Huyền Lục

Chương 567: Kế hoạch mười năm



Thương Thiên Phong là ngọn núi rộng lớn nhất trên Bạch Dương Đỉnh, đồng thời cũng là nơi có hệ thống phòng ngự khủng bố nhất tại Cửu Tiêu Tông bởi đây là nơi đặt truyền thừa hàng vạn năm của tông môn này - Công Thư Lâu.

Công Thư Lâu là một tòa lâu chín tầng cao chót vót, xung quanh được bố trí hàng loạt trận pháp cùng kết giới phù văn thủ hộ nghiêm ngặt. Đồng thời trong bóng tối còn có mấy vị Nguyên Anh cảnh nhìn chằm chằm vào.

Sắc trời bây giờ đã chuyển sang cam, Thương Thiên Phong rộng lớn nhưng cũng chỉ có duy nhất một tòa kiến trúc là Công Thư Lâu, thành thử dưới bóng chiều tà này, trông nó thật sự rất tiêu điều cùng cô đơn.

Khương Hy đứng trên một ngọn cây rồi ngắm nhìn nơi mình đã từng ở trong suốt hơn bốn trăm năm qua, ánh mắt lộ rõ nét thương hải tang điền nhưng chỉ trong chốc lát là hắn lại trở lại như cũ.

Năm nào cũng nhìn nhưng tất cả đều như lần đầu.

Sau đó, hắn đưa tay lên chỉnh trang y phục đường hoàng một chút rồi tiến vào bên trong. Ngay khi hắn vừa đặt chân đến trước cửa là sống lưng ngay tức khắc liền lạnh lại nhưng bên ngoài vẫn bảo trì biểu cảm bình tĩnh như cũ.

Linh thức của hắn rất mạnh, trực giác cũng cao nên hắn biết có người đang nhìn, hơn nữa hắn lại biết rõ là ai.

Nghiêm trưởng lão - Nghiêm sư điệt.

Tại đời trước, Phù Linh chân nhân quản phần hạch tâm của Công Thư Lâu, còn Nghiêm trưởng lão quản phần bảo an ở bên ngoài. Bất kỳ sự xâm nhập nào của địch nhân khi muốn tiến vào Công Thư Lâu thì đều phải bước qua hắn trước đã.

Đương nhiên, từ trước đến nay chẳng có kẻ nào toàn mạng bước vào được bên trong Công Thư Lâu.

Nghiêm trưởng lão tuy rằng không phải là một trong ngũ đại trưởng lão nhưng tu vi của hắn lại cao hơn phân nửa số trưởng lão này, thực lực cũng phi thường đáng sợ.

Đây cũng là một phần lý do tại sao Thương Nguyên chân nhân lại để hắn đến canh giữ Công Thư Lâu.

Cái cảm giác lành lạnh kia trên thực tế lại không xuất hiện quá lâu, chỉ trong một, hai hơi thở là biến mất, vừa vặn lúc này Khương Hy cũng đã tiến vào bên trong.

Từ ngoài cửa nhìn vào, đâu đâu cũng đều là sách, không cần biết là sách loại nào, chỉ cần là sách thì đều được đặt ngay ngắn ở trên kệ, hơn nữa ở phía trước còn tồn tại hư ảnh mấy đạo phù văn niêm phong.

“Ngươi tìm gì?”.

Một thanh âm già cả đột nhiên vang lên, Khương Hy từ tốn ngẩng đầu lên nhìn về cái quầy phía cánh trái của mình, sau đó hành lễ nghiêm trang rồi nói:

“Đệ tử muốn tìm một môn thân pháp mới”.

Ở nơi đó vốn là một lão nhân lớn tuổi, tóc chưa đến nỗi bạc trắng nhưng cũng không kém là bao, chòm lâu lởm chởm lưa thưa nhìn qua có chút chướng mắt cùng không hợp với phong thái của một vị học giả bất quá tổng thể cũng không đến nỗi nào.

Lão nhân đưa mắt nhìn hắn rất lạnh nhạt, sau đó lại tiếp tục cúi xuống đọc cuốn sách còn dang dở ở trên tay, lão nhàn nhạt nói:

“Lên tầng ba”.

Khương Hy khom người cảm tạ lão rồi tiến đến chỗ cầu thang để đi lên. Trên người hắn vốn có sẵn tấm lệnh bài đệ tử nội môn nên kết giới phù văn sẽ không ảnh hưởng đến hắn.

Với địa vị cùng thân phận hiện tại thì tầng ba chính là giới hạn tầng cao nhất hắn có thể đi lên nhưng với hắn, như vậy là đủ rồi.

Bản ghi chép Nhân Phù không nằm ở nơi cao hơn được, nó cũng chỉ ẩn mình ở bên trong khu vực tầng hai thôi.

Mấy năm trước, Khương Hy cũng đã tiến vào đây để xác nhận xem có người nào đã xem qua chưa, kết quả cũng không ngoài dự liệu, chưa một ai tìm đến.

Mặt khác, bên trên bản ghi chép cũng không có đánh dấu phân loại sách, đồng nghĩa với việc những trưởng lão thuộc Công Thư Lâu nhất mạch cũng chưa tìm ra được.

Nói thật lòng thì cá nhân Khương Hy có chút hơi thất vọng, hắn đã tọa hóa được hai mươi lăm năm nhưng không một ai có thể tìm đến được chút di sản này của hắn.

Nội tâm của hắn kỳ thực cũng khá mâu thuẫn, một phần lại muốn được người khác phát hiện ra rồi công nhận, một phần lại không muốn người khác biết kẻo ảnh hưởng đến sự phát triển của Nhân Võng.

Suy cho cùng, nhân sinh hai đời của hắn là khác biệt, một bên thảm, một bên chưa biết sẽ như thế nào.

Bên cạnh đó, bản ghi chép Nhân Phù không được đánh dấu phân loại lại không phải chuyện gì tốt lắm bởi hắn không thể nào đem trực tiếp nó ra bên ngoài rồi tiêu hủy được.

Bản ghi chép này do chính tay hắn đặt một đạo cấm chế bên trên, vốn được đặt để phòng hờ có người lẻn vào trộm cắp. Dù biết xác suất này rất thấp nhưng phòng vẫn hơn. Nếu không được trưởng lão Công Thư Lâu phê chuẩn thì không thể nào đem ra ngoài được.

Đương nhiên, hắn là người tạo ra cấm chế thì cũng là người duy nhất phá giải được, phiền phức nhất là mất thời gian thôi. Hơn nữa chỉ cần hắn lấy Hắc Trúc Bút ra rồi bắt đầu phá cấm chế thì đảm bảo sẽ bị những cường giả Nguyên Anh cảnh khác nhìn chằm chằm vào.

Cho nên đối với tình huống này, Khương Hy đã vạch sẵn một kế hoạch dài hơn mười năm, bằng cách mỗi lần ra vào Công Thư Lâu là hắn lại bí mật đặt một đạo phù văn tí hon ở những chỗ khuất khác nhau, vô hình trung tạo thành một tòa phù trận.

Hơn nữa để tránh bị nghi ngờ vì ra vào Công Thư Lâu quá nhiều, hắn đã tiết chế lại một năm chỉ tiến vào hai lần với lý do tìm chiến kỹ mới.

Tòa phù trận do hắn tạo ra sẽ không có thanh thế quá lớn bởi nguồn căn của nó là Dục Hỏa, thiên địa linh khí vĩnh viễn sẽ không bị điều động, từ đó sẽ không dẫn đến sự chú ý của những cường giả khác.

Hiện nay, kế hoạch của Khương Hy đã bắt đầu được ba năm rồi, hắn cũng thành công ẩn tàng được năm đạo phù văn phân biệt ở tầng một và tầng hai. Kiên nhẫn chờ đợi thêm hơn bảy năm nữa là có thể giải quyết được nhân quả rồi.

. . .

Khương Hy từ tốn bước lên tầng ba, sau đó hắn cẩn thận tiến đến khu vực đặt mấy quyển sách thân pháp trong thiên hạ.

Hắn giả vờ đi qua ngó lại tựa như đang tìm kiếm môn thân pháp phù hợp với mình, cho đến khi xác định ra được chỗ cần đặt phù văn rồi thì hắn tiến lại đó cầm lên một quyển thân pháp, sau đó dùng chính quyển sách đó để che đậy bàn tay ở bên dưới.

Trên bàn tay đó, phù văn hồng quang đột nhiên xuất hiện rồi tiêu biến lại thành kích thước nhỏ khảm vào bên trong kệ sách, hành động này rất nhanh, chỉ diễn ra trong một tích tắc ngắn thôi.

Khương Hy hành sự cực kỳ cẩn thận, cũng thành công tránh qua được không biết bao nhiêu là ánh mắt của Công Thư Lâu nhất mạch cùng những đệ tử cùng tầng khác.

Tiếp theo, hắn chỉ từ tốn lật cuốn thân pháp xem qua một chút, vốn không định đọc làm gì nhưng đột nhiên, khóe miệng hắn có chút hơi cong lên.

Lấy bừa một cuốn thân pháp, không ngờ lại lấy trúng Đạp Vân Bộ.

Đạp Vân Bộ trong mắt j4NKL những đệ tử khác thì không phát huy ra nổi tác dụng gì nhưng trong tay Khương Hy thì lại trực tiếp diễn sinh ra được thần thông Thiên Địa Vô Thanh.

Hôm nay Khương Hy đến đây ngoại trừ đặt phù văn tạo phù trận thì cũng định lấy một môn thân pháp về để che mắt người ngoài, vừa vặn, hắn lại rất thích môn thân pháp này.

Gương mặt hắn lộ ra nụ cười khá vui vẻ, tựa như muốn biểu thị cho người khác thấy hắn vừa lấy được một môn phù hợp với chính mình vậy.

Khương Hy cũng không nán lại Công Thư Lâu quá lâu, đã ‘chọn’ được thân pháp xong rồi thì hắn trực tiếp đi xuống thôi.

. . .

“Ngươi chọn quyển này?”, vị trưởng lão học giả kia nhìn hắn hỏi, thần sắc có chút hơi ngoài ý muốn.

“Vâng, đệ tử chọn quyển này”, hắn mỉm cười đáp lại.

Lão nhìn qua hắn cùng nhìn lại cuốn Đạp Vân Bộ trong tay một chút rồi gật đầu, sau đó liền thu lại tâm tình của mình, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lão cũng không hỏi nguyên do tại sao hắn lại chọn, cũng không đề nghị hắn thay đổi môn công pháp khác, chỉ đơn thuần làm tròn trách nhiệm của một trưởng lão thôi.

Lão lấy ra một cây bút rồi vẩy mực cách không viết lên trên quyển Đạp Vân Bộ một đạo phù văn. Sau khi bút đi nét xong thì lão đưa lại cho hắn rồi nhàn nhạt nói:

“Ngươi không phải người mới, lão phu không nhất thiết phải nói lại quy củ chứ?”.

Khương Hy tiếp nhận quyển Đạp Vân Bộ rồi mỉm cười đáp:

“Đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ trong mười ngày”.

Vị trưởng lão học giả nghe vậy liền gật đầu hài lòng, sau đó liền phất tay trục lệnh đuổi người. Khương Hy cũng không quá lạ với tính cách của lão nên không nói gì thêm, chỉ đơn giản hành lễ rồi trở về Biến Thiên Phong.

Tại Công Thư Lâu, đệ tử nào đã mượn được sách thì trong vòng mười ngày, những người khác sẽ không thể nào đọc được, đây cũng xem như một biện pháp để đệ tử đó có thể tạm thời độc quyền học tập nó.

Mặt khác, bên trên mỗi bản chính của quyển sách đều có đạo chú chuyên dùng để nghe lén, phòng hờ có người giả dạng đệ tử tiến vào trong tông.

Tuy nói đạo pháp Bạch Dương không cách nào làm giả được nhưng phòng vẫn hơn không. Lịch sử cũng đã chứng minh, phương pháp này đã từng giúp Cửu Tiêu Tông bắt được không biết bao nhiêu gian tế từ các đại thế lực khác.

Nhưng vì tình hữu nghị nên mới không làm lớn chuyện ra bên ngoài thôi, chỉ âm thầm tích tụ lại rồi đáp trả trong một dịp khác.

Ngày trước khi Phù Linh chân nhân nhậm chức, lão cũng từng nghĩ đến phương án tạo bản sao để nhiều đệ tử có thể mượn được hơn nhưng cuối cùng đành từ bỏ bởi Cửu Tiêu Tông xem trọng chữ ‘ngộ’ ở trong mỗi quyển sách.

Sách trong Công Thư Lâu đại đa số đều là bản chính, do chính tay tu sĩ sáng tạo ra nó tự mình viết nên, bên trong chắc chắn sẽ lưu lại ‘ý cảnh’ ở trên từng câu chữ.

Đệ tử có tư chất cao thì nhất định sẽ ngộ ra được ý cảnh được ẩn giấu bên trong, từ đó con đường tu luyện chiến kỹ hay công pháp trong quyển sách đó sẽ dễ dàng không cách gì sánh được.

Đương nhiên, không phải ai cũng sở hữu tư chất cũng ngộ tính cao đến mức biến thái như thế. Nếu có thì có lẽ cũng phải là Đạo Thể trong truyền thuyết.

Nói đến Đạo Thể, Khương Hy cũng có chút tò mò không biết thể chất này rốt cuộc là như thế nào. Trong suốt lịch sử hàng vạn năm qua của Huyền Đô Đại Lục, thể chất này chưa bao giờ xuất hiện, thậm chí là chưa bao giờ tồn tại.

Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng nó có thật, tựa như thể nó là một chân lý, như thể mặt trời mọc đằng đông và lặn đằng tây vậy.

Trở về động phủ của mình, Khương Hy nhanh chóng lấy ra Hắc Trúc Bút họa ra một tòa phù trận bao bọc lấy toàn bộ quyển sách kia. Hắn không thích nhất là bị nghe lén hay nhìn trộm nên đối với loại thủ đoạn từ xa xưa này, hắn cũng không ưa chuộng lắm.

Cho nên mỗi lần trở về từ Công Thư Lâu là hắn phải luôn tốn sức lực để phong tỏa cảm ứng của đám phù chú ở bên trên mấy quyển sách.

Cũng may đời trước hắn tọa trấn Công Thư Lâu nên hiểu rõ tác dụng cùng cách thức tạo dựng lẫn phá hủy mấy đạo phù chú này như thế nào. Đổi lại người khác thì dù có tạo ra phù trận ngăn cách thì vẫn sẽ bị phát giác như thường thôi.

Một khoảng thời gian sau, Khương Hy vẩy mực thu bút về, xung quanh quyển sách Đạp Vân Bộ bây giờ đã được bao phủ bởi một lớp kết giới phù văn hồng quang rất nổi bật, bên trên còn hiện rõ phù văn chữ ‘Tĩnh’ cực kỳ đẹp mắt nữa.

“Bây giờ thì thoải mái rồi”, Khương Hy lẩm bẩm.

Sau đó, hắn quay lưng rời khỏi động phủ rồi tiến về phía đỉnh của Biến Thiên Phong, tùy tiện tìm xuống một chỗ thuận lợi rồi nằm xuống hướng mắt lên bầu trời. Khí tức của bản thân cũng thu liễm lại không để lộ phong thanh một chút nào.

Đối diện với hắn là một bầu trời xa xăm cùng một tinh hải rộng lớn bạt ngàn.

Đại Nguyệt ngắm trăng, Đại Tinh ngắm sao.

Ngắm sao đẹp nhất vẫn luôn là từ Bạch Dương Đỉnh, chân lý này từ xưa đến nay vốn không hề thay đổi.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.