Hồng Hư đương nhiên cũng không kéo dài chuyện phê bình Phù Linh trước mặt Khương Hy nữa, dù sao Phù Linh đã mất rồi, lão cũng nên giữ lại chút mặt mũi cho đứa đệ tử này trước mặt đồ tôn.
Bất quá bây giờ lão rút lại thì có chút trễ rồi, nếu Khương Hy không phải là Phù Linh chân nhân thì chân nhân xác thực mất đi mặt mũi trong tay Hồng Hư thật.
Sau đó, Hồng Hư không trực tiếp đi thẳng vào chính sự mà bắt đầu giảng giải cho Khương Hy nghe một cố sự của lão. Cố sự này liên quan đến tòa tửu lâu cả hai người đang ngồi đây.
Nguyên lai tòa tửu lâu này là sản vật của một thế gia Kim Đan trong thành, đối với sự tồn tại như Hồng Hư thì thế gia Kim Đan chẳng là gì cả, thậm chí trong mắt Khương Hy bây giờ thì hắn cũng không xem trọng cấp bậc thế gia này mấy nữa rồi.
Nhưng thế gia này lại có chút đặc biệt. Thông thường, thọ nguyên tối đa một tu sĩ Kim Đan cảnh có thể đạt đến là sáu trăm năm, nếu có đan dược hay linh tài gia tăng thọ nguyên thì nhiều nhất cũng chỉ kéo dài hơi tàn thêm mấy chục năm thôi nhưng vấn đề ở đây là thế gia này đã trường tồn hơn ngàn năm.
Số lượng tu sĩ Kim Đan cảnh sinh ra từ gia tộc này cũng không hề ít, gần như mỗi đời đều sẽ có người chạm đến cảnh giới Kim Đan nhưng tuyệt không có ai đạt đến Kim Đan cảnh đỉnh phong hay Hóa Nguyên cảnh.
Cảnh giới cao nhất muôn đời của gia tộc này vẫn luôn là Kim Đan cảnh hậu kỳ, dưới góc nhìn của Khương Hy thì phần nhiều có lẽ là do công pháp tu hành của gia tộc này có vấn đề.
Đại khái là công pháp có thể giúp tu sĩ gia tăng cảnh giới rất nhanh, đạt đến Kim Đan cảnh cũng không hề gì nhưng bù lại sẽ bị tiêu hao đi tiềm lực phát triển về sau nên tất cả tu sĩ trong tộc đó mới không ai đạt đến Kim Đan cảnh đỉnh phong được.
Loại công pháp như thế này bình thường sẽ chẳng tồn tại một cách tự nhiên, ít nhất nó phải qua động tay động chân của ai đó rồi thì mới thành ra như vậy được. Và ‘ai đó’ ở đây chính là sư tổ của hắn - Hồng Hư.
Năm xưa, khi thế gia này còn chưa quật khởi thì Hồng Hư từng mang nợ lão tổ của gia tộc này nên đã đưa công pháp như một vật trả ơn. Tuy rằng những người tu luyện công pháp này sẽ không chạm đến được cảnh giới tối cao nhưng bù lại, gia tộc sẽ trường tồn.
Đứng ở góc độ của một thế gia, hai chữ ‘trường tồn’ quan trọng hơn rất nhiều, huống hồ tại tu chân giới, địa vị của thế gia Kim Đan cũng không hề nhỏ một chút nào.
Theo như lời của Hồng Hư thì thế gia này ở ngoài sáng chỉ tuyên bố có một vị lão tổ nhưng sâu bên trong mật thất gia tộc thì lại có đến tận năm người đang tiềm tu. Một gia tộc sở hữu năm vị tu sĩ Kim Đan cảnh thì đã có thể xưng bá trong hàng ngũ thế gia Kim Đan rồi.
“Sư tổ, mục đích của câu chuyện này là như thế nào?”, Khương Hy rót cho lão một chén trà rồi hỏi.
Hồng Hư sẽ không rảnh rỗi đi kể một đoạn cố sự mà không có ẩn ý gì bên trong, đương nhiên, hắn cũng không loại trừ việc lão bế quan năm trăm năm cảm thấy nhàm chán nên muốn chơi đùa một chút.
Hồng Hư tiếp nhận chén trà rồi bưng lên ngửi qua một lượt, lão mỉm cười nói:
“Trà pha không sai”.
Lão từ tốn làm một hớp nhẹ rồi gật đầu nói tiếp:
“Tiểu tử Phù Linh kia sáng tạo ra Nhân Phù khiến lão phu rất bội phục nhưng cũng như cố sự vừa rồi, Nhân Phù có thể trường tồn nhưng để chân chính đạt đến cấp độ ‘động niệm sinh phù’ thì gần như bị chặn đứng ngay trước cửa.
Lão phu đã thấy qua khả năng khống lực của ngươi, trình độ Phù đạo thấp nhất có lẽ cũng rơi vào đại sư đỉnh phong, lấy thiên phú Phù đạo này, về sau ngươi hoàn toàn có thể đạt đến cảnh giới ‘động niệm sinh phù’, sự tồn tại của Nhân Phù có lẽ sẽ cản trở bước tiến của ngươi”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, kỳ thực Hồng Hư nói không sai, Nhân Phù rất mạnh, trong giai đoạn tiền kỳ nó lại càng mạnh bởi nó vừa tiết kiệm thời gian họa phù, vừa đáp ứng nhu cầu đấu pháp với đối thủ.
Nhưng nếu đạt đến cảnh giới Nguyên Anh cảnh thì Nhân Phù lại lộ ra có chút hơi ‘tù túng’. Khi những Phù sư khác đạt đến cảnh giới động niệm sinh phù thì bọn họ có thể tạo ra hàng loạt phù văn khác nhau cùng một lúc, còn Phù sư sử dụng Nhân Phù thì lại bị giới hạn bởi số lượng phù văn khắc họa ở trên người.
Khương Hy đau đầu nhiều năm nay đại khái cũng là vì suy nghĩ con đường ra cho Nhân Phù nhưng đến nay vẫn chưa chân chính tìm ra được.
Phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc trước mắt chỉ giải quyết được vấn đề số lượng thôi, còn đại lượng lớn hơn thì không thể, huống hồ bản thân Nhân Phù còn bị giới hạn không thể tạo ra được tự phù văn.
Nói như Hồng Hư thì Nhân Phù có thể tạo ra hiệu quả đại chúng, gia tăng chiến lực cho đoàn thể trên diện rộng nhưng để đạt đến cấp bậc tinh chuẩn ở tầng thứ cao thì không thể nào.
Bây giờ Khương Hy đã hiểu tại sao lão lại gọi hắn ra đây rồi, lão muốn tìm hiểu kỹ về Nhân Phù hơn, đồng thời cũng muốn đánh giá xem tiềm lực có thể mở rộng của con đường Phù đạo này.
Đổi lại người khác, Khương Hy sống chết cũng sẽ không cho xem nhưng với Hồng Hư thì có lẽ hắn sẽ cân nhắc một chút bởi sư tổ của hắn là một học giả trứ danh về Phù đạo của thế hệ trước.
Tuy rằng tu vi cùng thực lực không đuổi kịp thế hệ hoàng kim nhưng kinh nghiệm cùng lý giải của lão về Phù đạo thì vẫn có uy tín nhất định. Huống hồ, lão lại là một người bất tranh, bản tâm không tồn tại ‘phe phái’ nhất định nào muốn nghiêng về.
Ở trên con đường tu đạo, Hồng Hư không nghi ngờ gì hết là người có thể đi đúng với tinh thần của Đạo Môn - Tiêu dao tự tại.
Chỉ có điều lão có thể duy trì được trạng thái này lâu hay không thì Khương Hy không chắc lắm. Hắn trầm mặc một đoạn thời gian ngắn rồi nói:
“Sư tổ, bên cạnh Nhân Phù, ta vẫn tu luyện Phù đạo theo cách thông thường nên sẽ không có chuyện chậm trễ được. Con đường Nhân Phù này ta vẫn muốn phát triển nó thêm để không uổng công sư phụ đã nghiên cứu ra”.
Hồng Hư mỉm cười đáp:
“Lão phu cũng đoán ngươi sẽ trả lời như vậy, Nhân Phù rất thú vị, lão phu cũng muốn nghiên cứu một chút”.
“Sự tình của Nhân Phù can dự nhân quả khá nhiều, sư tổ có thể đáp ứng ta hai điều kiện được không?”, Khương Hy bình tĩnh nói.
Hồng Hư gật đầu nói:
“Tiểu Hy tử, tâm tư của ngươi rất cẩn thận, giống hệt tiểu tử Phù Linh kia, lão phu cũng không chướng mắt loại tâm tư này. Ngươi có điều kiện gì thì cứ nói ra đi, nếu không vi phạm quy chuẩn của lão phu thì lão phu có thể đáp ứng được”.
Khương Hy từ tốn thêm nước vào bên trong ấm trà đang đun rồi mỉm cười đáp:
“Đầu tiên, sư tổ không được cho ai biết đến sự tồn tại của Nhân Phù. Thứ hai, người chỉ được nghiên cứu, không được áp dụng hay tạo ra ảnh hưởng đến việc sử dụng Nhân Phù”.
Lời vừa ra, Hồng Hư liền phun ngụm trà đang uống ở trong miệng ra bên ngoài, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn lấy Khương Hy rồi nói:
“Tiểu tử ngươi cho rằng lão phu là người làm không công của ngươi sao?”.
Điều kiện thứ nhất thì không có vấn đề gì, cá nhân lão có thể giữ bí mật được nhưng điều kiện thứ hai thì đúng chính xác là người làm không công, chỉ được nghiên cứu, không được dùng, thế thì khác quái nào bảo lão giúp hắn hoàn thiện Nhân Phù rồi sau đó ngồi nhìn hắn hưởng thành quả.
Thân là người không chịu ăn thua thiệt, lão chấp nhận được điều kiện thứ hai này mới là lạ.
Khương Hy nói hai điều kiện đó ra thì cũng tiên liệu trước phản ứng của sư tổ nhà mình rồi, chẳng có gì đáng để ngạc nhiên ở đây đâu. Hắn mỉm cười nói:
“Sư tổ, ta vẫn có thể tự mình nghiên cứu nha”.
“Ngươi? Năng lực ở đâu?”, Hồng Hư bĩu môi nói.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười rồi nhép miệng truyền âm cho lão một đoạn phân tích của hắn về mấy công pháp đỉnh cấp Kim Đan tại Cửu Tiêu Tông. Lão nghe qua xong liền đảo mắt một vòng rồi nhìn hắn đầy kinh dị.
“Làm sao ngươi biết được công pháp của bản tông?”.
“Sư tổ, sư phụ truyền dạy hết cho ta, chỉ là ta có quyết định tu hành hay không thôi”, Khương Hy mỉm cười đáp, đồng thời cũng nâng chén trà lên làm một hớp rất nhàn nhã.
“Tiểu tử Phù Linh chết tiệt này, dám phá quy củ”, Hồng Hư nhỏ tiếng mắng một câu, lão không biết hắn được Phù Linh truyền dạy bao nhiêu chữ nhưng lão ngờ vực con số sẽ không phải nhỏ đâu. Trường hợp tệ nhất là toàn bộ Công Thư Lâu bây giờ có khi lại đang nằm ở bên trong đầu của đồ tôn lão ấy chứ.
Khương Hy nhìn lão nói:
“Sư tổ, khi truyền dạy ta, sư phụ vẫn là ngũ trưởng lão nha, người vẫn có thể thay đổi quy củ được”.
Hồng Hư híp mắt, sắc mặt bảo trì lại như cũ rồi đáp:
“Tiểu Hy tử, thành thật cho lão phu, ngươi biết bao nhiêu thứ liên quan đến Công Thư Lâu?”.
“Người đáp ứng không làm gì ta thì ta sẽ nói”, Khương Hy nói.
Hồng Hư trầm mặc một đoạn thời gian, lão có cảm giác không ổn lắm, dường như trong đầu lão đã có sẵn câu trả lời rồi nhưng lão vẫn không dám tin tưởng lắm bởi nếu thật sự là như vậy thì lão đang nuôi một mối họa ở bên người đấy.
Một lát sau, lão đáp:
“Được, lão phu sẽ không làm gì ngươi”.
Để chắc chắn, lão vẫn phải nghe đã, sau khi nghe xong thì sẽ quyết định tiếp bước tiếp theo nên làm gì. Trực giác của lão không sai nhưng cũng không thể vĩnh viễn phụ thuộc vào trực giác được, dù sao đây cũng không phải chuyện của một mình lão.
Sau đó, lão nhẹ nhàng phất ống tay áo lên tạo ra một màn chắn vô hình bao bọc cả hai người, nhưng thực tế là độc lập nguyên cả vùng không gian này, người ngoài đừng nói là nghe, thậm chí bọn họ còn không thể thấy được ở đây còn có một cái bàn nữa kia.
“Ta biết cả Cửu Tiêu Chân Quyết nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc biết, ta không thể tu luyện được thì âm dương của cơ thể bị thiếu khuyết. Đương nhiên, ta cũng đáp ứng sư phụ, không ngoại truyền”.
“Nếu đã không tu luyện được cũng như không ngoại truyền, tại sao Phù Linh lại truyền dạy Cửu Tiêu Chân Quyết cho ngươi?”, Hồng Hư hỏi.
“Có lẽ là để ta tránh bị người khác dùng Cửu Tiêu Chân Quyết đánh chết đi”, Khương Hy bình tĩnh nói, đồng thời cũng đưa mắt nhìn Hồng Hư một chút, ngụ ý ‘người khác’ đó có khi là sư tổ cũng nên.
Sắc mặt của Hồng Hư có chút đen lại, không biết là vì tức giận hay bị thua thiệt nhưng nội tâm lão đúng thật là có chút mệt mỏi. Lão đưa tay lên vỗ nhẹ vào ấn đường vài cái để suy nghĩ.
Về cơ bản, lão đã hiểu được Khương Hy nắm rõ toàn bộ Công Thư Lâu trong tay, chẳng trách lại có thể qua mặt được tất cả những người giám sát để dựng lên một tòa phù trận tiêu hủy đi bản ghi chép Nhân Phù.
Nếu hôm nay lão không xuất quan ra thì có khi sự tồn tại của đứa đồ tôn này cũng vĩnh viễn là bí mật luôn mất.
Mặt khác, nội tâm lão cũng tiếc hận không thôi bởi lão bây giờ không thể đưa ra điều kiện để hắn làm ngũ trưởng lão được nữa. Xem như hắn không tu luyện trong hệ thống Đạo Môn thì lão vẫn có cách để hắn nhập thất Cửu Tiêu Tông.
Lấy tri thức của hắn về Công Thư Lâu bây giờ thì đã sớm dư sức tiếp nhận Công Thư Lâu rồi, chỉ cần độ kiếp vào Kim Đan cảnh nữa là mọi sự thuận lý thành chương ngay.
Đáng tiếc, lão đã tiếp nhận điều kiện, không thể vi phạm vào được.
Hồng Hư sống rất lâu, tuổi của lão chí ít cũng phải một ngàn bốn trăm, tư lịch cũng sâu không kém nhưng hôm nay là lần đầu tiên lão cảm thấy bị ăn thua thiệt nhiều như thế.
Bây giờ lão có chút hoài nghi không biết nhận đồ tôn như Khương Hy là chuyện tốt hay xấu đây.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp H3Co5 (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế