“Ngươi nói không sai, quyền chủ động của ngươi đối với Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế sẽ triệt để biến mất, Tuyết Lam chính thức có thể dùng mạng mình để uy hiếp ngươi”, Tuyết Đế mỉm cười nói.
Thần sắc của lão vẫn bình tĩnh như cũ, hoặc muốn nói là rất thong dong, tựa như lão không ngại một bước này có làm Khương Hy khó chịu hay không vậy.
Kỳ thực, hắn cũng chẳng khó chịu, thậm chí nội tâm còn thoải mái hơn rất nhiều. Hắn là người không bao giờ đặt mạng sống của mình vào trong tay người khác nhưng nếu đặt trong tay Tuyết Lam thì lại khác.
Hắn hiểu những năm qua Tuyết Lam ‘khổ sở’ như thế nào về hắn, mặc dù thân ở Nam Vực nhưng không ngày nào là không sử dụng Huyết Khế để hỏi thăm tình trạng hiện thời của hắn.
Cảm giác này kỳ thực Khương Hy khá rõ, đó là không yên tâm.
Tuyết Lam trừ bỏ đặt niềm tin ra thì hắn không còn bất cứ thứ gì trên tay có thể nắm lấy quyền chủ động cả. Tuyết Đế nhờ vào sưu hồn tự nhiên nắm được loại tâm tình này của hắn.
Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế có cái lợi nhưng cũng có cái hại của nó, trong trường hợp Khương Hy cùng Tuyết Lam ở cùng một chiều không gian thì song U66Aa phương có thể hỗ trợ nhau để tránh bị sưu hồn.
Bất quá đối mặt với cường giả bậc Tuyết Đế thì dù chỉ là một phân hồn thôi, lão cũng đủ sức sưu hồn cả hai người bọn hắn, huống hồ bây giờ bọn hắn lại ở hai chiều không gian khác nhau.
Lão sưu hồn được Khương Hy thì có thể thông qua một loại thủ đoạn khác để nhìn trộm ký ức của Tuyết Lam.
So với sưu hồn thì nhìn trộm ký ức sẽ không khiến người khác phát giác ra được, đương nhiên, năng lực này đòi hỏi yêu cầu khá nhiều, chí ít tu vi cũng phải ở đỉnh Nguyên Anh cảnh rồi.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Vãn bối không có vấn đề gì, thực lực của Tuyết Lam tăng trưởng thì vãn bối cũng có lợi”.
“Không hổ danh là người của chủ nghĩa cá nhân, nói chuyện với ngươi tự nhiên dễ dàng hơn rất nhiều”, Tuyết Đế gật đầu đáp.
Sau đó, lão rút ra một bình ngọc màu xanh lam, bên trên được chạm trổ tinh xảo cùng được bố trí tầng tầng lớp lớp không biết bao nhiêu là phù văn lít nha lít nhít.
Hàn khí toát ra từ nó mạnh kinh khủng, Khương Hy cách nó phải tầm nửa mét nhưng đã có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương rồi.
“Lão tiền bối, đây là . . .”.
“Đưa cho Tuyết Lam, hắn tự nhiên sẽ hiểu dụng ý của lão phu”, Tuyết Đế nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Khương Hy liền trầm mặc một lúc rồi đứng dậy ôm quyền khom người đáp:
“Thay mặt Tuyết Lam, vãn bối xin đa tạ người”.
Tuyết Đế phất tay không để ý, Khương Hy liền lấy một giới chỉ khác ra rồi dùng Cách Không Khiển Vật ném cái bình ngọc đó vào bên trong. Trong chớp mắt, không gian bên trong giới chỉ liền bị lượng hàn khí kinh khủng kia đóng băng hết lại.
Hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, lượng hàn khí này quá mạnh mẽ, thậm chí nó còn có thể đóng băng cả linh hồn nữa chứ chẳng đùa.
Hắn cố gắng bảo trì cảm xúc của mình, sau đó ngồi lại vào ghế để tiếp tục đại sự khác, chuyện của Tuyết Lam có thể xem như xong, chuyện kế tiếp tự nhiên là của hắn.
Tuyết Đế biết bản ý của hắn thế nào nên lão mỉm cười nói:
“Về phần linh nhãn, lão phu cũng không muốn nhắc nhiều, ngươi cứ xem như đó là thù lao của lão phu dành cho ngươi đi”.
“Lão tiền bối đã từng nói không thích nhân loại, xem như vãn bối cùng Tuyết Lam có quan hệ đặc biệt thì cũng không thể làm người suy chuyển định kiến được”, Khương Hy mỉm cười đáp.
“Đương nhiên, lão phu không tin tưởng nhân loại, lão phu cho ngươi linh nhãn nhưng cũng có thể nói là đặt lên người ngươi một cấm chế, chỉ cần Tuyết Lam không nhận được bình ngọc đó, cấm chế sẽ không bao giờ biến mất. Lão phu sẽ vĩnh viễn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười gật đầu đáp lại:
“Lão tiền bối có thể nói thật như vậy thì vãn bối yên tâm rồi”.
Mỗi người đều có niềm tin của chính mình, mọi thay đổi tác động vào chưa chắc đã có thể suy chuyển được. Tuyết Đế không thích nhân loại, hành động này của lão cũng vừa vặn khiến Khương Hy yên tâm hơn.
Nếu lão nói linh nhãn là thù lao thuần túy hay món quà cho quan hệ với Tuyết Lam thì còn lâu Khương Hy mới tin, bất quá bây giờ cũng có chút yên tâm rồi, chỉ là không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng không thể nói ra được.
Tuyết Đế đột nhiên đưa một chỉ lên bắn một tia hàn quang vào bên trong đầu hắn, tốc độ phi thường nhanh, hơn nữa hàn quang lại cực kỳ lạnh, hắn phải rùng mình hết cả lên.
Ngay sau đó, hàng loạt thông tin liền tuôn trào ra bên trong não hải, hai mắt hoàng kim của hắn liền sáng lên một tia tinh quang.
Nguyên lai là cách sử dụng linh nhãn.
Linh nhãn cũng như linh thức, là một loại khả năng phải tu luyện đến một loại cấp độ nào đó thì mới có thể sinh ra, chỉ có điều linh nhãn lại tồn tại ở Lam Thiên Tuyết Tộc chứ không phải ở nhân loại.
Bất quá để tổng lược ra được ‘cách sử dụng linh nhãn’ thì Tuyết Đế tuyệt đối không phải cường giả bình thường.
Linh nhãn đối với Lam Thiên Tuyết Tộc cũng như linh thức đối với tu sĩ, nói dễ hiểu hơn thì nó sẽ khá giống với việc hít thở ở người thường.
Bảo Lam Thiên Tuyết Tộc dạy cách sử dụng linh nhãn chẳng khác gì hỏi người thường làm cách nào để thở vậy.
Sử dụng ở tầm cao thì còn có thể chỉ bảo chứ bảo chập chững bước đầu tiên thì không cách nào hướng dẫn nổi, bởi nó đã thuộc về bản năng rồi.
Khương Hy hiện nay sử dụng linh nhãn chính là dựa vào vô thức, nói thẳng ra thì linh nhãn của hắn vẫn luôn luôn được sử dụng một cách bị động, hắn không thể nào tự chủ được. Những thứ bình thường hắn không muốn thấy thì nhờ có linh nhãn, hắn bắt buộc phải thấy.
Lấy ví dụ rõ ràng một chút là Tuyết Hồn chẳng hạn, nàng không có thực thể nhưng lại có hồn thể, linh thức cùng mắt thường không nhìn ra hồn thể của nàng nhưng linh nhãn lại có thể. Cũng may, hình dạng của nàng còn có chút đáng yêu.
Nhỡ đâu về sau Khương Hy vô tình lại thấy phải thứ gì đó gớm ghiếc thì chẳng phải hắn chịu thiệt rồi sao?
Ô nhiễm cửa sổ tâm hồn của hắn.
Vì vậy hắn cần nhất đúng là một bản hướng dẫn toàn vẹn về cách sử dụng linh nhãn. Tuyết Đế có thể viết ra được cách sử dụng chi li như thế này thì chứng tỏ tạo nghệ của lão về lĩnh vực nghiên cứu Lam Thiên Tuyết Tộc xác thực rất đáng sợ.
Lượng thông tin này khai sáng cho Khương Hy rất nhiều, thậm chí còn có thể giúp hắn sử dụng linh nhãn còn tốt hơn so với cấp bậc Tuyết Soái nữa là ít.
Nếu Tuyết Lam biết được cách sử dụng này thì hắn hoàn toàn có thể vượt qua được cả Tuyết Vương đương thời nữa.
Đương nhiên, đây là trong trường hợp Tuyết Lam không nhận được truyền thừa, còn một khi đã tiếp nhận thì mười Tuyết Vương cũng không ăn lại được một ngón tay của hắn.
. . .
Im lặng tiêu hóa đám thông tin này một hồi, hai mắt Khương Hy liền có chút lấp lóe, hắn liếc mắt nhìn qua chỗ Tuyết Hồn một chút, tiểu cô nương này sau khi thoát ra khỏi cái chăn bông kia đã leo lên giường ngồi nhìn một già một trẻ nói chuyện với nhau nãy giờ rồi.
Nàng phát hiện hắn đang nhìn nàng nên cũng có chút nghiêng đầu không hiểu, một ngón đưa lên miệng ngẫm nghĩ đầy ngây thơ.
Khương Hy không để ý đến hành động của nàng mấy, hắn đang thử sử dụng linh nhãn theo cách Tuyết Đế chỉ dẫn.
Theo đó, thân hình của Tuyết Hồn mỗi lúc một mờ đi rồi biến mất, linh nhãn chính thức được đóng lại. Sau đó, hắn quay lưng lại nhìn vào bên trong tấm gương kia, đôi mắt của hắn vẫn cứ là hoàng kim như cũ, không có gì thay đổi cả.
Hắn trầm mặc một chút rồi hướng Tuyết Đế nói ra:
“Lão tiền bối, đôi mắt này của ta không thể trở về màu đen như cũ sao?”.
Tuyết Đế lắc đầu đáp:
“Không thể, Thiên Nhãn Phù của ngươi còn có thể được giữ lại đã là kỳ tích rồi, ngươi muốn giữ màu sắc như cũ thì bỏ đi, đó chuyện không thể nào”.
“Vâng”, Khương Hy gật đầu đáp, nội tâm có chút hơi phiền muộn nhưng cũng không biết nên nói gì hơn.
Đã được voi còn muốn đòi tiên?
Đúng là chuyện không thể nào.
Sau đó, nhân lúc Tuyết Đế còn chưa trục lệnh đuổi khách, Khương Hy đã đưa một vài nghi vấn của mình về cách sử dụng linh nhãn, đồng thời thi thoảng cũng ngỏ ý muốn truy tìm một vài dấu vết của lịch sử.
Như việc tại sao Bắc Nguyên Vạn Dặm lại tồn tại, đại năng thượng cổ là tồn tại như thế nào, Thượng Dao Thiên Trì có từ bao lâu, tại sao Tuyết Đế lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tại sao lão cùng Bạch Chân lại có quen biết.
Khương Hy có rất nhiều thứ để thắc mắc, có rất nhiều thứ muốn được giải khai rõ ràng nhưng đáng tiếc, trừ bỏ chuyện linh nhãn cùng truyền thừa của Tuyết Lam ra thì lão không đề cập thêm bất cứ chuyện gì khác nữa.
Mọi câu hỏi của hắn đều bị lách qua một cách rất tự nhiên, nhìn không ra một chút nào gọi là cố ý không trả lời nhưng hắn là người thông minh, tự nhiên hiểu được hành động này của Tuyết Đế.
Biết nhiều không tốt . . . nhưng nhịn không được.
. . .
. . .
Cuộc trò chuyện này cũng tương đối lâu, có lẽ phải ròng rã đến hai ngày trời mới chấm dứt. Tuy rằng Khương Hy không giải khai được chuyện gì liên quan đến quá khứ nhưng về cơ bản, hắn đã có thể sử dụng linh nhãn khá thuần thục rồi.
Một chuyến này tuy rằng không thu về được cơ duyên quá nhiều nhưng linh nhãn cũng đủ rồi, không nên ham. Mặt khác, Tuyết Lam cũng đã thu về được một truyền thừa từ một siêu cấp đại năng đã phi thăng.
Về sau nếu hắn thành công chạm đến được cảnh giới phi thăng thì có thể thuận lý thành chương bái Tuyết Đế làm sư phụ.
Dù sao, dưới con mắt của Khương Hy, Tuyết Đế không thích nhân loại nhưng lại thực tâm để ý đến tộc loài của mình, Tuyết Lam làm đệ tử của lão cũng không phải chuyện gì xấu.
Đả tọa trong phòng của Tuyết Hồn, Khương Hy cẩn thận chỉnh lý lại một số thứ rồi mới mở mắt ra, đôi mắt hoàng kim chiếu rọi đến vạn vật ở xung quanh, trước mắt hắn bây giờ là hằng hà sa số các dải màu sắc khác nhau.
Thiên địa linh khí cùng hàn khí uốn lượn khắp nơi trong không trung, từng đoàn màu sắc phân biệt di chuyển theo một quỹ đạo cụ thể nhất định, vô hình trung lại tạo ra một bức tranh khá đẹp mắt cùng sống động.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy vui vẻ, linh nhãn thực sự rất huyền diệu, với đôi mắt này, hắn không cần phải dùng Chân Tự Phù thì cũng có thể nhìn thấu được bản chất của vạn vật.
Tuy rằng khoảng cách không được xa, chỉ trong hai trăm mét trở lại nhưng theo tu vi tăng trưởng thì hắn tin tưởng, linh nhãn của hắn có thể mở ra được rất xa, con đường tu hành của hắn về sau ở luyện hồn nhất mạch nhất định sẽ đạt được thành tựu phi thường xứng đáng.
“Lúc ra ngoài phải khoe với Tuyết Lam một chút mới được”, Khương Hy liếm môi thầm nghĩ.
Tên kia từ trước đến nay vốn không có linh thức nên suốt ngày đều đề cao linh nhãn lợi hại đến thế nào, lão tổ Nguyên Anh cảnh như Liễu Nhu ẩn nấp trong hư không cũng không cách nào thoát khỏi dò xét của hắn.
Bây giờ Khương Hy cũng có linh nhãn rồi nên trước mắt cũng sẽ không đi ghen tị với hắn làm gì, huống hồ hắn cũng chuẩn bị lấy lại được linh thức vốn có của mình.
Song phương từ nay về sau đều có cả linh thức lẫn linh nhãn, không cần phải đi tị nạnh nhau cho mất thời gian.
Tiếp theo, Khương Hy đặt chân xuống đất rồi đứng dậy rời khỏi căn phòng, vừa vặn Tuyết Hồn cũng đang ở trước cửa, hắn hơi khom người xuống nhìn nàng mỉm cười nói:
“Tiểu tuyết, ta có chuyện muốn đi gặp lão tiền bối, ngươi dẫn đường giúp ta được chứ?”.
Tuyết Hồn gật gật đầu của mình rồi lật đật chạy đi thẳng về hướng đại điện, Khương Hy nhìn nàng một chút rồi từ tốn đi theo sau.
Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Tuyết Đế rồi, hắn ôm quyền nói:
“Đa tạ lão tiền bối mấy ngày nay đã chăm sóc, vãn bối không thể nán lại đây lâu được, trước mặt vãn bối còn rất nhiều việc cần phải làm”.
“Cũng phải, ngươi ở đây cũng đã hai mươi lăm ngày rồi, cũng nên đi thôi”.
Lời vừa ra, thân hình Khương Hy đột nhiên cứng ngắc lại.
Xin lỗi nhưng người vừa nói gì vậy?
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!