Khương Hy không có thương thế, hắn chỉ có chút mệt mỏi vì phải trấn áp tâm ma nhưng Hiên Minh thì khác. Vết thương từ trận chiến với Từ Hồng không phải nhẹ, nguyên một dãy xương sườn ở mạn phải bị chém đứt thì làm sao có thể nhẹ nổi.
Nghe vậy, Hiên Minh bất giác cúi đầu nhìn thương thế của mình, trong một khoảnh khắc ngắn, sắc mặt của hắn tái nhợt đến cực điểm, đồng thời cũng nhăn nhó lại rất khó coi.
Bản thân hắn từ nhỏ đến giờ đều luôn sợ đau, chỉ có điều chuyện này cũng rất ít người biết đến, hắn phải luôn giữ hình tượng ‘lục tiên sinh’ của mình nên nếu có đau thì cũng không được biểu lộ ra ngoài.
Trên đời này có rất ít người để hắn có thể thoải mái hiển lộ một mặt ‘đen tối’ này ra. Người trước mặt đây chính là một người.
Khương Hy từ tốn dùng linh thức kiểm tra thương thế của hắn thì phát hiện ra một chuyện tương đối dọa người.
Vết thương của Hiên Minh không hề nhẹ, đây là sự thật nhưng lấy độ rắn chắc của Đại Địa chi thể thì không lý nào lại chịu thương lớn như thế.
Nguyên nhân chính là vì công kích cuối của Từ Hồng, một đao chiêu kia mang theo lực lượng ý cảnh phi thường mạnh, so với sát chi ý cảnh cùng tử vong ý cảnh còn muốn mạnh hơn một chút.
Khương Hy cẩn thận đưa tay lại gần chỗ vết thương của Hiên Minh thì trong phút chốc, trên tay hắn liền xuất hiện mấy vết cắt lít nha lít nhít.
Đến Hiên Minh cũng có chút giật mình không thôi.
“Đây là . . .”.
“Ra là vậy, trảm chi ý cảnh”, Khương Hy lẩm bẩm trong miệng.
Bản sự của Từ Hồng không nhỏ, ngộ ra ba loại ý cảnh khác nhau cũng không phải chuyện gì lạ, trảm chi ý cảnh này không phải dễ ngộ, chí ít cũng phải trầm luân trong đao đạo nhiều năm mới có thể ngộ ra.
Cũng may Từ Hồng còn chưa ngộ ra đao ý, nếu không thương thế sẽ không đơn giản như thế này đâu.
Trừ bỏ trảm chi ý cảnh ra thì vết thương này còn có hiệu ứng rỉ máu cùng xâm thực của hai loại ý cảnh trên, một phần ba thân thể của Hiên Minh bây giờ gần như đã bị nhiễm đen rồi nhưng cũng không thể phá hoại sâu hơn được nữa.
Đại Địa chi thể rất đáng sợ, tử vong ý cảnh muốn ‘hãm hại’ nó gần như là chuyện không thể, cũng đồng nghĩa với việc phần bị nhiễm đen đó có thể được cứu trở về.
Tiếp theo, Khương Hy lấy ra vài trương Liệu Thương Phù để chữa trị, đồng thời cũng dùng số phù này làm trung gian để dẫn dắt sinh mệnh lực ở Thượng Dao Thiên Trì.
Hiên Minh cũng không ngồi không, hắn lấy ra một bình ngọc ở trong giới chỉ rồi đổ ra một viên đan dược cho vào miệng.
Viên đan dược này khá đặc biệt, nó có một màu xanh ngọc cực kỳ thuần túy, khí tức sinh mệnh phát ra từ đó cũng cô đặc hơn rất nhiều lần so với sinh mệnh lực.
“Sinh Mệnh Liệu Đan?”, Khương Hy chớp chớp mắt nói.
Hiên Minh gật nhẹ đầu đáp:
“Đúng vậy, làm sao ngươi biết được?”.
“Đan dược đặc thù chỉ Thư Viện mới có được, đương nhiên ta phải nhận ra rồi”.
Sinh Mệnh Liệu Đan là một loại đan dược đặc thù bởi nó không phân phẩm chất, chỉ có yêu cầu tu vi phục dụng ít nhất phải đạt đến Trúc Cơ cảnh hậu kỳ thôi.
Linh tài chính để luyện nên Sinh Mệnh Liệu Đan chính là Sinh Mệnh Thủy, Thư Viện sở hữu trữ lượng loại linh tài này nhiều nhất trên Đại Lục nên tự nhiên chiếm tiên cơ độc quyền luôn loại đan dược này.
Lấy địa vị hiện tại của Hiên Minh, trong người có một viên Sinh Mệnh Liệu Đan cũng là chuyện bình thường.
Trong chớp mắt, toàn thân Hiên Minh được bao phủ bởi một lớp khí xanh ngọc rất dễ chịu, các vết thương nhỏ cấp tốc được chữa trị không để lộ ra bất cứ một vết tích nào cả.
Duy chỉ có vết thương lớn kéo dài dọc ngực phải thì có chút hơi phiền toái khi phải chịu sự gia trì của cả ba ý cảnh, bất quá cũng không sao, ba loại ý cảnh này chỉ phiền khi chủ nhân của chúng là Từ Hồng phát động thôi.
Hiện tại Từ Hồng đã sớm chạy xa, có khi đã rời khỏi khu vực màn sương này rồi nên cũng không thể trực tiếp khống chế ý cảnh được nữa, Khương Hy tự nhiên có cách để hóa giải.
Hắn đưa một ngón tay của mình lên, vừa vặn cũng mượn luôn sinh mệnh lực hùng hồn ở người Hiên Minh để chữa trị cho mấy vết thương nhỏ do trảm chi ý cảnh tạo ra.
Tiếp theo, đầu ngón tay hắn đột nhiên nổi lên một đoàn Dục Hỏa rất đáng sợ, Dục Hỏa ở trong người Hiên Minh vì thế liền dao động không ngừng.
“Chịu khó một chút”, Khương Hy nhắc nhở.
Hiên Minh nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi gật đầu, hai tay như có như không đưa ra che chắn bớt khu vực bộ hạ, động tác trông khá vướng víu.
“Dùng tay trái thôi, tay phải ngươi chắn hết vết thương rồi”, Khương Hy nói tiếp.
Nghe vậy, sắc mặt của Hiên Minh liền đỏ ửng lên, hắn nghĩ một chút rồi quyết định không thèm che nữa, đã bị bắt bài rồi còn che che chắn chắn nữa thì quá mất mặt.
Lại nói, cũng đâu phải chưa từng nhìn qua, che làm gì.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn cảm thấy không có vấn đề gì, liền ưỡn ngực lên rồi dùng hai tay chống ra sau làm trụ cho thân thể, gương mặt có chút hơi căng cứng lại để chịu đau.
Khương Hy: “. . .”
Thằng này định làm trò gì vậy?
Hắn thật sự không hiểu nổi Hiên Minh đang nghĩ gì trong đầu nữa, chỉ có thể lắc đầu ngao ngán thôi.
Một chỉ kia của hắn cẩn thận đưa lại gần vết thương, theo đó, một tiếng xì xèo như nướng thịt liền vang lên không ngớt.
Dùng lửa đốt vết thương, đây là kiến thức cơ bản nhất của việc xử lý các vết thương lớn XhbBK tại Điền y quán, đương nhiên, cách này chỉ được dùng khi xung quanh có quá nhiều người. Một khi số lượng người đủ ít thì trực tiếp rút dao ra làm phẫu thuật là tốt nhất.
Khương Hy cẩn thận khống chế nhiệt lực của Dục Hỏa, đồng thời tập trung hỏa lực vào việc thiêu đốt ba ý cảnh kia.
Chỉ có ý cảnh mới có thể diệt được ý cảnh nên trừ bỏ Dục Hỏa, Khương Hy còn vận dụng thêm cả sắc dục ý cảnh vào để gia trì, dù sao cả hai thứ đó đều là đồng nguyên, hỗ trợ cho nhau tốt là lẽ thường tình.
Hắn từ tốn di chuyển ngón tay của mình từ trên xuống dưới dọc theo vết thương, đồng thời vận dụng linh nhãn để kiểm tra xem có còn bỏ sót ý cảnh nào ở trong vết thương không.
Công việc của hắn rất đơn giản, chỉ cần loại bỏ ý cảnh là được, còn về phần điều trị thương thế thì đã có Sinh Mệnh Liệu Đan, Liệu Thương Phù cùng Đại Địa chi thể lo, đảm bảo về sau hoàn mỹ vô khuyết.
Trong lúc Khương Hy đang loại bỏ ý cảnh giúp Hiên Minh thì khổ chủ hiện nay tương đối hưởng thụ trạng thái này.
Bản thân Hiên Minh sợ đau nên vết đốt của Dục Hỏa đương nhiên tạo ra cảm giác đau đớn tột cùng nhưng vì là Dục Hỏa nên ngoại trừ đau đớn ra còn xen lẫn vào trong đó không ít khoái cảm.
Hiên Minh vừa thấy đau nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy phi thường thoải mái, phi thường dễ chịu. Mi tâm hắn có chút hơi giãn ra nhưng thi thoảng cũng có chút nhăn lại, hai cảm giác này thay phiên nhau luân chuyển khá thành thạo, dẫn đến việc thi thoảng hắn vẫn khẽ rên lên vài tiếng khá thất thường.
Khương Hy hiểu đặc tính của Dục Hỏa cũng như bản tính của Hiên Minh nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên gì với hành động này, chỉ cảm thấy mất mặt thay cho Phu Tử thôi.
Hắn không biết trước mặt Phu Tử, Hiên Minh sẽ biểu hiện ra như thế nào nhưng trước mặt hắn thì đảm bảo cực kỳ mất hình tượng, nói ra bên ngoài đảm bảo sẽ khiến hình tượng của lục tiên sinh vỡ vụn ra thành từng mảnh mất.
. . .
Quá trình thiêu đốt ý cảnh này cũng không diễn ra quá lâu, chỉ trong tầm mười phút là cùng. Sau khi hoàn thành chuyện xong, Khương Hy liền thu tay về rồi tiến vào trạng thái đả tọa, tập trung áp chế tâm ma ở trong thể nội.
Hiên Minh không còn ý cảnh hành hạ nữa nên hắn cũng cấp tốc đả tọa thôi động dược lực của Sinh Mệnh Liệu Đan đi chữa trị thương thế cũng như xương cốt.
Những năm này hắn nghiên cứu Đại Địa chi thể của mình cũng có chút tiểu thành nên hiểu rõ được khả năng khôi phục của bản thân. Chỉ cần một phần thân thể của hắn chạm đất thôi thì xem như thịt nát xương tan cũng có thể khôi phục như thường.
Nguy hiểm thực sự đã qua, Hiên Minh phần nào cũng an tâm được đôi chút, hắn từ tốn đưa mắt nhìn Khương Hy ở trước mặt một hồi rồi bình tĩnh thu công lại, đôi mắt huyết hồng trước đó do nhập ma cũng triệt để biến mất, chỉ còn lại một đôi mắt hắc bạch phân minh.
Hắn nói:
“Tại sao ngươi không bỏ mặc ta?”.
“Tại sao ta phải bỏ mặc ngươi?”, Khương Hy không mở mắt, chỉ có thanh âm của hắn vang lên, dựa vào ngữ khí thì xem ra vẫn chưa nguôi giận đâu.
Hiên Minh trầm mặc một chút rồi nói:
“Ta đã nhập ma, Chính Phái trong thiên hạ nếu biết nhất định sẽ không buông tha cho ta, ngươi càng đi gần với ta thì cũng sẽ gặp nguy hiểm, ta không muốn như vậy”.
“Phu Tử biết chứ?”, Khương Hy hỏi.
“Không, ta không nói cho lão sư, tại Thư Viện cũng không ai biết, ngươi là người đầu tiên”, Hiên Minh lắc đầu đáp, gương mặt đột nhiên phủ lên một nét đượm buồn khá tiêu điều.
Nghe vậy, Khương Hy nhịn không được bật cười lên một tiếng, hắn cảm thấy rất buồn cười, không ngờ Hiên Minh ấu trĩ đến bực này.
Hiên Minh có chút hơi xụ mặt lại, ngữ khí không vui nói:
“Có gì đáng cười sao?”.
Khương Hy lắc đầu, miệng vẫn cười rất tươi, nụ cười cũng rất thu hút, đôi mắt hoàng kim lay động tựa pha lê, hắn nói:
“Ngươi cho rằng bản thân tu luyện Minh Tự Thư sai lầm nên mới nhập ma sao?”.
“Sao ngươi biết ta tu luyện Minh Tự Thư?”, Hiên Minh chấn kinh đáp, hai mắt ngạc nhiên nhìn thẳng về phía trước.
Khương Hy khụ khụ vài tiếng để bớt buồn cười lại, hắn mỉm cười nói:
“Ngươi quên ta là ai rồi sao, thân làm thiếu chủ Thiên Nguyệt Tông, đương nhiên ta nắm rõ đặc tính toàn bộ Nguyên Anh công pháp của các đại thế lực. Thất Tự Thánh Hiền cũng không ngoại lệ đâu”.
Hiên Minh vội đáp:
“Nói như ngươi, ta nhập ma không phải là vì tu luyện sai?”.
“Đúng vậy, bản chất của Minh Tự Thư vốn dĩ là như vậy, ban nãy ta đã xem qua, ngươi tu luyện không sai, chỉ là tu luyện có chút hơi vội, cần phải bình tâm để khống chế lưu lượng thiên địa linh khí tiến nhập mới được.
Bất quá sự xuất hiện của tâm ma lại khiến ta có chút ngoài ý muốn, đáng lý ra Minh Tự Thư không nên dẫn dắt ra tâm ma mới phải”, Khương Hy nói.
Minh Tự Thư là một trong bảy chữ của Thất Tự Thánh Hiền, bản thân nó hoàn toàn có thể so sánh được với một môn Kim Đan công pháp cao giai.
Minh Tự Thư diễn giải việc tu luyện dựa vào tự thân hấp nạp thiên địa, bất kể thiên địa linh khí hay dị khí nào trong thiên hạ đều có thể hấp thu được để tu hành, bất chấp việc linh căn không đầy đủ ngũ hành.
Đương nhiên, Minh Tự Thư cũng có yêu cầu tu luyện rất cao, đó là cường độ thân thể phải đủ mạnh, linh lực tu luyện trước đó cũng phải đủ thuần, nói thẳng ra là pháp thể đồng tu mới có cơ hội tu luyện.
Mặt khác, quá trình tu luyện Minh Tự Thư sẽ trông giống như bị nhập ma, các phương Chính Phái ngày trước đã nhiều lần nhầm lẫn giữa những thư sinh tu luyện Minh Tự Thư với tu sĩ nhập ma, từ đó dẫn đến những hiểu lầm không đáng có.
Về sau, Thư Viện đã liệt Minh Tự Thư vào hàng cấm thư, không cho người khác tu luyện ngoại trừ Phu Tử cùng lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Tu luyện Minh Tự Thư cùng nhập ma trông giống nhau nhưng cũng chỉ ở trong giai đoạn đầu thôi, một khi tu sĩ bước vào Nguyên Anh cảnh thì Minh Tự Thư mới chân chính hiển lộ ra sức mạnh của mình.
Chân nguyên của Nguyên Anh cảnh rất khó để khôi phục nên thông thường, các vị lão tổ này hiếm khi xuất thủ. Một khi bọn họ đã lựa chọn xuất thủ thì sau đó kiểu gì cũng sẽ bế quan một đoạn thời gian khá dài để khôi phục chân nguyên.
Nhưng những người tu luyện Minh Tự Thư thì khác, tốc độ khôi phục chân nguyên của bọn họ cực kỳ đáng sợ. Minh Tự Thư không nhìn bản chất của loại khí nó hấp nạp, nó chỉ cần biết điên cuồng hấp nạp vào thể nội rồi tự động chuyển hóa thành chân nguyên là được.
Phu Tử nắm rõ được đặc tính thể chất của Hiên Minh nên mới phá lệ để cho hắn tu hành Minh Tự Thư, đương nhiên, Khương Hy cũng tương đối hiểu chuyện này nên mới hướng Hiên Minh đến Thư Viện tu hành.
Dù sao một khi đã thu đồ thì Phu Tử sẽ không bao giờ keo kiệt với học sinh của mình, Minh Tự Thư ngay từ đầu đã chắc chắn vào tay Hiên Minh rồi.
Bất quá, Khương Hy vẫn ngạc nhiên khi thấy hắn nhập ma.
Rốt cuộc tâm ma từ đâu ra đây?
. . .
. . .