Những dân chúng xung quanh biết được chuyện vừa xảy ra, dù sao thì trong hàng đống người thì thể nào cũng sẽ có người thấy được thảm trạng của đám thổ phỉ này thôi. Vì vậy toàn bộ liền cung kính quỳ bái.
“Đa tạ thượng tiên đã cứu mạng!”.
“Đa tạ thượng tiên đã cứu mạng!”.
Khương Hy đưa mắt nhìn về phía dân chúng, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như thường, sau đó hắn nhìn về phía hai tên thổ phỉ đang quỳ một cách run rẩy ở dưới kia. Hắn vung tay lên đánh một đạo cấm chế vào bên trong thể nội của hai người bọn hắn, đồng thời miệng cũng khẽ niệm một đoạn thần chú ngắn.
Ngay lập tức trên cổ hai tên thổ phỉ xuất hiện một vòng hư ảnh sợi xích hồng quang quấn quanh. Sợi xích này siết cổ bọn hắn cực kỳ chặt nhưng không đến mức siết chết bọn hắn.
Khương Hy nói:
“Hai ngươi còn biết kính sợ nên bản tọa cho các ngươi một cơ hội, từ nay về sau chỉ làm việc thiện, không làm việc ác, đến khi nào việc thiện của các ngươi đủ để hồi báo lại những việc ác trước kia thì nguyền chú của bản tọa sẽ biến mất. Hiểu rồi chứ?”.
Hai tên thổ phỉ vội vàng khom người lại vái sâu, thần sắc mừng như điên.
“Đa tạ thượng tiên đã ban ân không giết”.
Chỉ cần không chết thì làm gì bọn hắn cũng có thể làm, dù gì bọn hắn cũng là người vừa mới lội một vòng qua Quỷ Môn Quan, tự nhiên hiểu cái chết đáng sợ như thế nào.
Mặt khác, có một cơ hội làm lại cuộc đời cũng không phải là chuyện gì xấu.
Khương Hy nhìn bọn hắn một chút rồi gật đầu, sau đó liền quay lưng ngự kiếm bay đi phương xa, bạch quang ở sau lưng kéo dài một mảng rồi diễn hóa ra hai chữ ‘Vô Nhai’ không quá mấy rõ ràng.
Nhưng với những người biết chữ thì vẫn sẽ đọc ra được.
Ngụ ý của hắn cũng không quá khó đâu, chỉ cần dân chúng nơi đây trả ơn bằng cách thờ phụng hai chữ này là được rồi. Đương nhiên, đại đa số dân chúng đều hiểu bản thân mình cần làm gì, chuyện này cũng không phải quá bí mật gì trong nhân gian cả.
Nhiều năm trước Khương Hy cũng từng làm hành động như thế này nhiều lần rồi, hắn cũng nhận lại được rất nhiều hương hỏa thờ phụng, nhớ đó mới có thể giúp hắn khu trừ đi bớt một chút nghiệp lực không cần thiết.
Nhắc đến nghiệp lực, hắn lại cảm thấy có chút gợi nhớ ký ức không thôi. Cách đây hai năm, hắn đã phải dựng lại tế đàn để khu trừ nghiệp lực, nếu không phải tu vi đã đại trướng thì có khi đã sớm bị nghiệp hỏa thiêu đốt rồi.
Nguồn gốc của nghiệp lực đó đến từ một người cũng không quá xa lạ, là tiểu thư của Trịnh gia tại Tinh Mộc Thành.
Hai năm trước, đã có sát thủ Thiết Diện thành công ám sát được nàng, Khương Hy cũng vì thế mà xuất quan một lần để tiến về Tinh Mộc Thành xác nhận lại một lần nữa.
Dù sao nhân quả giữa hắn với nàng khá dây dưa, không chắc chắn dứt điểm thì khó an tâm được. Quả nhiên, một lần xuất quan đó hoàn toàn đáng giá, bởi nàng không hoàn toàn chết đi.
Nhãn tuyến của hắn đặt ngay trong Trịnh gia cũng đã cho hắn biết được một số thông tin nhất định về nàng, nghe bảo từ sớm đã được một vị cao tầng trong tông môn nhất lưu thu nhận làm đồ.
Nhưng vì chưa hoàn toàn là chính thức nên trên thân nàng không có thủ đoạn bảo hộ cấp bậc Kim Đan cảnh. Khương Hy cũng nhờ thế nên mới xử lý chuyện một cách dễ dàng hơn.
Trong trận ám sát của sát thủ Thiết Diện, nàng đã giả chết, lấy nhãn lực của tên sát thủ Thiết Diện lúc đó thì không đời nào nhìn ra được thực hư như thế nào nhưng khi Khương Hy tiến vào nội phủ của Trịnh gia thì hoàn toàn phát giác ra được sự sống của nàng.
Từ đó, hắn liền âm thầm ám sát nàng, mặc dù kết quả thành công nhưng vì khí vận quấn thân nàng cũng không phải thấp cho nên hắn gặp phải nghiệp lực phản phệ.
Trong thời đại này, sự tồn tại của nàng có thể không quá lớn lao nhưng thân là song linh căn thì ảnh hưởng của nàng trong tương lai cũng không hề nhỏ một chút nào, khí vận cao cũng là chuyện có thể hiểu được.
Huống hồ bản thân hắn cùng nàng có dây dưa nhân quả với nhau, nghiệp lực chồng nghiệp lực đồng loạt phát tán ra bên ngoài rất mệt mỏi.
Khương Hy không sợ chuyện hắn ám sát nàng bị lộ ra ngoài bởi trong mắt thế nhân, tiểu thư Trịnh gia đã sớm là người chết, Trịnh gia muốn che giấu nàng nên không thể lộ thông tin nàng đã giả chết được.
Bây giờ nàng chết thật đi thì tương lai của Trịnh gia cũng xem như xong. Chí ít trong mắt ba vị lão tổ Ngưng Dịch cảnh là vậy nhưng trong mắt Khương Hy thì khác.
Vật cản đã sớm không còn thì nhãn tuyến của hắn trong Trịnh gia cũng sớm nên bắt đầu kế hoạch đoạt quyền đi thôi, từ đó hắn mới có thể an ổn nắm được tình báo tại Tinh Mộc Thành được.
Về phần nghiệp lực, Khương Hy khi đó đã trốn vào bên trong một khu rừng sâu rồi tự mình lập tế đàn khu trừ. Vất vả vài canh giờ thì chuyện gì rồi cũng đâu vào đấy.
. . .
. . .
Khương Hy ngự kiếm phi hành về nơi phương xa, bạch quang sau lưng hắn cũng dần vỡ nát ra hóa ngược trở về hồng quang rồi tiêu biến đi mất.
Hắn rời phi kiếm đáp mình xuống đất, sau đó mở linh thức rà soát xung quanh xem thử có người nào chứng kiến được hồng quang vừa rồi không.
Lại nói, linh thức bây giờ của hắn phải nói là cực kỳ kinh dị bởi nó hoàn toàn phủ rộng hết toàn bộ bán kính hai dặm, thậm chí còn hơn một chút chút.
Thông thường, tu sĩ phải đạt đến trình độ Kim Đan cảnh thì mới làm được đến tình trạng này nhưng Khương Hy nhờ có thiên sinh linh thức cùng tinh thần công pháp nên mới nhẹ nhõm đạt đến một bước hiếm người nào nghĩ đến.
Mà đừng nói người khác, đến cá nhân hắn cũng không ngờ biên độ gia tăng lại mạnh mẽ đến mức gấp đôi như thế này, chỉ đơn thuần Tam Dục thì không thể nào làm nổi.
Như vậy thì chỉ còn lại Thiên Không Thương Nguyệt thôi.
Trong năm năm này, Khương Hy cũng dành thời gian nghiên cứu môn công pháp trấn tông của Thiên Nguyệt Tông, đồng thời cũng hòa nó vào bên trong Tam Dục, trợ giúp Tam Dục tiến đến gần với hai chữ ‘hoàn thiện’.
Khương Hy từng đọc qua Kiếm Kinh cùng Cửu Tiêu Chân Quyết nên đại khái cũng nắm rõ được chân thực Nguyên Anh công pháp là như thế nào.
Điểm đặc biệt để biến những môn công pháp này trở thành Nguyên Anh công pháp phần nhiều là vì chúng có thể đề thăng tỷ lệ độ qua Thiên Kiếp giúp tu sĩ.
Tu sĩ nào tu luyện Nguyên Anh công pháp thì bản thân cứ như thể sẽ được âm thầm gia trì lên một loại khí vận khác của công pháp vậy.
Bản thân công pháp có mang khí vận không thì Khương Hy không rõ bởi chưa từng có ai chứng minh được cả. Nhưng hắn nghiên cứu công pháp nhiều năm tự nhiên nhận ra một số điểm không mấy người nhìn ra được.
Nguyên Anh công pháp có lẽ không phải là vật chết, mà nó đang ‘sống’ sờ sờ ra đó.
Khương Hy không biết nên giải thích như thế nào nhưng giả thiết hắn đặt ra là sự tồn tại của Nguyên Anh công pháp được thiên địa công nhận nên bản thân nó mới mang theo khí vận được. Về phần chứng minh, xin lỗi, hắn chứng minh không nổi.
Quay lại chuyện cũ, Thiên Không Thương Nguyệt là một môn công pháp tương đối đặc thù bởi nó không đi đơn lẻ được. Bản thân nó phải phối hợp với tam đại truyền thừa Thiên Nguyệt thì mới bộc lộ ra được sức mạnh kinh người của nó.
Thiên Không Thương Nguyệt là công pháp thiên nhiều về mảng luyện hồn, bản thân nó không hoàn toàn được xưng là tinh thần công pháp nhưng cũng không kém hơn Tam Dục là bao ở mảng này.
Hiệu quả tu luyện ở mặt linh thức của nó đạt đến sự bao quát mà Tam Dục không thể đạt đến. So sánh một cách đễ hiểu thì Tam Dục tu luyện ‘chi tiết’, còn Thiên Không Thương Nguyệt tu luyện ‘bao quát’.
Cả hai môn này kết hợp lại với nhau vừa vặn lại bổ trợ khiếm khuyết cho nhau rất tốt. Linh thức của Khương Hy không đơn giản chỉ mở rộng ra phạm vi mà còn có thể soi ra đến từng chi tiết một.
Cảm giác này thật sự rất tốt, hắn phi thường hài lòng. Tuy rằng hắn chỉ mới bóc tách một phần tương đối của Thiên Không Thương Nguyệt để sáp nhập vào Tam Dục thôi nhưng hiệu quả cũng đáng để hắn nghiên cứu sâu thêm rồi.
. . .
Linh thức của hắn quét qua một lượt, đồng thời cũng vận dụng sắc dục ý cảnh lên để kiểm tra song song. Sau khi xác nhận không có người nào đang âm thầm quan sát thì hắn mới vận Nhân Gian Hành Tẩu lên để trở về Cửu Tiêu Tông.
Đường đi cũng không quá khó khăn, chỉ mất gần một tuần sau thì hắn đã trở về lại Bạch Dương Sơn Mạch rồi.
Nhưng Khương Hy không lựa chọn trở về Biến Thiên Phong luôn mà đi thẳng đến khu vực sinh hoạt của đệ tử ngoại môn.
Giờ phút này tại một đình viện ở đâu đó trong Bạch Dương Sơn Mạch, gần bốn mươi đệ tử ngoại môn đã tề tụ về đây đầy đủ, thần sắc trang nghiêm đầy quy củ, nhưng ẩn sau đó là một cỗ kích động khó nói nên lời.
Tu vi của bọn hắn chênh lệch nhau rất nhiều, thấp nhất là Luyện Khí cảnh tầng năm, cao nhất QNZaT cũng là Luyện Khí cảnh tầng mười. Vốn dĩ với khoảng cách tu vi như thế này sẽ rất khó để hòa hợp với nhau nhưng không ngờ là không khí giữa bọn hắn lại hòa thuận một cách khó hiểu.
Giữa lúc này, một cơn gió nhẹ bất chợt thổi ngang quang, thân hình Khương Hy liền lóe ra ở ngay trên bồ đoàn nơi cao nhất, dáng vẻ khinh đạm phong vân không nhiễm bụi trần, trên thân tỏa ra một cỗ tiên khí ngút trời.
Toàn bộ đệ tử ngoại môn thấy vậy liền ngơ ngẩn một chút rồi vội vàng ôm quyền khom người hành lễ.
“Tham kiến chưởng viện”.
“Miễn”, Khương Hy nhàn nhạt nói.
“Tạ chưởng viện”.
Sau đó, đám đệ tử ngoại môn này liền từ tốn ngồi xuống rồi bắt đầu chăm chú nghe giảng. Khương Hy giảng đương nhiên giảng tu hành.
Tại Cửu Tiêu Tông, vô luận đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn đều phải làm nhiệm vụ hằng năm để đối lấy điểm cống hiến. Mỗi năm bắt buộc phải đạt đến một mức cống hiến tối thiểu thì mới có thể tiếp tục nhận bổng lộc để tu hành.
Khương Hy không thiếu tài nguyên tu luyện nhưng cũng phải diễn cho đến cùng, vì vậy, ngay từ đầu, hắn đã chọn nhiệm vụ truyền giáo này.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể nhận nhiệm vụ truyền giáo bởi chí ít phải thỏa mãn được hai điều kiện cơ bản nhất. Đầu tiên là địa vị tại nội môn phải nằm trong hai mươi người đứng đầu, thứ hai là tu vi phải đạt đến Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều.
Truyền giáo là một nhiệm vụ nghe thì dễ nhưng thực ra lại vừa khó vừa khô khan, đòi hỏi tu sĩ phải am hiểu thường thức tu chân cùng tri thức Đạo Môn rất tường tận.
Hơn nữa phải hiểu rõ nguyên lý tu hành của cảnh giới Luyện Khí cảnh cùng Trúc Cơ cảnh. Cuối cùng là năng lực truyền đạt phải khiến người khác say mê không dứt.
Đối với hai yêu cầu đầu, chỉ cần người tu hành có chút thành tựu thì có thể lý giải được nhưng yêu cầu cuối thì khó cực kỳ. Bởi không phải ai cũng sở hữu năng lực truyền đạt tốt đến thế.
Khương Hy không lo mảng đó bởi hắn có Sắc Dục Thiên cùng Sắc Dục Thể gia trì, hắn muốn khiến bao nhiêu người say mê nghe hắn nói cũng được.
Chưa kể, danh tiếng của hắn cũng rất tốt, tại ngoại môn ai ai cũng biết đến ‘Tiêu chưởng viện’ giảng dễ hiểu như thế nào. Cho nên những đệ tử ngoại môn đến kỳ đều là đánh nhau đầu rơi máu chảy chỉ để tiến vào tòa đình viện này nghe giảng.
Dĩ nhiên, để công bằng, Khương Hy cũng đưa ra một hạn mức danh ngạch phù hợp để ai cũng có thể được nghe giảng, từ đó những đệ tử ngoại môn liền cảm kích hắn không ngớt.
Đáng tiếc là bọn hắn cảm kích ‘Tiêu Nguyên’ chứ không phải ‘Khương Hy’ nên cá nhân hắn cũng không thu được bất cứ lợi ích nào từ việc sùng bái này.
Khương Hy giảng rất từ tốn, giọng nói không nhanh nhưng rơi vào tai người khác lại không khác gì mật ngọt, đám đệ tử ngoại môn nghe đến say xưa không rõ trời trăng như thế nào.
Khoảng độ hơn một canh giờ sau, Khương Hy đình chỉ giảng, bắt đầu để những đệ tử bên dưới nói ra thắc mắc của mình, sau đó từ tốn giảng giải cụ thể cho tất cả mọi người cùng nghe, cùng hiểu.
Ròng rã đến tận nửa ngày trời sau, sắc trời cũng ảm đạm dần, buổi giảng đạo này mới chính thức kết thúc, các đệ tử ngoại môn ai nấy đều hài lòng, gương mặt tỏa ra ý cười hướng về hắn hành lễ cảm tạ. Nhưng trong lòng đều thầm tiếc hận sao thời gian lại trôi qua nhanh đến thế.
Khương Hy mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng dậy lóe mình lên biến mất.
Mục tiêu hướng thẳng đến Thương Thiên Phong.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế