Huyền Lục

Chương 573: Lão già vô sỉ



Khương Hy: “. . .”

Sư phụ, kiềm chế lại một chút!

Sư phụ đã trực tiếp gọi hắn là ‘tiểu tử’ thay vì ‘tiểu hữu’ như trước, thân là người hiểu rõ bản tính của lão thì hắn tự nhiên biết lão đang muốn lôi kéo.

Nhân Phù có tiềm lực đến đâu thì Khương Hy không cần phải đề cập đến nhiều nữa bởi độ diệu dụng của nó trong thực chiến đã thể hiện quá nhiều rồi. Vừa rồi hắn không dùng bút họa nhưng có thể làm ra một hành động mà Phù đạo tông sư vô pháp làm được.

Động niệm sinh phù.

Đây là cảnh giới tối cao nhất của một Phù sư có thể đạt đến, đồng thời người đạt đến cảnh giới Phù đạo này thì có thể đơn thân chiến với một đoàn thể nhẹ như không.

Trong số những người Khương Hy biết được thì trước mắt có lẽ chỉ có Phu Tử cùng Minh Kính trưởng lão chắc chắn đã đạt đến tầng cấp này. Còn Nhậm Trác Nhiên ẩn giấu quá sâu nên cá nhân hắn khó lòng ước lượng được, bất quá ít nhất cũng gần chạm đến rồi.

Đương nhiên, Nhân Phù cũng không thực sự là động niệm sinh phù, chỉ là biểu hiện bên ngoài nó có chút giống thôi, cũng không thể đạt đến tầng cấp chân thực như động niệm sinh phù được.

Nhưng so với Phù đạo thông thường thì Nhân Phù chí ít đã thể hiện ra được sự siêu việt của mình rồi. Nếu bậc đại sư sở hữu Nhân Phù thì có khi cũng đủ lực để đấu với tông sư một trận ấy chứ.

Sư phụ muốn lôi kéo hắn về cũng là chuyện bình thường, bất quá dùng thẳng cái danh ‘sư tổ’ để kéo thì đúng thật là có chút mặt dày, bản tính của lão cũng sắp lộ ra ngoài rồi. Hắn vội vàng rút tay ra rồi khụ khụ vài tiếng nói:

“Lão tiền bối, vãn bối đã nói rồi, vãn bối không có quan hệ gì với Cửu Tiêu Tông hết”.

“Không sao, lão phu cũng rời chức trưởng lão rồi, bây giờ chỉ làm một người sống tự do thôi, tiểu tử ngươi không cần lo lắng dây dưa nhân quả”, Hồng Hư mỉm cười đầy hiền hòa rồi đáp lại.

Khương Hy thật không biết nói sao nhưng lời của lão cũng không phải không có lý, tại Cửu Tiêu Tông, một khi trưởng lão rời chức tiến vào trạng thái tiềm tu thì gần như đã không quan tâm đến tục sự ở trong tông rồi, chỉ khi tông môn đạt đến tình trạng nguy cấp thì cấp bậc thái thượng trưởng lão như lão mới ra tay.

Suy cho cùng, thiên hạ đã không còn là của nhóm người như Hồng Hư nữa, nên lão làm một người tự do tiêu dao khoái hoạt cũng không hề gì. Có quan hệ với lão thì Khương Hy cũng không bị dính nhân quả nhiều.

Nhưng chủ yếu ở đây là phiền, thân phận của hắn bị quá nhiều người biết cũng không tốt, huống hồ tính cách của Hồng Hư cũng không phải dễ chịu như vẻ bề ngoài. Hắn ngại là ở chỗ lão sẽ quản quá nhiều thôi.

Hắn nói:

“Lão tiền bối, thứ cho vãn bối nói thẳng, con đường của vãn bối cùng lão tiền bối vốn dĩ khác nhau rất nhiều, truyền thừa của sư phụ lại càng không phải là con đường của người. Chúng ta đi với nhau . . . không hợp cho lắm”.

Nghe vậy, Hồng Hư lắc đầu, sắc mặt vẫn hiền hòa như cũ nhưng ánh mắt thì tràn đầy lửa nóng muốn thiêu chết người, lão nói:

“Lão phu đã nói rồi, không vấn đề gì, lão phu có thể làm chủ cho ngươi không cần nhập thất Cửu Tiêu Tông, chỉ cần làm đồ tôn của lão phu là được”.

“Chuyện này . . .”, Khương Hy có chút cứng họng không biết nên đối phó sao, biểu hiện này của sư phụ tuyệt đối là muốn chơi đến cùng.

Hồng Hư cảm thấy hắn vẫn chưa xuôi chèo lắm nên liền híp mắt lại, vốn dĩ không muốn dùng cách này đâu nhưng để cho nhanh thì phải làm vậy, lão nói:

“Tiểu tử, lão phu cho ngươi hai lựa chọn, một là gọi sư tổ, hai là lão phu ném ngươi vào bên trong Giới Ngục Sơn, đồng thời cũng khóa cấm tự Bạch Dương của ngươi lại vĩnh viễn”.

Khương Hy: “. . .”

Đây rồi, cuối cùng cũng chịu lộ mặt thật ra rồi.

Sư phụ nhìn từ bên ngoài thì tiên phong đạo cốt chứ thực chất là một lão già cực kỳ vô sỉ, một khi đã muốn một cái gì đó thì nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được nó. Đương nhiên, thủ đoạn ở đây cũng không phải là làm mấy chuyện giết người cướp của đâu.

Nhưng đại khái cũng sẽ thuộc dạng bắt ép phải lựa chọn như thế này.

Bị bắt vào Giới Ngục Sơn thì Khương Hy không sợ nhưng bị khóa đi cấm tự Bạch Dương thì muốn thoát khỏi Bạch Dương Sơn Mạch này gần như là chuyện đi lên trời.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Vãn bối không muốn liên lụy nhân quả với Cửu Tiêu Tông, lão tiền bối có thể đáp ứng được với điều kiện này không?”.

Hồng Hư đưa tay vuốt râu trầm mặc một chút rồi đáp:

“Chỉ cần ngươi không làm chuyện có hại với bản tông, lão phu sẽ không để ngươi liên lụy nhân quả”.

Khương Hy gật đầu, sau đó hắn liền cắn răng quỳ xuống khấu lạy ba cái rồi nói:

“Khương Hy xin thỉnh an sư tổ”.

Hắn không dùng đạo danh ‘Vô Nhai’ để xưng mình cốt là muốn tránh để cho lão liên hệ hắn đến với Khương Vô Nhai. Mặc dù đây chỉ là vấn đề thời gian thôi nhưng có một số chuyện cũng nên thành thật trước rồi từ từ giải khai dần.

Cái tên ‘Vô Nhai’ kia trước mắt còn liên lụy đến nhân quả với Thiên Nguyệt Tông, Khương Hy tạm thời chưa chuẩn bị đầy đủ để nói chuyện với lão, vì vậy, hắn cần đẩy vấn đề này ra một đoạn thời gian đã.

Hồng Hư nghe xong liền ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng rất sảng khoái, lão hài lòng nói:

“Được, đứng dậy đi”.

“Tạ sư tổ”, Khương Hy đứng dậy, tiện thể đưa tay phủi phủi đi lớp tuyết dính ở trên y phục. Sau đó, hắn chìa hai tay ra về phía trước.

Hồng Hư có chút không hiểu hành động này của hắn, lão nói:

“Chuyện gì?”.

“Sư tổ, ta làm đồ tôn của người rồi, người cũng nên . . . có quà ra mắt chứ?”, Khương Hy nói, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ một câu này là lẽ đương nhiên cực kỳ.

Sắc mặt của Hồng Hư ngay lập tức đen lại, tên tiểu tử này thay đổi quá nhanh, phút trước còn xoắn quýt không chịu nhận tổ quy tông, phút sau đã mặt dày đòi lễ ra mắt rồi. Bất quá hắn nói cũng không sai, thân làm trưởng bối thì lão cũng nên thưởng gì đó để khích lệ tu hành mới phải.

Lão lấy ra một tấm phù lục, sau đó liền truyền vào bên trong một luồng lam quang, bên trên tấm phù lục ngay lập tức xuất hiện mấy đạo phù văn rồi ẩn đi mất. Kế tiếp, lão tùy tiện ném về phía hắn. Hắn tự nhiên biết thứ này là gì, sắc mặt liền vui vẻ nói:

“Đa tạ sư tổ”.

“Ngươi biết thứ này gọi là gì không?”, Hồng Hư nói.

“Bẩm sư tổ, là Hạo Quang Truyền Tống Phù”, hắn cười cười đáp.

Hồng Hư nghe vậy liền gật gù khen ngợi, kiến thức không sai, rất có mắt nhìn.

Hạo Quang Truyền Tống Phù là một đạo phù lục cực kỳ cường đại, đẳng cấp của nó hoàn toàn nằm ở cấp bậc Nguyên Anh cảnh. Có thể nói, Hạo Quang Truyền Tống Phù là bản nâng cấp siêu cường hãn của Truyền Tống Phù ngày trước Quỳ Liên dùng.

Khoảng cách truyền tống của nó có thể đạt đến mức hai ngàn dặm, gần như được tụng xưng là lá bài đào mạng kinh khủng nhất dưới Nguyên Anh trong tu chân giới.

Lấy nhãn lực của Hồng Hư, lão đã sớm biết trên người Khương Hy có một đạo hậu thủ Nguyên Anh cảnh chuyên dùng để tấn công rồi, bây giờ lão chỉ cần cho hắn một tấm phù để hắn có thể chạy nữa là được.

Lấy tu vi Kết Đan cảnh hiện nay của hắn, vận dụng tấm phù này cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực.

Đột nhiên, ánh mắt của lão có chút hơi ngưng lại rồi nhìn trừng trừng về phía Khương Hy. Hắn vội vàng đem Hạo Quang Truyền Tống Phù cho vào bên trong giới chỉ, sợ lão sẽ đi đòi, bên trong có cấm chế của Nguyệt Sư kIcFl nên cũng không lo bị lão thấy được gì.

“Tiểu Hy tử, ngươi năm nay năm mươi tuổi?”, Hồng Hư híp mắt lại nói.

Khương Hy gật nhẹ đầu, cốt linh của hắn thể hiện ra rất rõ rồi, chẳng cần thiết phải che giấu, chỉ sợ dọa sợ lão với thiên tư của hắn thôi.

Hồng Hư phất tay biến cái bàn trà kia tiêu thất vào không trung, sau đó lão từ tốn tiến lại gần hắn kiểm tra xương cốt cùng thể chất, ánh mắt lão càng ngày càng sáng trưng rồi nhìn hắn như nhìn khối mỹ ngọc vậy.

Hai mắt lão bất chợt dừng lại ngay đầu hắn rồi nhìn vào bên trong đôi mắt hoàng kim kia, lão quan sát rất kỹ, ánh mắt cũng thâm thúy khó dò la được nội tâm như thế nào. Lão nói:

“Tiểu Hy tử, con mắt này của ngươi không phải do tu luyện thành, đúng chứ?”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn đáp:

“Đúng vậy, mắt của ta vốn dĩ là như vậy”.

“Ngươi cùng tộc với Đại Địa chân nhân sao?”, Hồng Hư đưa tay lên vuốt râu nhìn hắn hỏi.

Câu hỏi này thực sự rất nguy hiểm, chí ít Khương Hy cho là vậy. Bởi Đại Địa chân nhân cũng sở hữu một đôi mắt hoàng kim giống như hắn, nếu nói khác thì ở chỗ của chân nhân là mắt, còn của hắn là linh nhãn từ Lam Thiên Tuyết Tộc.

Hắn đáp:

“Sư tổ, ta vốn là cô nhi nên không rõ lắm về tộc mình”.

Hồng Hư gật nhẹ đầu tựa như đã hiểu, sau đó lão phất tay tiêu hủy đi mái đình bằng băng kia rồi dùng tay tóm lấy bả vai Khương Hy. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì hết thì lão đã trực tiếp mang hắn lăng không bay ra bên ngoài Bạch Dương Sơn Mạch rồi.

Tốc độ của lão rất nhanh, tu vi cũng thâm sâu khó lường. Khương Hy vẫn còn cảm nhận được năng lượng sinh mệnh ở trong người lão nên đại khái đại nạn của lão còn lâu mới đến.

Sư phụ . . . à không, sư tổ sống lâu hơn rất nhiều so với hắn nghĩ, hắn có chút hoài nghi không biết tu vi bây giờ của lão cụ thể như thế nào nữa. Trước khi lui về tiềm tu thì tu vi của lão là Minh Tâm cảnh, trải qua năm trăm năm tu hành thì bây giờ có khi đã chạm đến cảnh giới tối cao rồi cũng nên.

Khương Hy biết rõ thiên tư của sư tổ mình, trước khi thời đại hoàng kim xuất hiện thì sư tổ chỉ thua kém mỗi lão tông chủ thôi, tu vi đạt đến tối cao cũng có thể xem như bình thường.

Hai người Hồng Hư cùng Khương Hy bay ra ngoài Bạch Dương Sơn Mạch rồi hướng về phía nam, sau đó vô tình lại dừng ngay tại bên trong một tòa thành bất kỳ.

Hai người di chuyển quá nhanh nên Khương Hy còn chưa kịp định hình được đây là tòa thành nào nhưng đại khái cũng chỉ tầm bậc có tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong tọa trấn thôi.

Hồng Hư mang Khương Hy vào một tửu lâu tương đối lớn rồi tiến thẳng lên trên tầng thượng, từ chỗ này thì hắn gần như có thể quan sát được hết quang cảnh của toàn thành, vừa vặn đúng dịp mùa thu về nên khí hậu cũng rất thoải mái.

Hồng Hư ngồi xuống rồi hướng hắn mỉm cười nói:

“Tiểu Hy tử, chỗ này không tồi chứ?”.

Khương Hy nhìn quanh một chút rồi ngồi xuống đáp:

“Người tiềm tu ở trong tông lâu như vậy sao lại biết được chỗ này?”.

“Chỉ là một chỗ xưa cũ thôi, tiểu tử Phù Linh kia nói hết mọi chuyện cho ngươi rồi sao?”, Hồng Hư nói.

Khương Hy do dự một chút rồi gật đầu đáp:

“Bẩm sư tổ, sư phụ đã nói hết cho ta biết”.

Hồng Hư gật đầu nói:

“Ánh mắt của tên tiểu tử đó không sai, trừ bỏ nghiên cứu công pháp ra thì đây là điểm thứ hai tên tiểu tử đó có thể vượt qua lão phu. Tiểu Hy tử, ngươi không phải người thường đâu”.

Cốt linh năm mươi tuổi, tu vi Kết Đan cảnh, chưa kể trong tay còn nắm giữ một loại Phù đạo cách tân rất độc đáo. Lão không quan tâm thiên tư của đám thiên kiêu đời này như thế nào nhưng đồ tôn của lão chắc chắn đủ sức ngồi vào ba vị trí đầu.

Loại thiên tư tu hành này đặt tại thế hệ lão hay thế hệ hoàng kim đều là phượng mao lân giác, triệu người chưa chắc đã có một.

Khương Hy nhìn lão mỉm cười, sau đó hắn từ tốn rót cho lão một chén trà rồi nói:

“Sư tổ quá khen, ta cũng chỉ vừa vặn hợp cách thôi, còn xa mới đạt đến trình độ như các vị chân nhân đương thời được”.

Nghe vậy, Hồng Hư liền bật cười một tiếng, bộ râu dài của lão run nhẹ lên đầy hưng phấn.

“Có tham vọng là tốt, còn đỡ hơn tên tiểu tử Phù Linh kia nhiều, suốt ngày đâm đầu vào nghiên cứu công pháp không lo tu hành, đại nạn gần đến rồi mà vẫn không chịu sửa”.

“Sư tổ, người tránh nói xấu sư phụ một chút”, Khương Hy bất đắc dĩ nói.

Trong mắt lão, hắn và Phù Linh chân nhân là hai người riêng biệt nên có thể so sánh được nhưng hắn thì khác.

Nghe lão mắng ‘Phù Linh’ chẳng khác nào đang nghe lão mắng mình cả.

Ài, nằm không cũng bị lôi đầu, đúng là bi ai mà.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.