Hư ảnh vầng trăng khuyết hiện ra giữa trời đêm, Khương Hy mạnh mẽ xuất một cước đánh lui Mộc Hoa Cương ra phía sau.
Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết nhanh chóng di chuyển ra sau lưng để đỡ hắn lại, giảm bớt áp lực từ đòn tấn công vừa rồi.
Mộc Hoa Cương cẩn thận đứng vững rồi nhỏ giọng cảm ơn hai người, sau đó hắn đưa tay phủi đi một ít lớp bụi dính trên người, toàn thân không có chút hao tổn nào.
Hắn mở cây quạt giấy ở trên tay ra phe phẩy vài cái rồi nói:
“Khương đạo hữu, chúng ta không nhất thiết phải đi đến một bước này đâu”.
Khương Hy thu công lại rồi lùi ra xa một chút, trên cánh tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện một vết chém rất rõ ràng nhưng cũng không gây cản trở lắm. Chí ít gân cốt vẫn còn nguyên, hành động vẫn bình thường.
Hắn bình tĩnh đáp:
“Ta cũng không muốn đến một bước này đâu, bất quá chỉ cần các ngươi an tĩnh chờ đợi thêm hai canh giờ nữa là đủ rồi”.
Từ trận chiến với La Huyền Tử cho đến tận bây giờ tuy nhìn như chớp nhoáng nhưng thực chất đã sớm trôi qua được hơn bốn canh giờ rồi. Trong đó, Khương Hy dành phần lớn thời gian chỉ để đối phó với sáu người ở trước mặt đây.
Bắc Liêu Thiên Cương, Kế Trường Minh, Vân Tuyên Tiết, Mộc Hoa Cương, Ngọc Hư Công cùng Du Thời Tâm.
Ban đầu, linh thức của hắn phát hiện ra tổ hợp giữa Cửu Tiêu Tông cùng Địa Cung trước nhưng khi đến nơi thì lại gặp phải tập kích của Cổ Linh Môn.
Kết quả hắn phải đối đầu với các thiên kiêu của ba thế lực, sau khi bỏ ra một cái giá không hề nhỏ, hắn rốt cuộc cũng thành công hạ gục được hai người phiền nhiễu nhất.
Người đầu tiên là Ngọc Hư Công, thực lực của tên này không tồi nhưng so với Kế Trường Minh thì thua tầm nửa bậc, chưa kể tâm cảnh của hắn lại bị lung lay sau khi tiếp xúc với Kết Giới Vân Lĩnh nên Khương Hy có thể đánh bại hắn nhanh nhất trong tất cả.
Bất quá Ngọc Hư Công cũng không phải hạng ăn chay, trước khi bị đánh ngất đi thì hắn vẫn kịp thi triển một chiêu thần thông kích thương được Khương Hy.
Cũng may khi đó Khương Hy có Đại Địa Thủ Hộ cùng Hồng Nguyệt Y nên thương thế cũng không tính là nặng, chỉ có điều y phục nửa thân trên bây giờ đã bị đánh tơi tả rồi.
Nhưng đặc tính của Hồng Nguyệt Y vẫn còn đó, về sau hấp thụ thiên địa linh khí vào chữa trị là sẽ hoàn thiện lại như cũ thôi.
Người đầu tiên đã như vậy thì người thứ hai cũng chẳng kém. Người này không ngờ lại là Bắc Liêu Thiên Cương.
Khương Hy biết Bắc Liêu Thiên Cương chưa từng thi triển thực lực chân chính của mình, dù sao hắn cũng chưa thấy m Dương Đạo Công được phát động nhưng cái cảm giác nguy hiểm từ người Bắc Liêu Thiên Cương lại khá rõ ràng.
Tuy rằng cảm giác này không mạnh bằng khi đối đầu với La Huyền Tử nhưng cũng đã vô hạn tiếp cận rồi.
Vừa vặn Khương Hy đã sớm hoàn thành một chuỗi Tiêu Hồn Tỏa Phách khác từ trận chiến với Từ Vương Long nên hắn cũng không ngại dùng tiếp một chiêu này để trói buộc Bắc Liêu Thiên Cương.
Đối phương không gặp thương tích nặng nhưng cũng không thể tái chiến được nữa. Mặc dù linh khí tạo Tiêu Hồn Tỏa Phách không tính là khắc chế được với linh khí chủ tu của Bắc Liêu Thiên Cương nhưng cầm chừng trong hai canh giờ thì có dư.
Kết quả, Khương Hy chỉ còn lại bốn đối thủ thôi nhưng cũng không dễ một chút nào cả. Thực lực mười thành của hắn bây giờ chỉ còn xấp xỉ năm thành là hết cỡ, dùng để đấu với mỗi Mộc Hoa Cương thôi cũng đủ mệt chứ đừng nói là đánh với cả bốn thiên kiêu cùng lúc.
Hắn từng nói Từ Vương Long lẫn Lăng Vân là đừng tự tìm ngược nhưng cuối cùng, chính hắn lại là người đang đi tìm ngược đây.
. . .
Kế Trường Minh đưa mắt nhìn Bắc Liêu Thiên Cương đang ngồi ở một gốc cây đằng xa, bộ dáng tựa hồ rất thư thả. Hắn bây giờ đang ngồi co chân ôm đùi quan sát về phía này cứ như khán giả vậy.
Cảnh này làm Kế Trường Minh có chút hơi chướng mắt không thôi. Tuy nói hắn tin Khương Hy sẽ không đi hại người làm gì, Bắc Liêu Thiên Cương sẽ không gặp nguy hiểm nhưng khi không song phương đánh nhau thế này cũng không được thỏa đáng lắm.
Bất quá . . . lại có chút vừa ý hắn.
Nói ra thì có chút ngượng ngùng nhưng hắn đã chờ cái ngày tái chiến với Khương Hy cũng tương đối lâu rồi, chỉ là không nghĩ đến lại rơi vào cảnh dùng đông đánh ít như thế này thôi.
Hắn nói:
“Vô Nhai, có thể nói lý do tại sao ngươi lại ngăn cản chúng ta không?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền thở dài, nội tâm cũng có chút mệt mỏi, bây giờ gặp ai cũng đi hỏi câu này làm hắn trả lời đến muốn mệt, mà kể cả có trả lời thì cũng chẳng ai tin đó là sự thật.
“Sau hai canh giờ nữa, các ngươi tự khắc sẽ hiểu”.
Vừa dứt lời, hắn liền dùng Nhân Gian Hành Tẩu xuất hiện ở ngay sau lưng Mộc Hoa Cương không một chút tiếng động, một cước mạnh mẽ ngay lập tức xuất ra.
Nhưng không ngờ, Mộc Hoa Cương phản ứng tốt đến không ngờ, cây quạt giấy của hắn không biết từ khi nào đã đưa ra sau lưng để chắn lại.
Oanh!
Thân hình của hắn văng ra phía trước nhưng lực đạo tấn công lại không mạnh như tưởng tượng. Hắn nhẹ nhàng mượn thân pháp xoay một vòng rồi ổn định cơ thể, đồng thời cũng phất quạt ra tạo thành mấy đạo cương khí bắn về phía Khương Hy.
Mộc Hoa Cương bị tấn công bất ngờ, Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết là hai người phản ứng nhanh tiếp theo, bọn hắn đồng loạt xuất kiếm chém về phía sau, hai luồng hỏa khí cùng hàn khí bùng phát ra đầy dữ dội.
Bị trúng ba người tấn công cùng một lúc, Khương Hy bị đánh văng ra xa, toàn thân vỡ vụn thành từng mảnh quang vụ rồi biến mất.
“Ảo Thuật?”, Du Thời Tâm cau mày nói.
Vừa dứt lời, trước mặt nàng đột nhiên phủ lên một bóng đen, Khương Hy xuất hiện, đôi mắt hoàng kim nhìn thẳng vào sâu trong mắt nàng, linh thức mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong não hải.
Hai mắt Du Thời Tâm có chút hơi nhảy lên, một tay cầm kiếm chuẩn bị vung ra nhưng hắn xuất thủ quá nhanh, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị trúng chiêu rồi.
Toàn thân bất động, não hải mù mịt.
Cũng may, quá trình này lại không diễn ra quá lâu, Mộc Hoa Cương đã nhanh chóng phát hiện nên đã bắn về phía này vài đạo cương khí.
Khương Hy cũng không còn cách nào khác, mi tâm hắn có chút hơi nhăn lại rồi dùng Nhân Gian Hành Tẩu tránh thoát đi.
Du Thời Tâm lấy lại được tri giác kịp thời, đối mặt với nàng là mấy đạo cương khí nhưng sắc mặt nàng vẫn tương đối bình tĩnh. Nàng giỏi nhất vẫn luôn là khống chế tâm tình, cho nên gặp nguy chưa chắc đã khiến nàng loạn.
Nàng nhẹ nhàng nâng kiếm lên chém ra số kiếm khí vừa đủ ứng với lại cương khí, mỗi đòn tấn công chính xác không chỗ nào thừa, cũng không chỗ nào thiếu.
Mộc Hoa Cương nhanh chóng đưa mắt cùng tản linh thức ra bên ngoài để tìm kiếm lấy thân ảnh Khương Hy. Đồng thời ở trong lòng thì có chút ngạc nhiên với thực lực của Du Thời Tâm.
Trong đội ngũ của Cổ Linh Môn, La Huyền Tử cùng Ngọc Hư Công là những người xuất thủ nhiều nhất, thực lực cũng tương đối rõ ràng ở trong mắt nhiều người.
Du Thời Tâm tuy không xuất thủ nhiều nhưng có thể được xếp ngang hàng với hai người kia tự nhiên cũng biểu thị cho thực lực của nàng cũng không kém, chỉ có điều đến nay vẫn không có mấy người biết nàng mạnh đến thế nào đâu.
Dưới con mắt của Mộc Hoa Cương, Du Thời Tâm có khi mạnh tiếp cận đến chính bản thân hắn cũng nên.
Phải biết là hiện nay, nàng là người duy nhất ở đây đả thương được Khương Hy, vết chém trên cánh tay hắn chính là tác phẩm của nàng.
Khương Hy hiện ra ở phía xa, trên tay cầm lấy Hắc Trúc Bút họa mấy đạo phù tấn công về phía trước.
Kế Trường Minh quát lên một tiếng, Kiếm thế bùng phát rồi chém rụng hết toàn bộ số phù văn hắn đã họa.
So với lúc trước, Kế Trường Minh đã mạnh hơn rất nhiều rồi, bất quá vẫn chưa đủ.
Trong số phù văn bị chém rụng kia đột nhiên xuất hiện mấy đạo Bộc Tự Phù ẩn sâu ở bên trong, gặp phải kiếm khí kích thích, chúng ngay tức khắc bạo tạc ra thành đoàn.
Xung lực tản ra tạo thành phong bạo, Kế Trường Minh ở gần nhất tự nhiên bị đẩy đi khá xa, nhờ có kiếm khí hộ thể nên hắn cũng không gặp phải thương thế gì nghiêm trọng cả.
Vân Tuyên Tiết nhanh chóng tiến đến, kiếm khí của nàng tỏa ra khắp nơi mang theo hàn khí cực kỳ lạnh, phong bạo vì thế cũng bị suy yếu thành một cơn gió lạnh thổi qua.
Mặt đất dần dần xuất hiện từng tầng băng mỏng đầy lạnh lẽo, Du Thời Tâm có chút không quen thuộc nên nắm lấy Ngọc Hư Công rồi nhẹ nhàng phi thân lên cành cây cao gần đó. Sau đó nàng dùng linh thức để tìm lấy Khương Hy.
Trừ bỏ nàng cùng Ngọc Hư Công ra thì những người còn lại đều sống ở Bắc Nguyên, bọn hắn đã sớm quen thuộc với thời tiết như thế này rồi.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng có chút hơi đổi, thanh trường kiếm trên tay cấp tốc chém ra kiếm quang lao về phía một bụi cây, đồng thời nàng cũng phi thân tiến lại gần.
Tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua được bụi cây chém thêm mấy đạo kiếm quang vào người Khương Hy.
Thân hình hắn vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, theo đó chân thân của hắn bất chợt xuất hiện ở trên đỉnh đầu nàng rồi xuất ra một chưởng.
Du Thời Tâm nhanh chóng lách người tránh sang một bên, một chưởng này đánh thẳng vào đầu vai nàng, một đoàn nhiệt khí ngay tức khắc nhập thể.
Nàng cắn răng chịu đau đâm lên trên một kiếm, kim chi ý cảnh hiện ra.
Sống lưng Khương Hy có chút hơi lạnh lại, một tay xuất chưởng của hắn nhanh chóng hóa thành trảo tóm lấy đầu va Du Thời Tâm rồi đẩy mình sang một hướng tránh né kiếm chiêu.
Xoẹt!
Một đường máu đột nhiên bắn ra.
Kiếm thì hắn thành công tránh được nhưng kim chi ý cảnh thì không, xung quanh thanh trường kiếm của Du Thời Tâm không ngờ lại được bao phủ bởi một lớp ý cảnh rất dày đặc, chỉ cần hắn không tránh đủ xa thì chắc chắn không thể nào tránh kịp.
Khương Hy vận pháp lực lên đầu ngón tay rồi bóp mạnh vào đầu vai nàng nhưng nàng vẫn cương nghị như cũ, hai mắt hừng hực đầy quyết tâm, thanh trường kiếm trên tay lại tiếp tục biến chiêu.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải buông nàng ra rồi xuất một chưởng đánh lui nàng, kiếm chiêu vì thế cũng bị gián đoạn không xuất ra được.
Thân hình hắn rơi xuống đất, cùng lúc này, hai tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, băng hỏa lưỡng trọng thiên liền lao đến như lũ quét, cây cối ở xung quanh bị phá hoại thành hai mảng thái cực băng hỏa rất rõ ràng.
Hắn vội vàng đánh ra một chưởng, hư ảnh sóng biển cuồn cuộn nổi lên để đối kháng.
Oanh!
Hai chiêu va chạm nhau, hàng loạt tiếng động như sóng gầm núi lở vang lên không ngừng, Khương Hy, Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết văng ra hai phía trái ngược.
Khương Hy đập thân mình thẳng vào một gốc cổ thụ lớn, miệng phun ra một ngụm máu nhỏ rồi rơi xuống đất.
Giữa lúc này, không khí đột nhiên rít gào, một luồng ánh sáng cực đại bất chợt xuất hiện. Trên tay Mộc Hoa Cương không biết từ bao giờ đã xuất hiện một thanh trường thương kim quang đầy sáng chói, xung quanh còn được bao bọc bởi không ít lực lượng hủy diệt.
Khương Hy đương nhiên nhìn ra được đó là gì, Tuyết Lam cũng từng dùng loại ý cảnh này đánh hắn đến không thể hoàn thủ.
Lôi chi ý cảnh!
Mộc Hoa Cương lĩnh ngộ được lôi chi ý cảnh, đòn thế của hắn cũng được gia trì lên một tầm cao cực kỳ đáng sợ.
“Thần thông - Đại Lôi Minh Thương”.
Mộc Hoa Cương rống lên một tiếng rồi phóng mũi thương đó về phía trước, lôi minh tản ra xung quanh hủy diệt hết mọi thứ trên đường nó đi, tốc độ nhanh đến mức linh thức cũng không cách nào bắt kịp được.
Sắc mặt Khương Hy có chút tái trắng lại vì suy kiệt, hắn vội vàng thôi động linh thức kích hoạt Đại Địa Thủ Hộ lên, đồng I5za7e thời cũng ném mấy trương phù phòng thủ ra ở trước mặt tạo thành hàng loạt kết giới.
Đương nhiên, Đại Lôi Minh Thương không ngại những tầng kết giới này, nó mạnh mẽ cường thế xuyên qua hết thảy rồi đâm vào người Khương Hy, đẩy toàn bộ thân thể hắn vào gốc cổ thụ ở phía sau.
Oanh!
Một khối quang cầu mang theo lôi âm ngay lập tức bộc phá ra, vạn vật trong vòng trăm mét bị hủy diệt không còn lấy một vết tích.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế