Khí tức này cực kỳ đáng sợ, Khương Hy không cảm thấy bản thân mình bị khí tức này nhắm đến nhưng hắn vẫn cứ một mực sợ.
Đám khôi lỗi phía sau cũng bị đoàn khí tức đáng sợ này chấn nhiếp nên cũng không dám làm ra hành động nào để đối phó với hắn, thay vào đó thì những con còn ‘sống sót’ lại tập hợp với nhau rồi nửa quỳ ở trên đất hướng về phía tòa động phủ trước mặt.
Động tác muốn bao nhiêu thành kính có bấy nhiêu thành kính. Hắn đưa mắt nhìn ra sau một chút rồi bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Cùng lúc này, một thanh âm già nua đột nhiên vang lên từ sâu bên trong tòa động phủ đó.
“Tiểu nữ oa, tiến lại đây”.
Thanh âm nghe rất hiền từ cùng hòa ái nhưng Khương Hy lại cảm thấy có chút nổi da gà, bất thình lình bị một lão quái vật Động Thiên cảnh gọi đến là thể nghiệm gì?
Hắn không biết, hơn nữa càng không muốn biết nhưng lại không được phép lựa chọn. Hắn cấp tốc nghĩ nhanh ở trong đầu rồi vội vàng hành lễ nói:
“Tiểu nữ Hồng Hy xin ra mắt lão tiền bối”.
Vừa dứt lời, đám sương mù trước mặt hắn liền tự động tản sang hai bên để lộ ra một con đường dài thẳng tắp kéo thẳng vào bên trong động phủ. Hành động này cũng đã trực tiếp biểu thị ra việc lão tiền bối Động Thiên cảnh đang muốn mời hắn vào trong.
Hắn từ chối được không?
Câu trả lời vốn không có đáp án ‘không’, hắn không được quyền lựa chọn trong tình huống này. Nghĩ thế, hắn liền khom người hành lễ rồi từ tốn tiến về phía trước, tốc độ rất chậm nhưng lại theo quy luật khá nhất định.
Đây là cách bước của một vài địa phương tại Bắc Nguyên, cước bộ đi rất chậm nhưng bù lại sẽ đi được rất vững, xem như có động đất thì cũng không làm bước chân loạng choạng được.
Khương Hy cố tình chọn cách đi này là vì hắn muốn kéo dài thời gian để cho não hải suy nghĩ cách ứng phó. Tuy rằng không biết có nghĩ ra được không nhưng phải nghĩ thì mới biết được.
Động Thiên chân nhân là tồn tại đứng đầu chuỗi sinh vật của Huyền Đô Đại Lục, danh tính của mỗi người đều như sấm rền bên tai không ai không nghe thấy, đồng dạng khí tức của những người này đều rất đặc thù dễ nhận biết.
Theo những gì Khương Hy biết được thì Động Thiên chân nhân có lẽ tồn tại khoảng tầm hai mươi hai người nếu không tính yêu thú, trong đó có mười người từ Thập Đại Chính Phái, bốn người từ Tứ Đại Thế Gia, hai người từ Dạ Ma, một người từ Quan Nhân Các và năm người từ Ngũ Đại Ma Đạo.
Tam Đại Hoàng Triều tuy nói là thế lực ngang hàng với những thế lực trên nhưng vì sinh sau đẻ muộn, chỉ mới tồn tại hai ngàn năm nên nội tình không cách nào so sánh được với những cự đầu vạn năm này.
Bất quá cũng không ai dám xem thường Tam Hoàng đương đại bởi một khi ba người này còn ở trong quốc thổ của mình thì bọn họ sẽ được quốc vận gia trì, Động Thiên chân nhân muốn làm gì bọn họ cũng không được.
Quay trở lại với Động Thiên chân nhân, Khương Hy có thể nhận ra được khí tức của mười bốn người trong số hàng ngũ đó, chỉ có những người còn lại thì chưa bao giờ gặp nên không cách nào biết nhưng vẫn có thể dựa vào một số đặc điểm để loại trừ.
Mười vị Động Thiên của Thập Đại Chính Phái bắt buộc phải tọa trấn tại môn phái của mình, còn năm vị Động Thiên của Ma Đạo nhất mạch thì tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây được, như vậy thì chỉ còn lại ba người có thể hiềm nghi.
Dạ Chủ, Ma Chủ cùng Quan Nhân Các chủ.
Bất kỳ ai trong số ba người kia cũng đều là một tin xấu đến không thể xấu hơn, nhất là Dạ Chủ và Ma Chủ. Hiện nay, hắn thuộc mạch trung lập của Minh Kính trưởng lão nên cả hai phương thế lực này đều đang muốn mời chào hắn vào.
Nếu một trong hai chủ nhân của Dạ Ma đích thân xuất hiện mở lời thì hắn tuyệt đối không thể từ chối được, thậm chí còn bị chính đại năng này đánh một đạo cấm chế vào bên trong thể nội nữa cũng nên.
Về phần Quan Nhân Các chủ, người này quá thần bí, chưa từng ai có thể thấy mặt được người này, đến Thương Nguyên chân nhân cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ nên rất khó để biết được tính cách của người này như thế nào.
Vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác, hắn đã đến được cửa của động phủ rồi. Hắn khẽ thở dài một hơi ở trong lòng, hắn bất lực, tạm thời không thể tìm ra được cách.
Sau đó, hắn đứng đó ngẫm nghĩ một chút rồi quay về phía phiến đá mà Điền đại phu đã khắc tên ngày trước. Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nên đường khắc cũng đã mòn đi rất nhiều, bây giờ chỉ còn thấy loáng thoáng qua một chút thôi nhưng hắn vẫn thấy rất rõ hai chữ ‘Điền Y’.
Hắn nhìn phiến đá này khá lâu, hai mắt cũng lộ ra vẻ hoài niệm, Điền đại phu mất đã lâu rồi nhưng hắn cũng chưa từng quên được lão, sự tồn tại của lão có rất nhiều ý nghĩa đối với hắn. Hắn không tu Vô Tình đạo, tự nhiên không thể quên được lão, hơn nữa hắn cũng không muốn quên.
Biết bao ký ức tốt đẹp giữa hai người, đâu phải cứ muốn quên là quên được, đây chính là chối bỏ đi sự tồn tại của chính mình.
“Tiểu nữ oa, ngươi nhìn hai chữ ‘Điền Y’ này khá lâu rồi đấy”.
Thanh âm già nua của lão tiền bối kia một lần nữa lại vang lên, ngữ khí vẫn rất nhu hòa, rất bình tĩnh và cũng rất kiên nhẫn, không để lộ ra một chút gì gọi là không hài lòng vì để lão đợi lâu.
Nghe vậy, trong lòng Khương Hy liền lộp độp mấy tiếng có chút hồi hộp, hắn vội vàng lấy lại tinh thần rồi quay về hướng cửa động khom người cung kính nói:
“Bẩm lão tiền bối, đây là bút tích là trưởng bối trong nhà tiểu nữ, người đã sớm qua đời nhiều năm nên bây giờ tiểu nữ cảm thấy có chút hoài niệm. Mong lão tiền bối thứ lỗi cho”.
“Ha ha ha, không sao, thì ra tiểu nữ oa ngươi biết được nơi nay là từ tên tiểu tử năm xưa. Tên tiểu tử đó cũng không tệ, nếu ngươi muốn biết nhiều hơn thì vào đây đi, lão phu sẽ kể cho ngươi nghe”, vị Động Thiên chân nhân này cười lên một tiếng rồi đáp lại, sau đó thì không nói gì thêm nữa.
Khương Hy cũng không còn cách nào khác, hắn đành phải tự thân bước vào bên trong một chuyến mới được. Bên trong động phủ tính ra cũng không sáng sủa lắm nhưng bù lại thì rất ngăn nắp, chỉnh tề không một vết bụi.
Hắn bất giác cau mày lại khó hiểu, cảnh tượng này thực sự rất khác biệt so với những gì Điền đại phu từng kể, không có chút dấu hiệu nào gọi là mạng nhện cùng bụi bẩn bám đầy cả.
Hơn nữa lúc này trong động phủ cũng không có lấy một bóng người, hắn không có linh thức nhưng không gian động phủ này cũng chẳng lớn, hắn chỉ cần dùng linh nhãn quét qua một lượt là có thể thấy được hết rồi.
Bất quá hắn cũng không khẳng định vị Động Thiên chân nhân kia không ở đây, tu vi của đối phương rất cao, tránh qua sự kiểm soát của linh nhãn cũng là chuyện hết sức bình thường. Dù sao tu vi của hắn vẫn còn thấp lắm, linh nhãn vẫn còn không gian để phát triển.
“Cảm thấy nơi này không giống với những gì tên tiểu tử kia từng kể sao?”, thanh âm của lão lại vang lên ở bên tai.
Khương Hy không biết được nó phát ra từ đâu nhưng tạm thời cũng không quá tò mò, hắn gật nhẹ đầu rồi hướng vào hư không lễ phép đáp:
“Vâng, trong này trái ngược với những gì trưởng bối của tiểu nữ từng kể”.
“Đương nhiên phải khác rồi, không gian tiểu nữ oa ngươi đang ở cùng không gian tiểu tử kia ở vốn dĩ hoàn toàn khác nhau”, lão cười hiền hóa nói.
Nghe vậy, hai mắt Khương Hy liền có chút lấp lóe, tựa hồ như đã nghĩ ra được cái gì đó ở trong đầu, hắn nhẹ giọng nói:
“Theo như lời của lão tiền bối thì động phủ trưởng bối tiểu nữ ở là động phủ thật. Còn nơi tiểu nữ đang đứng đây . . . lại là Động Thiên sao?”.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh hắn đột nhiên vặn vẹo một hồi rồi biến đi mất, vô luận là bàn ghế hay kệ sách thì cũng không cách nào tồn tại được, thay vào đó thì mặt đất khô cằn dưới chân hắn bất chợt hiện lên một thảm cỏ xanh, không gian xung quanh cũng tươi sáng lên như một khoảng trời rộng lớn.
Trong chớp mắt, quang cảnh xung quanh đã sớm hóa thành một ngọn đồi mát mẻ cùng thoáng đãng. Đối mặt với sự thay đổi của tình huống này, Khương Hy vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt bình lặng như một mặt hồ, khóe miệng khẽ cong lên một đạo tiếu dung khó nói rõ.
Quả nhiên, không gian này chính là Động Thiên.
Động Thiên chân nhân sở dĩ cường đại vượt trội cường giả Hư Linh cảnh cũng chính là vì sự xuất hiện của Động Thiên. Bản thân Động Thiên là tinh hoa đất trời của Huyền Đô Đại Lục, người nào ngưng kết được nó thì có thể mượn được bản nguyên của Đại Lục để đánh một trận, được xưng là Động Thiên chi lực.
Vẻn vẹn một tia Động Thiên chi lực hoàn toàn có thể miểu sát bất cứ một cường giả nửa trước Nguyên Anh nào trong thiên hạ, so sánh đơn giản như vậy cũng đủ chứng minh được Động Thiên chân nhân mạnh hùng hồn đến bực nào.
Động Thiên là một không gian độc lập với bên ngoài, có thể xưng là khoảng trời tư hữu của Động Thiên chân nhân nên bất kỳ sự thay đổi nào bên trong cũng có thể đều phụ thuộc vào tâm tình của chủ nhân nó.
Khương Hy đưa mắt nhìn xung quanh một chút rồi dừng lại ở một gốc cây xanh rợp bóng mát, bên dưới đó là một bàn trà bằng tre khá đơn sơ cùng một lão nhân ăn mặc như nông phu đang ngồi rung đùi phe phẩy chiếc quạt mo ở trên tay.
Lão đưa tay lên vẫy nhẹ như đang gọi hắn lại, động tác từ tốn không vội, không để lộ ra bất kỳ sự xa cách của tiền bối và hậu bối, ngược lại còn gần gũi không cách nào sánh được.
Khương Hy hướng lão hành lễ một cái rồi từ tốn tiến lại đó ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện, hai tay vươn ra cầm bình trà lên lắc nhẹ rồi rót ra hai chén, tiện thể cũng vận pháp lực của mình lên hâm nóng trà một chút.
Lão nhân tiếp nhận chén trà từ hắn rồi nhấp một vài ngụm rất tùy ý, không có chút phong phạm nào gọi là lão tiền bối tu chân cả, thậm chí còn có chút xu hướng chân chất của một người nông dân.
“Đây có lẽ là phản phác quy chân đi?”, Khương Hy thầm nghĩ ở trong lòng.
Hai bên không mở lời nói với nhau một câu, chỉ lẳng lặng phần mình rồi tự xử lý thôi. Khương Hy cũng không quá ngạc nhiên với sự yên tĩnh này, hắn đã sớm quen rồi với cảnh như thế này rồi. Huống hồ, lão tiền bối ở đây quanh năm một mình, yên tĩnh vốn là chuyện lão am hiểu nhất.
Một lúc sau, lão nhân đặt chén trà rồi rồi gác một chân lên trên ghế, lão phe phẩy cây quạt mo trong tay rồi hướng hắn cười nói:
“Tiểu nữ oa, ánh mắt ngươi rất đặc biệt”.
Khương Hy gật nhẹ đầu thừa nhận, là công p0VLv nhận con mắt hắn đặc biệt hơn so với người thường, đồng thời cũng công nhận tri thức chính hắn đang sở hữu ở trong đầu. Lão nhân đương nhiên hiểu hắn đang biểu thị gì bởi ngụ ý của lão chính là đang hỏi hai điều đấy.
Người bình thường đã không hiểu rõ Nguyên Anh cảnh như thế nào thì làm sao biết được sự tồn tại của Động Thiên cảnh. Hắn đã có thể biết được rõ ràng tình cảnh như vậy mà còn giữ được bình tĩnh thì tư chất có thể xem là ngút trời, tâm tính không người nào có thể so được, tâm cảnh cũng phi thường tĩnh lặng.
“Ngươi đã biết Động Thiên, vậy cũng hiểu trong không gian này, không bất cứ thứ gì có thể che mắt được lão phu chứ?”, lão nhân cười nói.
Khương Hy nghe xong thì có hơi giật mình, hắn giờ mới nhớ đến tấm mạng che ở trước mặt, hắn vốn đeo quen rồi nên không mấy khi để ý đến, cho nên liền nhẹ nhàng đưa tay lên tháo xuống rồi hướng lão nói:
“Tiểu nữ sơ ý quá, mong lão tiền bối thứ lỗi cho”.
Lão nhân híp mắt lại nhìn hắn, toàn thân có chút hơi chồm đến nhìn dung mạo của hắn, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, bên trong không nổi lên một chút tà niệm nào nên cá nhân hắn cũng có chút hơi yên tâm.
Không bao lâu sau, lão liền gật đầu hài lòng rồi đưa người trở lại vị trí cũ, lão cười nói:
“Rất tốt, Bạch lão tổ cùng Nguyệt Sư nhìn người thật sự rất vừa ý lão phu”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế