Khương Hy có cảm giác hình như đã nghe nhầm nhưng không có lý do gì Tuyết Đế lại đi gạt hắn cả.
Hai mươi lăm ngày!
Xem như trừ đi hai ngày vừa rồi thì không lẽ hắn ngất đi tận hai mươi ba ngày?
Đùa gì khiếp vậy?
Hai mắt hắn chớp chớp đầy không hiểu, trong lòng đã sớm hiểu nhưng miệng vẫn nhịn không được hỏi lại:
“Lão tiền bối, là hai mươi lăm ngày thật sao?”.
Tuyết Đế nhìn qua hắn một chút rồi nói:
“Tuyết Hồn chưa nói với ngươi sao? Ngươi ở đây đã hai mươi lăm ngày rồi, lão phu còn đang tự hỏi sao ngươi còn chưa chịu đi đây”.
Khương Hy: “. . .”
Làm sao ta hiểu được ngôn ngữ của Tuyết Hồn?
Nàng ríu rít cả ngày thế ta cũng chỉ gật đầu cho xong, làm sao biết được nàng đang muốn truyền tải thứ gì được.
Nội tâm hắn thật sự rất phiền muộn, hai mươi lăm ngày không phải con số nhỏ, gần như là một tháng rồi. Trong một tháng hắn vắng mặt thế này thì ở bên ngoài nhất định đã diễn ra không ít sự kiện.
Đột nhiên, một ý nghĩ bất chợt lướt qua trong đầu, hai mắt Khương Hy liền có chút hơi co lại đầy thấp thỏm, hắn vội nói tiếp:
“Lão tiền bối, chiều thời gian ở trong này . . . liệu có chênh lệch quá nhiều so với bên ngoài không?”.
Tuyết Đế nhìn qua hắn một chút rồi nói:
“Chiều thời gian là đồng nhất, ngươi không cần lo lắng, thực tế cũng chỉ mới trôi qua hai mươi lăm ngày thôi”.
Nghe vậy, Khương Hy bất giác đưa tay lên ngực thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng còn may, thời gian không bất đồng như lúc ở Nhân Đàn.
“Sao? Còn chưa đi?”, thanh âm của Tuyết Đế đột nhiên nặng thêm vài phần, nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một giảm mạnh.
Khương Hy thật sự rất muốn khóc, ai lại nghĩ đến lão nhân này lại có tính khí thất thường như vậy chứ, hắn vội vàng đáp lại:
“Lão tiền bối, vãn bối . . . không biết đường ra”.
“Đi ra là được”, Tuyết Đế hừ một tiếng rồi phất ống tay áo, ngay sau đó, một luồng phong tuyết đột nhiên xuất hiện rồi cuốn hắn thẳng ra bên ngoài, đến một tiếng từ biệt cũng không kịp nói.
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cổng của đại điện lập tức đóng sầm lại.
Tuyết Đế thu tay, đôi mắt hoàng kim như có như không nhìn xuyên ra bên ngoài để quan sát tình hình, thi thoảng khóe miệng khẽ nhếch lên đầy suy tư.
Tuyết Hồn ở cạnh lão lấy vậy liền ríu rít vài tiếng.
Chủ nhân, sao người lại để hắn rời đi?
Tuyết Đế liếc mắt nhìn nàng một chút rồi đáp:
“Hắn cần phải đi, nếu không làm sao Tuyết Lam nhận được truyền thừa của lão phu”.
Người tin hắn sao?
Tuyết Hồn lại ríu rít.
“Không hề, kẻ này còn không tin tưởng thủ hạ do chính mình bồi dưỡng thì nói gì đến chuyện tin tưởng lời người khác. Theo lão phu nghĩ, hắn ít nhất cũng phải tra xét cái bình ngọc kia một thời gian rồi mới đưa cho Tuyết Lam”, Tuyết Đế lắc đầu đáp.
Nhỡ như hắn tìm được cách tiêu hóa truyền thừa của người thì thế nào?
“Ngươi thắc mắc có vẻ nhiều đấy?”, thanh âm của Tuyết Đế đột nhiên nặng thêm vài thành.
Tuyết Hồn cũng không sợ, nàng từ tốn nhảy lên trên thành bảo tọa của lão rồi ngồi xuống ríu rít vài tiếng.
Hai ngày này hắn đối với ta cũng không tồi.
Nghe vậy, đôi mắt hoàng kim của Tuyết Đế có hơi chút lấp lóe, lão trầm mặc một chút rồi đáp:
“Chỉ có tộc nhân của lão phu mới tiếp nhận được truyền thừa, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể sử dụng bình ngọc đó để cái thiện thể chất thôi. Hơn nữa cũng đã có cấm chế, hắn không đưa thì cấm chế đó vĩnh viễn sẽ không biến mất”.
Tuyết Hồn chớp hai mắt nhìn lão.
Chỉ là cấm chế định vị, người cũng không thể viễn trình giết hắn được.
Tuyết Đế bật cười lên vài tiếng ha ha rồi nói ra:
“Thiên tư của hắn không tồi, thể chất cũng có chỗ đặc thù, ngày sau vẫn có khả năng đạt đến trình độ phi thăng. Nếu hắn không đưa cho Tuyết Lam, vậy đợi đến lúc ra ngoài, lão phu sẽ tự mình giết hắn”.
Tuyết Hồn trầm mặc, lấy thân hình nhỏ bé của nàng, bộ dạng suy tư này tự nhiên có chút không hợp lắm, nhìn qua lại cảm thấy có chút hơi buồn cười.
Nhưng ai biết chuyện tự nhiên sẽ không cười nổi, bởi nàng đang suy nghĩ một chuyện phi thường nghiêm túc, đến mức khó có ai hình dung ra được.
Một lát sau, nàng lại ríu rít vài tiếng.
Người đã giết hắn mười lần.
. . .
. . .
Có một chuyện Khương Hy không hề biết, hoặc là hắn không hề nhớ. Hắn nghĩ mình đã ngất đi trong suốt hai mươi ba ngày liền nhưng thực tế, hắn đã tỉnh lại tổng cộng mười lần.
Cả mười lần tỉnh lại đó đều có một điểm chung, đó chính là vì đau mà tỉnh.
Cấy ghép linh nhãn chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, thậm chí có thể nói là chuyện gần như không tưởng. Tuyết Đế có một nghiên cứu, lão muốn thử một lần, xem thử nhân loại có thể tiếp nhận được linh nhãn của Lam Thiên Tuyết Tộc không.
Trong mười lần tỉnh lại này, Tuyết Đế đã thất bại chín lần liên tiếp, Khương Hy bị mù tổng cộng chín lần, mạng sống cũng bị mất đi chín lần.
Điểm đặc biệt là trong thời khắc mạng sống của hắn bị đe dọa, tấm hắc lệnh của Mặc Hiên lại không phát giác ra một chút nào cả. Tuyết Đế là một lão quái vật sống lâu không chỉ vạn năm, thậm chí còn lâu hơn, lão tự nhiên có thủ đoạn qua mặt được hậu thủ của Nguyên Anh cảnh.
Đồng thời, lão cũng có thủ đoạn khởi tử hoàn sinh những người vừa chết, chỉ cần linh hồn người đó còn toàn vẹn là được.
Đương nhiên, linh hồn toàn vẹn thì có chút hơi khó bởi linh nhãn cùng linh hồn đều có mối liên kết với nhau, cấy ghép linh nhãn thất bại thì linh hồn cũng gặp trọng thương.
Bất quá lão có Ngân Hà Phi Ngư ở trong tay, xem như Khương Hy bị hao tổn linh hồn thì dùng nó đến bù đắp là được.
Thân là một trong Bát Trân chuyên đề thăng linh hồn, Ngân Hà Phi Ngư thực sự có đủ sức để khôi phục linh hồn bị tổn thương quay trở lại trạng thái bình thường.
Vấn đề là Khương Hy chết chín lần, vậy thì Tuyết Lam sẽ thế nào?
Tuyết Lam vẫn sống tốt, thậm chí còn không biết bản thân mình vừa lội qua Quỷ Môn Quan chín lần.
Tuyết Đế không có khả năng phá hủy Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế nhưng lão có khả năng khiến Huyết Khế tạm thời mất đi tác dụng liên kết trong một canh giờ, tuy rằng mỗi một lần sử dụng sẽ khiến lão hao tổn thọ nguyên ba trăm năm nhưng cũng chẳng sao.
Đã từ lâu, thọ nguyên của Tuyết Đế đã không thể dùng trăm năm làm đơn vị đo lường nữa rồi.
Tuyết Lam là tộc nhân duy nhất của Lam Thiên Tuyết Tộc có thể ra ngoài Bắc Nguyên Vạn Dặm, như vậy thì còn lâu Tuyết Đế mới để hắn chết được, hao tổn hai ngàn bảy trăm năm đối với lão tự nhiên đáng để làm.
Chín lần liên tiếp thất bại, Tuyết Đế không cảm thấy chán chường, lão vẫn bình tĩnh như cũ, có nghiên cứu nào lại không có thất bại đâu, chỉ cần thất bại đủ nhiều thì đến cuối tự nhiên sẽ thành công.
Quả thực, vào lần thứ mười, lão cấy ghép linh nhãn thành công, linh hồn cùng linh nhãn có độ tương hợp phi thường cao, từ đó Khương Hy có thể sử dụng linh nhãn tự do như Lam Thiên Tuyết Tộc.
Đương nhiên, lần cấy ghép cuối cùng này cũng không dễ dàng như thế, bởi hắn đã học được cách phản kháng. Quá trình cấy ghép cần yên tĩnh, đối tượng ghép ISQier cũng không được làm loạn.
Kết quả, Tuyết Đế đã dùng thủ đoạn hao tổn thọ nguyên ba trăm năm kia để che giấu đi cảm ứng của Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, sau đó lại đập chết hắn rồi mới tiến hành cấy ghép.
So với cấy ghép trên người sống thì cấy ghép trên người chết lại dễ dàng hơn, mức độ liên kết linh hồn còn muốn tốt hơn nhiều lần.
Chín lần cấy ghép người sống thất bại, một lần cấy ghép người chết thành công.
Qua lần này, Tuyết Đế cũng xuất thủ xóa đi hết trí nhớ của hắn về mười lần cấy ghép này, chỉ để hắn nhớ đến lúc hắn bị ngất đi thôi.
Thí nghiệm của lão thành công, linh nhãn xem như thù lao cũng không sai. Chỉ là thù lao ở đây cũng không phải là đưa truyền thừa cho Tuyết Lam.
Theo bản ý của Tuyết Đế, đưa truyền thừa cho Tuyết Lam là nghĩa vụ Khương Hy phải làm, linh nhãn không phải thù lao cho chuyện này, mà là thù lao cho việc đã làm vật thí nghiệm.
. . .
. . .
Tuyết Đế hồi tưởng lại hai mươi ba ngày đó một chút rồi nói:
“Lão phu và ngươi cũng không thể nào ra khỏi đây, từ nay về sau sẽ không còn ai biết chân tướng chuyện này, hắn cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được”.
Tuyết Hồn ríu rít vài tiếng đáp lại.
Nhưng người lại lấy đi quá nhiều băng độc của ta, báo hại ta không thể nào mở miệng nói chuyện được.
Tuyết Đế bật cười một tiếng rồi đưa cánh tay già nua lên xoa xoa đầu nàng một hồi, nàng có chút không thích hành động này lắm nên cố gắng đưa đôi tay nhỏ bé của nàng lên để gỡ tay lão xuống.
Đáng tiếc lại có chút ngắn nên không cách nào với đến được.
Tuyết Đế nói:
“Thể chất của tiểu tử kia có chút đặc thù, một phần lại giống Nhân Gian Mị Thể, một phần lại không, thể nội tồn tại Dục Hỏa phi thường mạnh, băng độc bình thường không khiến hắn ngất được, chỉ có thể sử dụng một lượng lớn”.
Nhưng bây giờ hắn có thể kháng băng độc rồi.
Tuyết Hồn ríu rít vài tiếng không hài lòng.
Tuyết Đế cũng không để ý lắm, lão chỉ dựa người vào bảo tọa rồi nhắm mắt lại ôn dưỡng.
Kháng băng độc?
Liên quan gì đến lão phu đâu.
. . .
. . .
Gió giật thét gào, phong tuyết mịt mù.
Vạn vật xung quanh Khương Hy trong suốt mười phút liền vẫn luôn luôn chìm vào bên trong tầng tuyết trắng này. Dù có nỗ lực đến đâu thì hắn cũng vô pháp lấy lại quyền chủ động của mình, mặc cho đoàn phong tuyết này cuốn đi đâu thì đi.
Cũng nhân thời điểm này, hắn cố gắng thôi động Nhân Võng Phù liên lạc với Lân để xem thử gần một tháng qua có chuyện gì xảy ra không nhưng đáng tiếc, không liên lạc được.
Nhân Võng Phù không liên lạc được tự nhiên có hai trường hợp xảy ra, một là Lân đã chết, hai là Lân không ở chung một chiều không gian với hắn.
Cá nhân Khương Hy thì nghiêng về vế sau hơn, bởi chính hắn cũng không thể định vị được Lân đang ở đâu. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, xác không thể di chuyển, tự nhiên có thể tìm được.
Còn đã không tìm được, tức là người còn sống.
Không liên lạc được với Lân thì không cách nào biết được chuyện gì đã diễn ra trong bí cảnh suốt một tháng này.
Giữa lúc hắn đang suy tư thì phong tuyết mỗi lúc một giảm, quang cảnh trắng xóa theo đó cũng dần dần giảm đi, để lộ ra quang cảnh bên ngoài.
Cuối cùng ra ngoài rồi.
Khương Hy vẫn ở bên trong Thần Thụ, chỉ là hắn không còn ở trong dãy hành lang mê cung vô tận đó nữa, cũng không ở chỗ tòa thác linh tuyền khổng lồ kia.
Nơi hắn đang đứng hiện nay có chút hơi mới lạ, xung quanh xuất hiện rất nhiều cây cối, dưới chân là mặt đất dày, lục quang của sinh mệnh lực hiển lộ trong không khí lại nhiều không đếm xuể.
Đây cũng là lần đầu Khương Hy đến đây, hắn gần như không có chút thông tin gì về nơi này cả nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, hắn vẫn ở bên trong Thần Thụ.
Bởi bầu trời trên kia chính là một tán lá khổng lồ của Thần Thụ, hơn nữa khoảng cách cũng có chút gần, đồng nghĩa với việc hắn đang ở một nơi rất cao.
Khương Hy nhanh chóng tản linh thức của mình ra xung quanh để dò xét một chút, chí ít cánh rừng này không có Tán Linh Thụ nên không có bất cứ thứ gì có thể tránh được linh thức dò xét cả.
Khoảng vài hơi thở sau, Khương Hy liền híp mắt lại nhìn chếch về phía bên trái một chút, một chân liền bước ra rồi biến mất đi.
Một tích tắc sau, hắn hiện thân ra ở trên một cành cây cao, một chưởng ngay lập tức vỗ ra. Hư ảnh sóng biển theo đó liền hiển lộ ra cuồn cuộn không ngớt rồi bao vây lấy con yêu thú ở phía dưới kia.
“Hãn Hải Điệp Gia”.
Một chưởng đánh thẳng vào lưng của yêu thú, nó liền gầm lên một tiếng cực kỳ thê lương, từng tiếng đứt gãy của xương trong thể nội nó vang lên liên hồi, nội quan chấn động đến chảy máu khắp nơi.
Khương Hy dùng linh nhãn quét lên trên người con yêu thú kia một chút, ngay sau đó, hệ cơ xương rách nát của nó liền phơi bày ra hết ở trong mắt hắn.
Hắn gật đầu nhẹ biểu thị có chút hài lòng rồi lại vỗ ra một chưởng đánh thẳng vào đầu của con yêu thú kia.
Oanh!
Mặt đất ngay lập tức nổ tung ra rồi tạo ra một cái hố phi thường sâu, đầu của con yêu thú đó liền bị đánh nát thành một bãi máu tươi.
Sau đó, hắn đưa mắt sang nhìn tên tu sĩ đang run cầm cập ở gần đó rồi nói:
“Có sao không?”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế