Khương Hy ôm nàng một hồi rồi buông ra, nàng nhìn hắn một chút rồi thở dài nói:
“Vị thế trung lập không hề dễ đứng, nếu không muốn làm vật hi sinh thì ngươi phải luôn chứng minh giá trị của mình”.
Hắn gật nhẹ đầu đáp lại:
“Tiên sinh yên tâm, giá trị của ta thế nào ta hiểu rõ, huống hồ trong đầu ta vốn luôn tồn tại một kho tàng tri thức khổng lồ, Dạ Ma không thể nào cứ vậy mà vứt bỏ ta được”.
Minh Kính trưởng lão mỉm cười đồng tình, thực lực của Ám Bộ ra sao nàng hiểu, tiềm lực cá nhân hắn cũng đủ đáng sợ để nắm lấy vị trí Phán Quan sau này. Nhưng quan trọng hơn hết là tri thức của hắn thừa hưởng từ Phù Linh chân nhân.
Tuy Phù Linh chân nhân không mạnh nhưng tri thức của lão về công pháp là thứ mà trong lịch sử của tu chân giới không phải ai cũng có thể so được, đây là cả một quá trình tích lũy dài dằng dẳng kết hợp với sự hi sinh thời gian tu luyện. Trên đời này không phải ai cũng có chấp niệm với nghiên cứu công pháp sâu như lão đâu.
Dưới góc nhìn của Minh Kính trưởng lão, Ám Bộ thừa hưởng mọi tri thức của Phù Linh chân nhân thì gần như đã rút ngắn được rất nhiều thời gian để nghiên cứu rồi, từ nay về sau hắn chỉ việc chuyên tâm tu luyện nữa thôi thì cái ghế Phán Quan chắc chắn sẽ về tay hắn.
Càng nhìn hắn, nàng đột anebo nhiên cảm thấy có chút thuận mắt, nàng trầm mặc một chút rồi nói:
“Ám Bộ, lão thân có một đề nghị, ngươi có hứng thú muốn nghe không?”.
“Tiên sinh đã có đề nghị thì ta nào dám từ chối được, người nói đi”, Khương Hy mỉm cười đáp.
Minh Kính trưởng lão lắc đầu nói:
“Không, trong trường hợp này ngươi có quyền từ chối hoặc tiếp nhận, lão thân không ép ngươi. Ngươi muốn làm học sinh của lão thân chứ?”.
Lời vừa ra, hai mắt của Khương Hy liền có chút hơi ngưng lại, làm học sinh của nàng cũng đồng nghĩa là nàng muốn chân chính thu đồ.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là học trò của nàng nhưng thực tế vẫn thuộc kiểu đệ tử ký danh thôi, còn bây giờ nàng đã ngỏ lời thì nó lại khác. Nàng muốn hắn làm đệ tử chân truyền của mình.
Đổi lại tình huống bình thường, Khương Hy có thể sẽ nhận nàng làm lão sư, Phù đạo của nàng là nhất tuyệt, có lẽ chỉ thua mỗi Phu Tử nên hắn có thể học được rất nhiều từ nàng. Bất quá mấy ngày trước hắn đã nhận tổ với Hồng Hư rồi nên sẽ rất khó để nhận thêm, sẽ loạn bối phận.
Hắn trầm mặc một chút rồi hướng nàng chân thành nói:
“Tiên sinh, mấy ngày trước đó, sư tổ Hồng Hư đã tìm ta, người cũng đồng ý thu nhận ta làm đồ tôn, nếu bây giờ ta nhận tiên sinh làm lão sư thì thật có chút không kính trọng sư tổ lắm”.
“Ngươi nói cái gì? Hồng Hư tiền bối xuất quan rồi?”, Minh Kính trưởng lão giật mình đáp.
Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn không quá rõ tình báo của Dạ Ma có thẩm thấu sâu vào bên trong Cửu Tiêu Tông không nhưng lấy tình hình của sư tổ Hồng Hư hiện tại thì e rằng cũng chỉ có cấp độ Phán Quan mới có thể gây khó dễ được, còn những người khác thì hắn căn bản không cần lo.
Hắn thông báo cho nàng biết trước một phần là vì kính trọng nàng, một phần là vì muốn xem thử phản ứng của nàng như thế nào.
Đừng nhìn nàng bây giờ ôn nhu hiền dịu mà quên đi mất nàng là một sát thủ đáng gờm của Dạ Ma. Thế hệ tiền bối như sư tổ Hồng Hư nghe thì đức cao trọng vọng nhưng thực chất đó lại là vị trí phi thường nguy hiểm khi tỷ lệ bị ám sát lại cao hơn hẳn so với các cao thủ đồng cấp đương thời.
Nguyên do cũng không quá khó đoán, chẳng qua là do những người thuộc thế hệ sư tổ Hồng Hư đã quá già rồi, thiên hạ này đã không còn là của bọn họ nữa, tự nhiên bọn họ sẽ bị xem là ‘vật thừa thãi’ cần phải bị thời đại loại bỏ.
Đương nhiên, không phải muốn loại bỏ là loại bỏ được, thế hệ tiền bối không sở hữu thiên tư kinh dị như thế hệ hoàng kim nhưng bù lại bọn họ có thời gian. Tu hành chính là cần thời gian, thời gian tích lũy đủ nhiều thì cũng đủ khiến bọn họ đặt chân đến cảnh giới cao hơn.
Với cảnh giới Hư Linh như bây giờ, Dạ Ma rất khó để đối phó với sư tổ nhưng không phải không có cách. Bất quá, nếu sư tổ đột phá lên Động Thiên cảnh thì Dạ Ma nhất định sẽ từ bỏ việc ám sát ngay.
Động Thiên cảnh rất đáng sợ, Khương Hy chưa từng đạt đến cấp độ này nên hắn không thể đưa ra phán đoán chính xác được, bất quá cũng có thể ước chừng một chút dựa trên thực lực của Thương Nguyên chân nhân.
Một đại năng Động Thiên cảnh có thể vung tay đánh chết gần chục đại năng Hư Linh cảnh. Đây chính là ước lượng tối thiểu nhất hắn có thể hình dung.
. . .
Minh Kính trưởng lão có chút hơi cau mày lại rồi trầm ngâm một hồi tương đối lâu, khoảng mười lăm phút sau, nàng nói:
“Hồng Hư tiền bối đã xuất quan, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ nhưng với lão thân, ngươi làm đồ tôn của lão cùng làm học sinh của lão thân vốn chẳng liên quan gì đến nhau. Lão không phải Nhân Mạch Trúc Cơ, lão không dạy ngươi được. Lão là Nguyên Phù Sư nhưng Phù đạo của lão thân còn cao hơn lão, lão thân dạy ngươi được, ngươi không cần phải lo lắng bối phận quá nhiều, sẽ loạn, ý ngươi thế nào?”.
Nghe vậy, khóe miệng Khương Hy liền cong lên đầy vui vẻ, nguyên lai nàng cũng không chỉ đơn giản đưa ra đề nghị mà thật sự muốn thu hắn làm đồ.
Còn về phần cảm thụ của sư tổ Hồng Hư, nói thật thì về sau không biết hắn có gặp lại lão nhiều không nhưng có vẻ như quan hệ giữa hắn với lão lại giống như một dạng danh phận thôi. Lão cũng không có quá nhiều thứ có thể dạy được cho hắn.
Thay vào đó thì bái Minh Kính trưởng lão làm lão sư lại đem về cho hắn nhiều lợi ích hơn hẳn. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền từ tốn chỉnh đốn lại y phục rồi quỳ xuống khấu đầu hành lễ với nàng.
“Tuy có chút hơi thua thiệt nhưng lão thân sẽ xem đây là quà ra mắt dành cho ngươi. Trước đây ngươi chưa chưa phải chân truyền của lão thân nên lão thân không thể làm được gì nhiều để ngăn chặn hai mạch trong Dạ Ma.
Nhưng bây giờ ngươi đã chân chính thành học sinh của lão thân thì lão thân sẽ thay ngươi chống đỡ áp lực thêm ba trăm năm nữa. Ngươi còn nhớ lời nói của mình chứ?”.
Khương Hy hoàn toàn hiểu ý nàng, trước khi hắn trưởng thành, nàng sẽ bảo hộ hắn không bị hai mạch còn lại ảnh hưởng. Hắn nghiêm túc ôm quyền nói:
“Lão sư yên tâm, trong vòng ba trăm năm, ta nhất định sẽ đột phá Nguyên Anh cảnh”.
Tại Dạ Ma, dù ở bất cứ mạch nào thì chỉ có trưởng lão Ngọc Diện mới có quyền lên tiếng, trưởng thành trong ý của nàng cũng chính là đột phá Nguyên Anh cảnh.
Người khác có thể không có mấy niềm tin nhưng thân là người đã từng chạm đến cảnh giới đó cùng với việc là đương thời đệ nhất Hồn Đan thì hắn hoàn toàn có được niềm tin này.
Nguyên Anh cảnh . . . Hắn nhất định sẽ đạt được tầng thứ này.
Minh Kính trưởng lão phi thường hài lòng đối với biểu hiện của Khương Hy, chí ít riêng ở mặt tự tin này, trừ bỏ La Huyền Tử cùng Hiên Minh ra thì có lẽ cùng thế hệ chẳng ai tự tin bằng hắn được đâu.
Sau đó, nàng đưa mắt nhìn sang cây bút pháp khí mới của hắn rồi nói:
“Ngươi đã nói vậy thì cũng nên tận lực tu hành thôi. Mặt khác, ngươi đã nhận chủ cây bút này rồi thì cũng nên đặt cho nó một cái tên, ngươi đã có ý tưởng chưa?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, ngay từ khi đưa ra yêu cầu luyện khí với Hoàng Ngưu trưởng lão thì hắn cũng đã sớm nghĩ ra một cái tên rồi. Hắn cầm cây bút đó lên rồi đáp:
“Ta tu luyện chính là Dục đạo, sử dụng thông thuộc nhất là Phù đạo, còn thiên phú tu hành tốt nhất lại là Chủy thủ đạo. Cây bút này quán thông được đầy đủ con đường tu hành của ta nên từ nay về sau, nó có tên là Phù Chủy Dục Bút”.
Nghe vậy, Minh Kính trưởng lão suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
“Dài quá, hơn nữa lại quá tù túng so với đạo của ngươi”.
Khương Hy khụ khụ vài tiếng có chút xấu hổ, hắn đặt tên cũng không tính là giỏi lắm, chỉ cảm thấy nó phù hợp là được. Bây giờ bị lão sư nhà mình trực tiếp bác bỏ thì lại càng ngượng ngùng hơn trước.
“Mong lão sư chỉ giáo cho”, hắn khom người nói.
Minh Kính trưởng lão cười cười đáp:
“Không đến mức gọi là chỉ giáo, cây bút này chỉ cần một cái tên đơn giản thôi. Con đường tu hành chính của ngươi là Dục đạo, mọi thứ đều tùy tâm sở dục, Phù đạo cũng được, Chủy thủ đạo cũng tốt. Bất cứ con đường nào ngươi đi đều là sự hiện thân của dục vọng cả, cho nên cây bút này nên được gọi là Dục Vọng Bút”.
Khương Hy nghe xong liền đưa tay chống cằm suy tư một hồi, miệng vẫn lẩm bẩm nhỏ mấy chữ ‘Dục Vọng Bút’ không ngớt. Một lát sau, khóe miệng hắn khẽ cong nhẹ lên rồi ôm quyền hướng phía trước để hành lễ.
“Đa tạ lão sư đã ban tên”.
Minh Kính trưởng lão cười cười mấy tiếng rất êm tai, tựa hồ cũng rất cao hứng đối với việc này. Sau đó, nàng cùng hắn nói chuyện qua một vài câu liên quan đến chuyện tu hành nữa rồi mới chính thức kết thúc.
Kỳ thực, đối với nàng, hôm nay chủ yếu nàng đến đây là vì muốn đưa cho hắn Dục Vọng Bút thôi chứ không nghĩ đến chuyện sẽ thu đồ. Ý định này đến với nàng rất bất chợt nhưng nàng lại cân nhắc nó rất kỹ rồi mới nói ra.
Nói chung thì hôm nay tuy ngoài ý muốn nhưng cũng xem như viên mãn, nàng không còn gì phải đòi hỏi hơn nữa. Nàng hướng hắn nói:
“Bây giờ lão thân phải rời đi, càng ở đây lâu thì rất dễ bị Tinh Hoàng để ý đến, ngươi cũng nên rời khỏi sớm đi. Mặt khác, lúc ra ngoài nhớ che chắn dung mạo của mình lại, nếu gặp phải mấy lão quái vật không thể đánh bại thì có thể quay đầu chạy”.
Vừa dứt lời, nàng vung tay bắn ra một đạo kim quang vào tấm mạng che mặt của hắn ở trên bàn, theo đó, một tòa phù trận che đậy liền được thiết lập lên.
Khương Hy thấy vậy liền cao hứng không ngừng, hắn vui vẻ ôm quyền hướng nàng nói:
“Đa tạ lão sư đã chiếu cố, ta nhất định sẽ cẩn thận”.
“Được rồi, giữa hai ta không cần phải lễ tiết nhiều đến thế, ngươi đã là học sinh của lão thân thì lão thân sẽ tận lực bảo hộ ngươi”.
Nói xong, nàng không đợi hắn đáp lại mà trực tiếp tiêu thất vào bên trong không trung, không gian kết giới bao phủ quanh căn phòng này cũng biến mất đi không còn chút vết tích. Khương Hy không biết nàng đi hướng nào nhưng đại khái nàng vẫn sẽ đi cửa chính.
Vì vậy, hắn từ tốn ôm quyền khom người về phía cửa tựa như cung tiễn nàng. Nàng đối với hắn chỉ toàn là ân huệ, nàng xứng đáng nhận được sự kính trọng cao nhất này từ hắn.
Hành lễ xong xuôi, hắn liền lấy tấm mạng kia che lại dung mạo. Sau đó, hắn dùng pháp lực của mình bao phủ lấy Dục Vọng Bút rồi cho vào bên trong thể nội, ngụ ý muốn mượn lực lượng của Nhân Dục Đan để ôn dưỡng nó.
Thượng phẩm pháp khí khác trung phẩm pháp khí chính là ở chỗ này, có thể trực tiếp ôn dưỡng trong thể nội, tu sĩ càng mạnh thì pháp khí cũng sẽ mạnh tương ứng theo. Đương nhiên, mạnh đến đâu thì còn phụ thuộc vào phẩm chất ban đầu của nó nữa.
Dục Vọng Bút có tiềm lực phát triển thành pháp bảo, phẩm chất của nó vốn là chuyện không cần phải bàn cãi.
Thu dọn xong hết mọi việc, Khương Hy liền truyền âm cho người phụ trách căn phòng này rồi rời đi không tiếng động.
Hắn rời đi không được bao lâu thì gia nhân của tòa tửu lâu này liền xuất hiện để dọn dẹp, đến lúc có người muốn lau dọn bình hoa hắn chém trước đó thì chiếc bình đột nhiên tách ra thành đôi rồi hóa thành tro bụi trước sự ngỡ ngàng của không biết bao nhiêu người.
Cùng lúc đó ở một con hẻm u tối cách tòa tửu lâu này không xa, một tu sĩ Trúc Cơ cảnh đã sớm chết, toàn thân bị cắt đôi cực kỳ mượt, quần áo trên thân cũng lộn xộn lúc mặc lúc không.
Hai mắt kinh hãi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng đáng tiếc là hắn sẽ vĩnh viễn không biết được lý do tại sao.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế