ chân diện mục ra bên ngoài.

Bất quá đây có phải chân diện mục không thì Khương Hy cũng không quá dám chắc, ai biết được trên đời này cũng có người dùng dịch dung như hắn chứ.

Linh thức của hắn nhanh chóng quét về phía trước, Từ Hồng có hơi chút nhíu mày lại nhưng cũng không để tâm chút nào, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Khương Hy quan sát qua một lượt rồi gật nhẹ đầu, biểu thị đã quan sát xong, tạm thời, hắn sẽ cho rằng đây là chân diện mục, còn chính xác hơn thì phải chờ đến tương lai rồi kiểm chứng lại mới được.

Từ Hồng thấy thế liền đeo lại tấm Kim Diện, một tay nhanh chóng chìa ra, tựa như đứa trẻ đi đòi quà.

Khương Hy cũng không làm khó hắn làm gì, dù sao hắn cũng không phải người nuốt lời, hắn liền ném Hoành Dương Minh Quả về phía trước. Từ Hồng nhanh chóng bắt lại rồi quay lưng rời đi không nói thêm một lời.

Thấy vậy, Khương Hy liền gật nhẹ đầu có chút hài lòng.

“Ít nhất còn biết tiết kiệm lời”, hắn thầm nhủ.

Sau đó, hắn quay sang tiểu Hoàng nói:

“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta đi thôi”.

Tiểu Hoàng meo lên một tiếng đáp ứng nhưng nhìn bộ dáng thì lại có chút chán chường, tựa như đang bảo nó còn chưa nghỉ ngơi đủ.

Khương Hy đưa tay lên vuốt nhẹ người nó một chút rồi nói:

“Đến chỗ khác, chúng ta nghỉ lâu hơn”.

Nói xong, hắn liền rút trận bàn ra thu tòa phù trận kia vào lại bên trong rồi vững vàng ngồi lên trên lưng tiểu Hoàng, nửa thân trên từ tốn nằm sấp xuống áp vào lớp lông mềm mại đó.

Đồng thời, hắn cũng đưa linh thức vào bên trong chiếc lá kia để kiểm tra tình báo một chút, đảm bảo một đường đi này không ai được phát hiện ra bọn hắn.

Mặt khác, lần này bị Từ Hồng tìm đến tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhưng Khương Hy cũng thu về được một chút thông tin.

Đó là trong đội ngũ của Dạ Ma có người sở hữu năng lực truy tung.

Mặc dù không biết được cụ thể đó là ai nhưng Khương Hy chỉ cần biết là được rồi, về sau hắn sẽ triệt để cẩn thận hơn, tránh để cho những người khác phát hiện lần nữa.

Lấy tình huống bây giờ của hắn, tốt nhất là không nên đánh nhau, nếu như bốn người còn lại của Dạ Ma tìm đến hắn, hắn cũng không thể dùng lại cái trò giao dịch như đã dùng với Từ Hồng.

Từ Hồng có giá trị cao hơn bốn người kia, cho nên Khương Hy mới lấy ra một trái Hoành Dương Minh Quả quý hiếm, những người còn lại không tệ nhưng không đủ.

Nếu bọn hắn cố chấp tìm đến hắn, hắn thật sự không còn cách nào khác ngoại trừ hạ sát ngay tại chỗ, suy cho cùng, so với Ma Đao trưởng lão, những trưởng lão Ngọc Diện khác có lẽ cũng không đến mức so bì được với Minh Kính trưởng lão.

Khương Hy có niềm tin rất lớn vào thực lực của nàng, chỉ cần Phu Tử không động thủ thì trên thế gian này không có ai vượt qua được nàng ở mặt Phù đạo cả.

Mà Phù sư đặt ở đâu cũng là một dạng tài nguyên phi thường hiếm có, huống hồ nàng còn là Nguyên Phù Sư, những người khác cũng không thể tùy tiện đắc tội được.

Có nàng che chắn áp lực từ phía trên, Khương Hy cũng dễ dàng hành động hơn, hoặc nói đúng hơn, hắn có thể làm việc không cần phải cố kỵ gì cả.

Nghĩ đến vậy, khóe miệng hắn liền cong lên đầy vui vẻ.

Có đại lão chống lưng thật sự rất tốt.

Rất rất tốt.

. . .

. . .


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.