Khương Hy đưa tay lên sờ hộp gỗ này một chút, khóe miệng khẽ cong lên đầy hài lòng, sau đó hắn nhẹ nhàng mở hộp ra để tận mắt nhìn lấy đỉnh giai thượng phẩm pháp khí của mình là hình dạng như thế nào.
Thân dài một gang, được làm bằng ngọc tủy trắng thuần túy, bên trên có họa tiết đường vân màu tím khá huyền diệu, đầu bút mềm mại, thi thoảng còn phát ra từng ánh xanh tím xen kẽ vào nhau rất đẹp.
Xung quanh nó cũng được bao phủ bởi một luồng khí tức tương đối bạo ngược trái với dáng vẻ bên ngoài nhưng khi nhìn trực diện thì lại phát hiện ra chúng hòa hợp một cách không ngờ.
Khương Hy từ tốn cầm cây bút pháp khí mới của mình lên xem qua một vòng, đồng thời cũng lấy Hắc Trúc Bút ra để so sánh một chút. Nhìn chung thì Hắc Trúc Bút cùng cây bút mới này trái ngược nhau hoàn toàn về hình dạng.
Hắc Trúc Bút có thân đen không nói nhưng thân bút của nó còn dài hơn so với cây bút mới, hơn nữa cũng mỏng manh hơn đôi chút.
Còn cây bút kia không những ngắn hơn mà thân bút cũng to hơn so với những cây bút pháp khí khác chứ đừng nói là Hắc Trúc Bút. Đương nhiên, kết quả này vốn cũng là một trong những yêu cầu của Khương Hy.
Bởi cây bút này không chỉ đơn giản là bút, mà nó còn là một thanh chủy thủ hàng thật giá thật.
Hắn xoay chuyển cây bút kia trong tay, rồi đưa tay khác lên miệng cắn nhẹ để nhỏ máu nhận chủ. Cây bút kia hấp thụ được máu tươi của hắn xong thì lập tức bạo phát ra luồng khí tức bạo ngược đáng sợ kia.
Minh Kính trưởng lão ngồi bên thưởng trà tùy tiện phất tay lên trên không dựng một tầng kết giới ngăn không cho khí tức bạo ngược kia tỏa ra bên ngoài.
Đẳng cấp của nó rất cao, là đỉnh giai thượng phẩm pháp khí, hơn nữa còn là một trong những pháp khí đứng đầu trong hàng ngũ đó nữa nên không đời nào những lão tổ Kim Đan cảnh ngoài kia không phát giác ra được.
Tuy nói với thực lực của Minh Kính trưởng lão, nàng không cần thiết phải để tâm đến những tu sĩ yếu ớt như Kim Đan nhưng suy cho cùng thì thành chủ của tòa thành này vẫn là mệnh quan của Đại Tinh Hoàng Triều.
Hiện nay nàng còn đang ở trong đất của Đại Tinh, một khi Tinh Hoàng muốn tìm nàng thì nàng cũng không trốn được. Dù gì thì cương vực của Đại Tinh vẫn luôn luôn nằm trong tầm mắt của nam nhân kia.
Khí tức bạo ngược kia chỉ phát động ra đôi chút thôi rồi cũng tự động thu về bởi Khương Hy đã hoàn toàn nhận chủ được nó rồi. Hắn nhanh chóng cầm ngược cây bút kia lại rồi truyền pháp lực thẳng vào bên trong.
Theo đó, đầu bút mềm mại kia đột nhiên tỏa ra một luồng tử lam quang rồi triệt để hóa thành một lưỡi chủy thủ như pha lê. Nhìn qua thì nó lại giống một thanh đoản đao hơn là chủy thủ nhưng bất kể là gì thì hắn đại khái vẫn rất quen thuộc với hình dạng này.
Khương Hy từ tốn phất thanh chủy thủ về phía trước, một tiếng xé gió lập tức vang lên rồi chém xuyên qua chiếc bình ở trên bàn, bề ngoài của chiếc bình đó không có gì phát sinh cả nhưng ánh mắt hắn lại lấp lóe lên đầy cao hứng.
“Không tệ”.
“Đỉnh giai thượng phẩm pháp khí, tại Dạ Ma cũng không có mấy người sở hữu đẳng cấp pháp khí này đâu, người còn chê không tệ?”, Minh Kính trưởng lão cảm thấy có chút đau đầu nhìn lấy Khương Hy.
Khương Hy nhìn nàng mỉm cười, đôi mắt hoàng kim của hắn chuyển động đầy yêu dị rồi đáp:
“Tiên sinh thứ lỗi cho, ta thừa hưởng tri thức từ sư phụ nên tầm mắt đã sớm vượt qua khỏi đầu, ta vẫn luôn muốn nhắm vào pháp bảo hơn là pháp khí”.
Minh Kính trưởng lão nhìn vào mắt hắn, trong lòng cảm thấy tên tiểu tử này hóa thân có chút thiện nghệ quá rồi. Nếu không phải nàng quá rõ hắn vốn là nam nhân thì có khi bây giờ còn nhìn nhầm nữa cũng nên.
Nàng nói:
“Phù Linh chân nhân vốn là Chân nhân vị, tầm mắt còn cao hơn những lão tổ Nguyên Anh cảnh khác nhiều nhưng cũng không đại biểu ngươi cũng sở hữu tầm mắt như thế, vẫn nên thu liễm lại thì hơn”.
“Đa tiên sinh đã dạy bảo, ta sẽ lưu ý”, Khương Hy gật nhẹ đầu tiếp nhận.
Minh Kính trưởng lão gật đầu có chút hài lòng, nàng mỉm cười nói tiếp:
“Mặt khác, lão già Hoàng Ngưu kia cũng đã tận lực luyện chế pháp khí này của ngươi đến tận cùng, về sau đột phá Nguyên Anh cảnh thì ngươi có thể tự mình luyện chế nó thành pháp bảo tùy thân”.
“Đã vậy thì ta phải cảm tạ Hoàng Ngưu trưởng lão mới được”.
“Không nhất thiết, lão già đó làm việc là có mục đích của mình”, Minh Kính trưởng lão nhàn nhạt nói.
Khương Hy có chút hơi ngạc nhiên nhìn nàng, Hoàng Ngưu trưởng lão có mục đích thì hắn đại khái cũng có thể cảm nhận ra, dù sao địa vị của lão rất cao, lại càng là sư phụ của Thạch Nhân thì sao lại đơn giản hạ mình giúp hắn luyện chế một kiện pháp khí được.
Chỉ là hắn chưa đoán ra được mục đích đó là gì thôi, giao thiệp với lão ngay từ đầu vẫn luôn là Minh Kính trưởng lão nên nàng hiểu mục đích của lão cũng là chuyện bình thường.
“Đoán ra được chưa?”, nàng mỉm cười nói.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Nội bộ của Dạ Ma thế nào bây giờ ta cũng không hoàn toàn nắm rõ trong tay, mục đích của Hoàng Ngưu trưởng lão là gì ta cũng không đoán ra được”.
Minh Kính trưởng lão bật cười lên một tiếng, nàng nói:
“Miệng thì nói không đoán ra nhưng câu vừa rồi của ngươi đại khái cũng đúng phân nửa rồi”.
“Mong tiên sinh kiến giải cho”, Khương Hy đáp.
“Nội bộ của Dạ Ma phân hóa khá nhiều, lão thân cũng không muốn ngươi dây dưa vào sâu nhưng tên ngươi đã xuất hiện trên danh sách truyền thừa rồi thì cũng nên biết một chút”.
Nghe vậy, Khương Hy liền từ tốn đặt cây bút kia vào lại trong hộp gỗ Tán Linh Thụ rồi điều chỉnh tư thế nghiêm túc nhất để nghe. Minh Kính trưởng lão nhìn hắn đầy nhu hòa, nàng rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của hắn, nếu là nữ vĩnh viễn luôn thì cũng tốt.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Trước khi nói đến phân hóa thế lực thì ngươi phải hiểu rõ hệ thống của Dạ Ma đã. Dạ Ma có hai chủ nhân, phân biệt là Dạ Chủ cùng Ma Chủ, bên dưới hai người là Ngũ Đại Phán Quan cùng chư vị trưởng lão Ngọc Diện, dưới Ngọc Diện gồm những ai thì ngươi cũng biết rồi, lão thân không nói nhiều.
Quay trở lại vấn đề phân hóa thế lực, một núi không thể có hai hổ, điều này cũng được áp dụng cho Dạ Ma. Dạ Chủ cùng Ma Chủ từ trước đến nay vẫn luôn tranh giành quyền lực lẫn nhau, từ đó triệt để phân ra thành hai mạch là Dạ Mạch cùng Ma Mạch.
Ngũ Đại Phán Quan cùng nhất mạch của mình cũng phân chia ra theo hệ thống quyền lực này, bất quá lại thành ba hướng, Dạ Mạch, Ma Mạch cùng trung lập”.
Khương Hy trầm mặc một chút rồi hỏi:
“Tiên sinh, Ngũ Đại Phán Quan là những ai? Thực lực tổng hợp như thế nào?”.
“Trong Ngũ Đại Phán Quan, ngươi đã gặp được tổng cộng ba người”.
Nghe vậy, mí mắt Khương Hy có chút hơi nhảy lên, Ngũ Đại Phán Quan nhìn thế nào thì cũng là trưởng lão Ngọc Diện cả mà ở vị thế trưởng lão này, hắn đúng là chỉ mới gặp có ba người. Nghĩ đến vậy, hắn liền nhìn Minh Kính trưởng lão có chút hơi dè dặt rồi cười ha ha vài tiếng khá quỷ dị.
Minh Kính trưởng lão cũng hiểu hắn cuối cùng cũng nhận ra rồi, nàng mỉm cười nói:
“Ám Bộ, khí vận của ngươi rất khủng bố, rất nhiều người trong Dạ Ma còn chưa được nhìn qua chân dung của Ngũ Đại Phán Quan đâu. Ngươi nghĩ không sai, Ngũ Đại Phán Quan bao gồm Ma Đao, Thiên Luân, Quỷ Mâu, Hoàng Ngưu cùng lão thân - Minh Kính.
Quỷ Mâu tọa trấn phân bộ tại Hoàng Thành Đại Tinh, Ma Đao tọa trấn phân bộ Hoàng Thành Đại Nguyệt, Thiên Luân tọa trấn phân bộ Hoàng Thành Đại Nhật. Còn lão thân cùng lão già Hoàng Ngưu thì lưu tại tổng bộ.
Trong số Ngũ Đại Phán Quan thì Quỷ Mâu, Ma Đao thuộc Ma Mạch, còn Thiên Luân, Hoàng Ngưu thuộc Dạ Mạch. Lão thân không theo phe phái nào cả, tự nhiên thuộc mặt trung lập.
Mặt khác, ngươi cũng biết bản chất của Nguyên Anh cảnh rồi nên lão thân cũng nói thẳng luôn, toàn bộ Ngũ Đại Phán Quan đều là cường giả Hư Linh cảnh cả”.
Khương Hy gật đầu, hắn tiện tay rót cho mình một chén nước trà rồi làm vài hớp để vượt qua cơn sang chấn này. Nàng nói đúng, số lượng trưởng lão Ngọc Diện tại Dạ Ma nhiều hơn bất kỳ một đại tông môn nào nhưng kỳ lạ ở một chỗ là hắn chỉ toàn gặp mỗi Phán Quan.
Đúng là không thể xem thường cường độ khí vận được, khí vận càng cao thì những người hắn gặp được cũng không hề đơn giản.
Nội việc gặp Tuyết Đế, Thánh Mẫu Dao Trì, Bạch Chân, Nguyệt Sư hay thậm chí là sư tổ Hồng Hư thì những người này đều là cường giả thế hệ trước. Thậm chí cường giả thế hệ sau còn không chắc gặp được hết cả năm người nhưng hắn thì gặp được cả rồi.
Về sau hắn cũng nên cân nhắc khi vô tình gặp phải ai đó, biết đâu lại tiếp tục là đại lão nữa cũng nên.
Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó nên hướng Minh Kính trưởng lão nói:
“Tiên sinh nói mình thuộc phe trung lập, như vậy cũng đồng nghĩa ta cũng thế sao?”.
