Lời vừa ra, sắc mặt của Khương Hy liền cứng đờ ngay tại chỗ, hai chữ ‘Bạch lão tổ’ cùng ‘Nguyệt Sư’ gần như đã là minh chứng xác thực nhất cho thân phận của lão nhân trước mặt rồi.
Năm xưa chủ mạch của Thiên Nguyệt Tông rời đi chỉ có sáu người. Bạch Chân lão tổ, Thiên Nguyệt Tông chủ cùng tứ phương Thần Thú. Nhìn vào hành động uống trà cũng như phe phẩy quạt sinh hoạt của lão nhân đây thì phần nhiều chính là Thiên Nguyệt Tông chủ năm xưa.
Khương Hy bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, tình huống này có chút ngoài ý muốn, hơn nữa hắn cũng không dễ gì tin người đến thế, nơi này là Động Thiên, ai biết được vị lão nhân này có đọc được ý nghĩ của hắn không.
Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói:
“Lão tiền bối nói gì tiểu nữ không hiểu lắm, tiểu nữ chưa từng gặp hai người nào như vậy cả”.
Lão nhân cười lên một tiếng hiền hòa, sau đó một tay vươn ra sang một bên, hư ảnh chín vầng trăng đột ngột hiện lên từ sau lưng. Nếu của Khương Hy là vầng trăng đỏ như máu thì vầng trăng của lão lại có màu trắng bạc rất sạch sẽ, chưa kể sự chênh lệch về kích thước cũng phi thường đáng sợ.
Năm mặt trăng của hắn kết hợp lại còn không bằng một phần một mặt trăng của lão. Lão tùy tiện vung tay một cái, một tiếng kiếm minh liền vang lên rồi chém ngang lên trên trời, đám mây trên bầu trời theo đó liền triệt để tách ra hai bên rất gọn gàng.
Khương Hy không che giấu nổi vẻ chấn kinh trong mắt mình, hắn đương nhiên nhìn ra được đây chính là Thiên Nguyệt Cửu Trảm. Tạo nghệ của lão nhân này đã đạt đến mức không cần phải xuất thủ thứ tự nữa rồi, mà trực tiếp xông thẳng lên Cửu Nguyệt luôn.
“Lão phu biết tiểu nữ oa ngươi sẽ hoài nghi nhưng tin tưởng lão phu, lão phu đã đợi ngươi vạn năm nay rồi”, lão nhân thu tay lại, hư ảnh chín vầng trăng sau lưng cũng biến mất rồi mỉm cười nói ra.
Nhìn lấy bộ dạng hiền hòa của lão, Khương Hy thật sự không thể nào suy nghĩ thông suốt được, trên người lão ngoại trừ áp lực vô hình ra thì còn có một loại ‘lực’ nào đó khiến cho tâm lý phòng vệ EL9qm của một người buông lỏng đi hẳn.
Nhưng đại khái thì hắn cũng phần nào tin tưởng lão là Thiên Nguyệt Tông chủ bởi trừ bỏ chủ mạch ra thì không còn ai có thể thi triển được nó cả. Hắn từ tốn đứng dậy khom người hành lễ:
“Hồng Hy xin ra mắt tông chủ đại nhân”.
“Ha ha ha, không cần đa lễ như vậy, ta đã sớm không còn là tông chủ, trên đời này cũng không còn Thiên Nguyệt Tông”, lão nhân phe phẩy quạt trên tay nói.
Khương Hy ngồi xuống rồi hướng lão mỉm cười đáp:
“Dù bây giờ không phải nhưng ngài cũng từng là nhất tông chi chủ, cảnh giới Động Thiên chấn nhiếp thiên hạ”.
Lão nhân lắc đầu nói:
“Tiểu nữ oa ngươi không cần câu nệ lễ tiết làm gì, tính thêm cả ngươi thì mạch của chúng ta chỉ còn lại năm người. Tương lai như thế nào đều là nhìn vào ngươi cả”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cảm thấy có chút hơi sai sai, nếu tính hắn thì phải là bảy người mới đúng, xem như nói Bạch Chân lão tổ đã qua đời đi thì vẫn còn sáu người. Nếu tông chủ đã nói như vậy thì có vẻ như đã có thêm một người nữa qua đời rồi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Lão tiền bối, người . . . đi rồi sao?”.
Lão nhân nhìn sang hắn một chút rồi mỉm cười đáp:
“Không sai, lão phu đã sớm tọa hóa, bây giờ chỉ còn lại một đạo tàn hồn khống chế Động Thiên rồi chờ đợi người kế vị thôi”.
Khương Hy không ngạc nhiên lắm với câu trả lời này, Động Thiên chân nhân mạnh thì mạnh thật nhưng cũng không thoát khỏi sự giam cầm của thọ nguyên. Tuy rằng hắn không biết Động Thiên chân nhân có thể sống được bao lâu nhưng chắc chắn sẽ không đến vạn năm, lão nhân này tọa hóa cũng không có gì nghi ngờ.
Mặt khác, hắn nghe ra năm chữ ‘chờ đợi người kế vị’ được nhấn mạnh khá rõ ràng. Hai mắt hắn lấp lóe một chút rồi nói:
“Lão tiền bối, người tính toán Bạch lão tổ sao?”.
Lão nhân bật cười lên một tiếng, ánh mắt nhìn lấy hắn phi thường hài lòng rồi gật đầu đáp:
“Đúng vậy, lão phu có tính toán Bạch lão tổ. Nói đến đây, lão phu cũng muốn kể cho ngươi nghe chuyện xưa, ngươi có hứng thú chứ?”.
“Lão tiền bối cứ tự nhiên, tiểu nữ có nhiều thời gian”, hắn mỉm cười nói.
Lão nhân thấy thế liền gật đầu nói tiếp:
“Năm xưa, Thiên Nguyệt Tông đã từng là một trong số Thập Đại Chính Phái, nội tình cũng không tính là quá mạnh nhưng cũng sở hữu được ba vị tiền bối Phi Thăng cảnh. Trừ bỏ các đại phái thượng cổ ra thì Thiên Nguyệt Tông chúng ta không cần phải sợ ai.
Nhưng từ hơn một vạn năm trước, Thiên Đao lão tổ được sinh ra, khí vận của toàn bộ Đại Lục ngay lập tức bị ảnh hưởng, trong đó thì Thiên Nguyệt Tông của chúng ta bị ảnh hưởng nặng nhất, trực tiếp trở thành ‘chất dinh dưỡng’ để bồi bổ cho Thiên Đao lão tổ.
Xu thế này càng ngày càng mạnh và dần trở nên không thể kiểm soát nổi, đích thân lão phu cũng đã từng xuất sơn để giết Thiên Đao lão tổ nhưng vì người đó lại là khí vận chi tử của thời đại, lão phu không có cơ hội để giết hắn, mà nếu giết được thì hắn chắc chắn sẽ được phục sinh.
Theo đà này, chỉ cần ngày sau Thiên Đao lão tổ trưởng thành thì hắn nhất định sẽ dùng Thiên Nguyệt Tông để khai đao. Đây là quỹ tích vận mệnh của chính bản thân hắn.
Đối diện với tình huống này, Bạch lão tổ đã quyết định giải tán tông môn, chấp nhận nhượng bộ khí vận cho Thiên Đao lão tổ để đổi lấy một nhân tình nhưng có lẽ ngươi cũng đã nghe từ lão tổ cùng Nguyệt Sư rồi. Trừ bỏ lão phu cùng tứ phương Thần Thú ra thì trong tông không ai chấp nhận quyết định này cả.
Cuối cùng, lão tổ vẫn cố chấp lập tế đàn nhận tội với các đời tổ tông của Thiên Nguyệt Tông rồi mang truyền thừa cùng chúng ta rời đi. Phó mạch biết việc này nhưng lựa chọn phong bế thông tin không cho bất kỳ ai biết, nếu không chính Thiên Nguyệt Tông sẽ gặp họa diệt môn.
Lão phu không quá chắc chắn quyết định năm đó của lão tổ là đúng hay sai nhưng một ngàn năm sau đó, Thiên Đao Môn xuất thế, mũi đao trực chỉ hướng thẳng về Thiên Nguyệt Tông. Xem như kẻ thù chưa tìm đến nơi thì phó mạch còn lưu tại sơn môn cũng không đủ sức đánh với Thiên Đao lão tổ.
Bởi khi ấy, hắn đã thành tựu được Động Thiên cảnh. Kết quả, phó mạch buộc phải chiếu cáo thiên hạ lui về ẩn thế, đến bây giờ thế nào rồi thì lão phu không rõ nhưng không có truyền thừa cùng khí vận gia trì thì cũng chẳng duy trì được bao nhiêu.
Thế nhân khi ấy cho rằng Thiên Nguyệt Tông chúng ta sợ hãi Thiên Đao lão tổ nên mới dùng chiêu rùa rụt cổ co mình vào mai để cố thủ. Thiên Đao Môn nhờ vậy được thế nên chính thức tấn thăng vào hàng ngũ Thập Đại Chính Phái, từ đó về sau một đường hát vang”.
Nghe xong, Khương Hy liền gật gù hiểu rõ, nguyên lai chuyện năm xưa là như thế, Bạch Chân lão tổ cùng Nguyệt Sư không nói rõ cho hắn chi tiết nên hắn không quá nắm được, có lẽ khi đó cả hai sợ hắn tiếp nhận không nổi đi.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“Lão tiền bối, vậy còn chuyện người tính toán Bạch lão tổ thì sao?”.
Lão nhân nhìn sang hắn rồi mỉm cười hiền hòa đáp lại:
“Tiểu nữ oa ngươi thật thẳng thắn, lão phu thích tính cách này. Trong câu chuyện vừa rồi lão phu có đề cập đến Phi Thăng cảnh nhưng sắc mặt của ngươi vẫn bình tĩnh như cũ, như vậy đã đủ chứng minh, lão phu tính toán lão tổ thành công”.
“Mong người giải khai giúp tiểu nữ”.
“Ha ha ha, không cần vội, rót cho lão phu một chén trà trước đã”, lão nhân cười ha hả nói.
Khương Hy hướng lão mỉm cười rồi từ tốn nâng ấm trà lên rót cho lão một chén, lão tiếp nhận rồi uống một ngụm đầy sảng khoái, bộ dạng trông chẳng giống một người từng là nhất tông chi chủ gì cả.
Một lát sau, lão nói tiếp:
“Năm xưa, Bạch lão tổ đã từng lập tế đàn nhận tội với liệt tổ liệt tông nên bản thân cũng bị nghiệp lực quấn thân, từ đấy tu vi không cách nào thăng tiến thêm được nữa. Lấy tư chất của người, đạt đến Phi Thăng cảnh cũng không phải là không thể nhưng vì xu thế của thời đại, người buộc phải bị đào thải. Đồng dạng, lão phu là tông chủ lúc đó nên cũng bị nhiễm một phần nghiệp lực.
Ban đầu, Bạch lão tổ vốn dĩ không có ý định muốn kéo dài truyền thừa thêm, nhưng vì Nguyệt Sư cùng Nguyệt Loan lại muốn nên ở mặt ngoài, người vẫn sắp xếp truyền thừa rất chu đáo. Bất quá lão phu biết, Bạch lão tổ chắc chắn sẽ không đưa Thiên Nguyệt Thoái Phá cùng Thiên Không Thương Nguyệt ra bên ngoài.
Vì vậy trong lúc người không để ý, lão phu đã truyền Thiên Không Thương Nguyệt lại cho Nguyệt Sư, đồng thời cũng bí mật dựng lên một tòa động phủ lưu lại một vài thứ của bằng hữu người - Tuệ Tĩnh Thiền Sư.
Lấy tính cách của Bạch lão tổ, khảo nghiệm thể nào cũng sẽ có Nam Dược Quốc m Phú ở trong, vì vậy lão phu cũng cố tình để lại một bản chép tay rồi dùng chân nguyên bảo hộ nó qua thời gian. Đến hơn một trăm năm trước, chân nguyên của lão phu hao hụt, bản chép tay kia bắt đầu bị thời gian ăn mòn, sau hơn trăm năm, tên tiểu tử kia đã xuất hiện và mang nó đi, cuối cùng nó lại truyền về đến tay ngươi”.
Khương Hy trầm mặc một chút rồi nói:
“Lão tiền bối, trước khi vào đây, ta có một vị ca ca cũng đã thử tiến nhập vào, đồng thời cũng đã vận dụng toán mệnh thiên cơ để tính toán nhưng lại không tính ra được gì. Ban đầu ta nghĩ trong này có tiên thiên linh vật nhưng xem ra nguồn cơn chính là chính người mới đúng.
Người từng là tông chủ, vậy thì tự nhiên sẽ tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ chứ?”.
Lão nhân gật đầu cười hiền hòa đáp lại:
“Lão phu hiểu ý ngươi, lão phu cũng tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ nên không thể tính toán thiên cơ xa đến vậy được, bất quá trong tứ phương Thần Thú lại có một người sở hữu tạo nghệ Thiên cơ đạo nhất tuyệt thiên hạ. Người đó đã giúp lão phu tính toán đến bây giờ, đương nhiên, người đó cũng là người có ý nghĩ đồng nhất với lão phu, là gửi gắm truyền thừa lại cho thế hệ sau”.
“Là Nguyệt Loan sao?”, Khương Hy hỏi.
Lão nhân lắc đầu đáp:
“Không phải, đạo hạnh của Nguyệt Loan không tồi nhưng không có năng lực đó. Người đó được mệnh danh là lão bất tử của Thiên Nguyệt Tông, là tồn tại lâu đời nhất tính từ lúc tổ sư lập phái đến tận bây giờ - Nguyệt Dương”.
Khương Hy có hơi nhíu mày lại, cái tên Nguyệt Dương này hắn nghe được ba lần rồi. Lần đầu là Nguyệt Sư nói, lần thứ hai là Tuyết Đế nói, còn lần thứ ba là tông chủ nói. Để cùng một lúc được cả ba tồn tại này công nhận thì Nguyệt Dương đúng thật là một lão bất tử hàng thật giá thật rồi.
Chỉ là hắn không quá rõ Nguyệt Dương rốt cuộc là ở cảnh giới nào và nó đã sống được bao lâu thôi.
Lão nhân đương nhiên nhìn ra được loại tâm tư này của hắn, bây giờ tuy lão chỉ còn là tàn hồn nhưng nên nhớ, lão đang là người kiểm soát tòa Động Thiên này, xem như cường giả Hư Linh cảnh lạc vào đây thì lão cũng đủ sức chém giết. Lão phát hiện ra tâm tình chập chờn của hắn cũng là chuyện hết sức bình thường.
Lão nói:
“Tiểu nữ oa, không cần phải nghi ngờ Nguyệt Dương, Nguyệt Dương rất hiền hòa, trước đây từng là tọa kỵ của Thiên Nguyệt tổ sư nên quan hệ giữa người với các hậu bối kế nhiệm trong tông rất tốt. Bạch lão tổ cùng lão phu cũng từng có một giai đoạn được người chiếu cố, về sau ngươi cũng sẽ được thôi”.
Khương Hy lắc đầu cười khổ đáp:
“Lão tiền bối, tuy rằng Nguyệt Sư đã chấp nhận danh phận của tiểu nữ nhưng chưa chắc người và những Thần Thú còn lại sẽ chấp thuận”.
Hắn vừa nói xong, đột nhiên lão nhân bật cười lên một tiếng đầy sảng khoái, cây quạt mo phe phẩy trên tay cũng rung lên không ngừng. Lão cười cười nói:
“Chuyện đó ngươi không cần lo lắng, lão phu đã nói rồi, Nguyệt Dương đã tính đến một bước này thì người đã chấp nhận ngươi, huống hồ bản thân ngươi đã mang Thiên Không Thương Nguyệt, Thiên Nguyệt Thoái Phá cùng Thiên Nguyệt Cửu Trảm ở trên tay. Chỉ cần lão phu truyền thụ lại Thiên Nguyệt Thượng Linh cho ngươi nữa là ngươi hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận đạt được sự chấp nhận của bốn trưởng bối rồi”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!