Huyền Lục

Chương 549: Đánh lén



Lôi điện tán loạn tứ phía, cây cối bị đánh tan đến cháy đen, mặt đất nung chảy thành dung nham. Khung cảnh hủy diệt tái hiện ở khắp nơi.

Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết không suy nghĩ nhiều, vội vàng phi thân đến mang Ngọc Hư Công cùng Du Thời Tâm thoát ra khỏi phạm phi công kích của Đại Lôi Minh Thương.

“Mẹ kiếp, Mộc Hoa Cương điên rồi!”, Kế Trường Minh mắng.

Vừa mắng, hắn vừa đặt Ngọc Hư Công dựa vào một gốc cây cách xa chiến trường mấy trăm mét, sau đó quay sang nhìn Du Thời Tâm xem thử thương thế của nàng như thế nào.

Toàn thân nàng bây giờ đỏ ửng lên như một con tôm luộc chín, nhiệt khí tỏa ra từ thể nội nhiều khủng khiếp, đồng thời một cánh tay cũng không cách nào nhúc nhích lên được.

Kế Trường Minh tản linh thức ra quan sát một chút thì nhận ngay một cái trừng mắt hung hăng của Du Thời Tâm, hắn liền vội vàng thu hành động của mình về.

Dùng linh thức quan sát người khác đúng là tối kỵ, huống hồ Cổ Linh Môn cùng Cửu Tiêu Tông cũng không phải cơm lành canh ngọt gì mấy.

Tuy nói hai đại môn phái Đạo Môn này có hiềm khích với nhau nhưng cũng không đến mức sống chết không ngừng như Kiếm Tông cùng Thiên Đao Môn.

Cửu Tiêu Tông cùng Cổ Linh Môn là tranh đại đạo với nhau, tranh vị trí đệ nhất Đạo Môn của Huyền Đô Đại Lục. Đương nhiên, tranh đại đạo không đơn giản chỉ là dùng thực lực so với nhau, như thế chẳng khác gì phường vũ phu nơi nhân gian.

Đây là tranh về đạo, tranh về tín ngưỡng trong lòng của dân chúng toàn Đại Lục, vì vậy, phải nhìn vào công đức mới đúng.

Trong tình huống không có biến cố, đệ tử của hai đại thánh địa Đạo Môn có thể sẽ đấu với nhau một trận để phân cao thấp nhưng nếu có biến cố xảy ra thì vẫn có thể tạm đình chiến để hợp lực với nhau.

Cho nên mới diễn ra tình huống hai người Kế Trường Minh trợ giúp Ngọc Hư Công cùng Du Thời Tâm thoát ra ngoài.

Vân Tuyên Tiết cũng phát hiện tình huống của Du Thời Tâm không ổn một chút nào, nhiệt khí càng ngày càng lớn, dùng hàn khí của nàng cưỡng ép trấn áp thì chỉ tổ rước thêm họa.

Nàng quay sang Kế Trường Minh nói:

“Ngươi giúp nàng hấp thụ nhiệt khí ra ngoài đi”.

Kế Trường Minh liếc mắt nhìn Du Thời Tâm một chút, phát hiện ánh mắt nàng vẫn hung hăng nhìn hắn như vậy liền hừ một tiếng đáp:

“Nàng không chịu”.

Còn không phải ngươi so đo với nữ tử?

Vân Tuyên Tiết có chút đau đầu nhưng cũng không nói ra, trước mặt người ngoài thì ít nhất vẫn nên giữ mặt cho đồng môn. Nàng suy nghĩ một chút rồi tiến lại gần Du Thời Tâm đẩy ra một chưởng.

Hàn khí toát ra cực kỳ mạnh, trong chớp mắt, toàn bộ thân bên ngoài của Du Thời Tâm đã được phủ lên một tầng băng mỏng, nhiệt khí thoát ra từ thân thể nàng cũng giảm được đi đôi chút nhưng sắc mặt của nàng vẫn không tốt hơn được bao nhiêu.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Đa tạ Vân cô nương đã giúp đỡ”.

“Không cần đa tạ, ta chỉ có thể làm thuyên giảm một chút thôi, Kế sư đệ ta tu luyện lực lượng chí dương, hắn có thể giúp cô nương hấp thụ số nhiệt khí kia”, Vân Tuyên Tiết đáp.

Ngụ ý của nàng rất đơn giản, tạm thời bỏ xuống hiềm khích, chữa trị thương thế mới là chuyện cần ưu tiên.

Nhưng rơi vào tai của Du Thời Tâm thì lại không được như vậy. Mặc dù song phương đang tạm đình chiến nhưng nhờ cậy đệ tử Cửu Tiêu Tông là chuyện nàng sẽ không bao giờ làm.

Mặt mũi của tông môn để đâu cho hết?

Nàng hít vào một hơi rồi nói:

“Đa tạ Vân cô nương đã có hảo ý, ta có thể chịu đựng được”.

Nghe vậy, Vân Tuyên Tiết cũng gật đầu rồi thở dài, nàng sao không hiểu được hành động của Du Thời Tâm chứ. Có một số chuyện không phải muốn buông bỏ là buông bỏ được.

Mặt khác, bản thân Du Thời Tâm cũng rất quật cường, hoặc muốn nói là cố chấp, nàng đã quyết định như vậy thì cứ phó mặc cho nàng thôi.

Vân Tuyên Tiết không để ý đến Du Thời Tâm nữa, nàng từ tốn tiến đến chỗ Kế Trường Minh rồi cùng nhau đưa mắt về phía chiến trường, ở nơi đó, lôi âm vẫn còn văng vẳng ra không ngừng nghỉ.

Nàng cau mày nói:

“Mộc Hoa Cương tính giết người luôn sao?”.

Kế Trường Minh nheo mắt lại đáp:

“Vô Nhai không dễ giết như vậy, Mộc Hoa Cương cũng từng đấu với hắn một trận, tự nhiên sẽ cân đo đong đếm được thực lực của hắn. Một chiêu thần thông này không làm khó được Vô Nhai đâu”.

Hắn vừa nói xong, đột nhiên thân người có chút hơi khuỵu xuống đứng không vững, thì ra vừa rồi Vân Tuyên Tiết đã đá vào chân của hắn một cái.

“Ngươi làm gì đấy?”, hắn quát nhỏ.

“Gọi sư tỷ”, Vân Tuyên Tiết lườm hắn một cái rồi hừ một tiếng, sau đó nàng nói tiếp:

“Đừng tự dối lòng, lo lắng cho Khương đạo hữu thì cứ nói. Trước khi gặp chúng ta, hắn đã trọng thương, thực lực không còn nhiều, có thể đánh đến bây giờ cũng xem như gắng gượng rồi. Ngươi không phải mù, làm sao không nhìn ra được?”.

Kế Trường Minh im lặng, cũng đồng nghĩa đồng tình với việc này, hắn đúng là có nhìn ra thương thế của Khương Hy, chỉ là hắn quá ham chiến nên không quá lưu ý đến thôi.

Nhưng sau khi Khương Hy trúng trực tiếp một chiêu Đại Lôi Minh Thương của Mộc Hoa Cương thì tâm tình của hắn liền phức tạp không ít.

Hắn thở dài đáp:

“Chỉ còn cách cầu hắn bình an vậy”.

Vừa dứt lời, hai mắt hắn đột nhiên có chút hơi đổi, đầu có hơi nghiêng sang một bên đầy suy tư. Vân Tuyên Tiết thấy thế liền nói:

“Có chuyện gì sao?”.

Kế Trường Minh khoanh tay quay sang nói:

“Ngươi nói chúng ta có quên gì không? Sao ta cứ có cảm giác quên cái gì đó mà nghĩ mãi không ra được”.

Vân Tuyên Tiết cười cười lắc đầu, định nói ‘là ngươi nghĩ nhiều’ thì sắc mặt nàng cũng bất chợt đông cứng lại một chỗ, hai mắt đảo qua một vòng rồi cười trừ một tiếng. Nàng nói:

“Khi nào ra ngoài, tam trưởng lão nhất định sẽ không tha cho chúng ta đâu”.

Nghe vậy, Kế Trường Minh đột nhiên nhớ đến thân ảnh đầy nghiêm nghị của Thương Trọng Lâm, ngay sau đó, hai mắt hắn cũng nhảy lên rồi cũng cười trừ một tiếng.

Cứu người Cổ Linh Môn nhưng lại quên cứu Bắc Liêu Thiên Cương ra rồi.

. . .

. . .

Cùng lúc đó ở ngay bên trong chiến trường, lực lượng lôi điện của Đại Lôi Minh Thương rốt cuộc cũng kết thúc, khói bụi tản ra khắp nơi.

Đột nhiên, một đoàn kim quang bất chợt tỏa ra rồi xuyên qua các tầng khói bụi. Mộc Hoa Cương nhận ra điểm bất thường này nên cẩn thận tiến đến gần để kiểm tra.

Hắn đưa tay lên phất ống tay áo, một cơn gió ngay lập tức nổi lên thổi đi hết số khói bụi này, để lộ ra hình dáng hoàn chỉnh của kim quang.

Nguyên lai là một kết giới lăng kính lục giác.

Hai mắt hắn có chút hơi mở ra đầy ngạc nhiên nói:

“Bắc Liêu đạo hữu?”.

Bắc Liêu Thiên Cương thở ra một hơi nặng nhọc, sắc mặt tái trắng đến cực điểm, mi tâm co lại vì đau đớn, trên tay có cầm một tấm phù lục đang phát sáng, kết giới này được tạo ra chính là nhờ nó.

Hắn mệt mỏi nhìn xung quanh một chút, xác nhận Đại Lôi Minh Thương đã biến mất rồi thì mới yên tâm thu kết giới lại, hắn nói:

“Mộc đạo hữu, ngươi ra tay mạnh quá rồi”.

Mộc Hoa Cương khụ khụ vài tiếng đáp:

“Thứ lỗi cho, ta còn nghĩ hai vị đạo hữu kia đã mang ngươi đi rồi”.

Sắc mặt Bắc Liêu Thiên Cương có chút đen lại, không nhắc thì thôi, nhắc đến hai người đó lại khiến hắn giận run người không thôi.

Hai tên đó lại dám bỏ quên mất hắn.

Lấy quan hệ thân quen của Bắc Liêu Thiên Cương đối với Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết thì hai người kia chắc chắn sẽ không bỏ lại đồng môn, dù sao địa vị của bọn hắn vẫn rất cao, không phải lúc nào cũng chỉ có thể nghĩ cho mình.

Nhưng ‘không bỏ lại’ cũng không có nghĩa là ‘không được quên’, trong tư tưởng của Bắc Liêu Thiên Cương, hai người kia chắc chắn đã sớm quên mất hắn ở chỗ này rồi.

Nếu không phải bên người luôn luôn mang theo một tấm phù lục phòng ngự thì có khi bây giờ hắn đã sớm hóa thành một cục than đen rồi cũng nên.

Đương nhiên, cái giá bỏ ra không hề nhỏ, Tiêu Hồn Tỏa Phách rất đáng sợ, ban nãy hắn chỉ mới vận dụng linh thức để kích phát phù lục thôi mà mấy sợi xích hồng quang này lại trói chặt linh hồn hắn đau đến suýt ngất.

Nếu duy trì lâu hơn thì có khi hắn cũng không gắng trụ được mất.

Bắc Liêu Thiên Cương ‘nhìn’ vào mấy sợi xích hồng quang ở trên người mình một chút rồi thở dài, sau đó hắn từ tốn nâng tay lên trên cao. Mộc Hoa Cương liền hạ thấp người tiếp lấy rồi trợ hắn đứng dậy.

Cũng cùng lúc này, hai đoàn lưu quang bất chợt tiến đến từ phương xa rồi hiển lộ ra thân ảnh của Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết.

Hai người bọn hắn đợi Đại Lôi Minh Thương kết thúc rồi mới tiến trở lại vào đây, dù sao Bắc Liêu Thiên Cương cũng bị quấn chân tại đây rồi thì sớm muộn gì cũng đâu có khác nhau.

Lấy tình trạng hiện tại của hắn, bị một cột sét đánh trúng hay nhiều cột sét đánh trúng thì cũng đều thành than đen cả.

Xác nhận hắn không có vấn đề gì, Kế Trường Minh mới thở nhẹ ra một hơi nói:

“Còn may, ngươi còn nguyên”.

Sắc mặt của Bắc Liêu Thiên Cương có hơi chút đen lại nhưng cũng không đi tranh cãi với Kế Trường Minh làm gì.

Mệt mỏi.

Vân Tuyên Tiết đưa mắt quan sát xung quanh một chút rồi nói:

“Khương đạo hữu đâu rồi?”.

Nghe vậy, Kế Trường Minh cùng Bắc Liêu Thiên Cương cũng đưa mắt sang nhìn Mộc Hoa Cương, để xem thử hắn có biết không.

Đáng tiếc, hắn lại lắc đầu đáp:

“Không rõ, từ lúc Đại Lôi Minh Thương bộc phát ra thì ta đã không cảm nhận được khí tức của Khương đạo hữu nữa rồi”.

Kế Trường Minh đứng im như trời trồng, thông tin vừa rồi đối với hắn chẳng khác gì một tiếng sét đánh bên tai cả.

Không cảm nhận được khí tức là như thế nào?

Chết rồi sao?

Sao dễ dàng như vậy được?

Vân Tuyên Tiết có chút hơi lo lắng nhìn sang Kế Trường Minh một chút, phát hiện hắn có chút bàng hoàng liền đưa ta lên vỗ vai tựa hồ muốn an ủi.

Nhưng giữa lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên giữa thiên địa:

“Đại Lôi Minh Thương . . . Lôi chi ý cảnh . . . Mộc đạo hữu, ngươi rất lợi hại”.

Thanh âm tưởng chừng như xa xăm nhưng lại gần kề như bên tai, nghe thấy thanh âm này, hai mắt của Kế Trường Minh liền sáng lên, sắc mặt thả lỏng ra khá đáng kể.

Mộc Hoa Cương cũng có chút ngưng trọng lại rồi tản linh thức ra xung quanh.

Một lời này . . . có nguy hiểm.

Thanh âm kia vừa dứt không được bao lâu, xung quanh gRT40 người bọn hắn đột nhiên xuất hiện hàng loạt luồng khói hư ảo màu trắng đen, xen lẫn ở trong còn có một chút sắc đỏ.

Mộc Hoa Cương vội vàng ném Bắc Liêu Thiên Cương về phía Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết, trên tay nhanh chóng nắm chặt cây quạt giấy kia rồi nhìn về phía trước.

Đám khói này cấp tốc tụ hội về một chỗ rồi hiển hóa ra thân ảnh của Khương Hy, trên thân tàn tạ khiến người khác không kìm lòng được.

Máu me bê bết, thậm chí có một vài chỗ còn cháy đen do bị lực lượng lôi điện đánh trúng. Làn da trắng như ngọc trước kia giờ đây đã chẳng còn nữa rồi.

Khương Hy đưa tay lên nắn lại khớp cổ của mình một chút, sắc mặt có chút hơi nhăn nhó lại vì đau, đầu tóc rối lên trông chẳng khác gì Hiên Minh nhập ma lúc trước.

Đối diện với hắn, Mộc Hoa Cương nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tuy nói nhìn Khương Hy bây giờ trông có vẻ như đã nỏ mạnh hết đà nhưng không hiểu sao hắn lại cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm tột cùng phát ra từ đó.

Mộc Hoa Cương là người lý trí, hắn đương nhiên không quên Khương Hy là cường giả Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều, một thân chiến lực có thể đánh chết yêu thú nửa bước Kim Đan.

Cho nên hắn sẽ không thả lỏng phòng hộ trong bất cứ tình huống nào.

Khương Hy nhìn về phía hắn rồi đưa mắt nhìn sang ba người kia một chút, sau đó lại bật cười mấy tiếng có chút khàn khàn.

“Mộc đạo . . .”.

Phập!

Hai mắt Khương Hy mở to ra, khóe miệng chảy xuống một đạo máu tươi, hắn bất giác đưa mắt nhìn xuống dưới ngực mình, ở nơi đó không ngờ lại là một thanh kiếm cắm xuyên qua từ sau lưng.

Hắn ho ra một ngụm máu rồi đưa mắt nhìn ra sau, nơi đó là một nữ tử bạch y thuần khiết, hai mắt trong vắt tựa như ngây thơ không hiểu chuyện nhưng tổng thể gương mặt lại bình tĩnh đến lạ thường.

Trên tay nàng đương nhiên đang nắm giữ thanh kiếm đâm vào ngực hắn. Hắn còn muốn nói gì đó nhưng nàng không có kiên nhẫn nghe, ngược lại còn nhanh chóng rút thanh kiếm ra khỏi người hắn.

Máu tươi tuôn ra không ngừng.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.