Minh Kính trưởng lão gật đầu, nhưng sau đó thì lắc đầu đáp:
“Vốn dĩ là thế nhưng vì biểu hiện của ngươi quá xuất sắc, có thể lấy thân một mình đánh bại toàn bộ năm đứa trẻ kia nên cả Dạ Chủ cùng Ma Chủ đều đã để mắt đến ngươi. Trong Ngũ Đại Phán Quan, Quỷ Mâu cùng Hoàng Ngưu phân biệt ra hai mạch cũng đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Bây giờ ngươi muốn làm trung lập cũng gần như không được nữa rồi”.
Khương Hy có chút cau mày lại, bây giờ hắn bất giác nhớ lại những lần hai người kia từng giúp hắn trong quá khứ.
Trong trận ám sát Quỳ Liên ở Thiên Nhai Sơn Mạch, bản thân Quỷ Mâu trưởng lão cũng đã tự mình theo sau giúp hắn chống đỡ Vệ Khắc Nguyên, hơn nữa lúc tại phân bộ Đại Tinh thì lão cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện hắn đã không còn cấm chế ở trong người.
Hoàng Ngưu trưởng lão thì mãi đoạn sau này mới giúp hắn luyện chế pháp khí nhưng ân tình này cũng không thể nào thấp hơn so với Quỷ Mâu trưởng lão. Chưa kể trong lần trước hắn cũng từng nghe vị trưởng lão này nói, Minh Mạc là người của lão.
Về phần Minh Kính trưởng lão, nàng không thuộc phe phái nào nhưng việc nàng nhận hắn làm học trò cũng xem như cố gắng đưa hắn vào thế trung lập để đỡ đau đầu về sau. Mặt khác, Nguyệt Hải Đà chủ hay Bỉ Luân cũng là cường giả thuộc thế trung lập này.
Chỉ mới tính sơ qua thôi thì cá nhân Khương Hy đại khái cũng tiếp nhận ân tình của cả ba phe phái trong Dạ Ma rồi, chả trách Minh Kính trưởng lão nói hắn không giữ nổi thế trung lập này.
Hắn trầm mặc một đoạn khá lâu rồi nói:
“Tiên sinh, ta không thể một mực duy trì vị thế trung lập sao?”.
Minh Kính trưởng lão bình tĩnh đáp:
“Có thể nhưng tiền đề là thực lực của ngươi phải đủ lớn mạnh, tốt nhất là phải đạt đến tình trạng như lão thân thì mới có thể tự do hoạt động không cần nhìn sắc mặt ai.
Vị thế trung lập nghe qua thì tốt nhưng thực chất đây là một vị trí không có chính kiến, bất kỳ một mạch nào trong hai mạch cũng có thể bắt nạt được, thậm chí khi Dạ Ma cần người để hi sinh thì vị thế trung lập này vẫn luôn là một con tốt thí”.
Nói thẳng ra, nếu không muốn chết nhanh thì tốt nhất nên chọn một trong hai mạch để có thể sinh tồn.
Hơn nữa, Khương Hy cũng hiểu bây giờ hắn buộc phải chọn bởi Minh Kính trưởng lão cũng không thể thủ hắn được nữa rồi. Hắn chắc chắn một điều rằng cá nhân nàng bây giờ cũng không tính là dễ chịu lắm đâu khi phải luôn gồng mình lên chống đỡ sự đàn áp của cả hai mạch.
Hắn bất giác thở dài ra một hơi rồi vươn tay về phía trước ôm nàng một cái. Nàng cũng có chút giật mình đối với hành động này của hắn, nàng cau mày lại nói:
“Ám Bộ, ngươi đang làm gì đấy?”.
Khương Hy không buông nàng, hắn cười cười đáp:
“Tiên sinh, người có ân với ta, ta sẽ không để người phải một mình chống đỡ cả hai mạch đâu. Mặt khác, ta chỉ ôm người khi còn ở trong thân nữ tử này thôi, một khi trở lại phận nam nhân thì ta cũng không dám quá phận được”.
Minh Kính trưởng lão nghe vậy liền có chút ngạc nhiên nhưng cùng lúc đó cũng rất buồn cười. Không hiểu sao, nội tâm băng giá nhiều năm của nàng đột nhiên lại xuất hiện một ngọn gió xuân thoảng qua.
Mặc dù chỉ trong chốc lát thôi nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái, rất thích cảm giác này.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang U66Aa đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế