Thiên Nguyệt Thượng Linh là chiến kỹ hệ tinh thần, khác hẳn với hai loại chiến kỹ chủ chiến khác trong truyền thừa Thiên Nguyệt, nó lại chuyên chủ hỗ trợ. Trong phạm vi không gian của Nguyệt Vực, sức chiến đấu của Thiên Nguyệt Thoái Phá cùng Thiên Nguyệt Cửu Trảm đều tăng lên gấp bội.
Ngoài năng lực đó ra, Thiên Nguyệt Thượng Linh còn khiến cho khả năng cảm ứng của Khương Hy tăng lên trên diện rộng. Nói dễ hiểu hơn thì hắn nhạy cảm hơn trước rất nhiều, ví dụ như khi bị thương, hắn sẽ không đơn giản là cảm nhận được thương tích ở trên người mà còn cảm nhận được cụ thể từng tế bào bị tổn thương trên cơ thể.
Khi đấu pháp với đối thủ, ngoại trừ cảm nhận được luồng di chuyển pháp lực trong thể nội đối phương thì hắn còn cảm nhận được từng sự di chuyển nhỏ nhất trên tế bào của cơ thể. Loại phát sinh này nói thật thì hắn cũng chưa hoàn toàn quen lắm nhưng nó rất có ích, nhất là với những người có khả năng khống lực kinh người như hắn.
Trong chiến đấu, chỉ cần nắm bắt được chi tiết nhanh hơn người khác thôi là có thể nhanh chóng lấy được thế thượng phong rồi. Hắn tu luyện Thiên Nguyệt Thượng Linh chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, nói theo cách của Bạch Lâm Vụ thì truyền thừa đã đích thân chọn hắn từ lâu.
Chân hắn dài, tu luyện Thiên Nguyệt Thoái Phá không tồi, thiên phú Chủy thủ đạo của hắn nhất tuyệt, tu luyện Thiên Nguyệt Cửu Trảm tựa như ăn cơm uống nước. Bản thân hắn là thiên sinh linh thức, công pháp chủ tu là tinh thần công pháp, chưa kể còn là đương đại đệ nhất Hồn Đan, Thiên Nguyệt Thượng Linh cùng hắn là trời sinh một khối. Bây giờ bảo hắn không tin truyền thừa chọn hắn thì không được nữa rồi, phải tin thôi.
Bình Vạn Hạnh không biết được loại tâm tình ẩn giấu bên trong hắn đã sớm bị phát hiện nên vẫn cố tình thể hiện một mặt vô hại ra bên ngoài. Khương Hy không để ý đến hắn lắm, một bên vừa dùng Liệu Thương Phù giúp hắn chữa trị, một bên vừa dò hỏi tình hình những mạch khác của Tế Tự nhất mạch.
Để phòng trừ Đại Tế Ti âm thầm giở trò, hắn cũng nên biết một vài chuyện rồi chuẩn bị sẵn từ trước, thậm chí trong đầu hắn cũng đã chuẩn bị nội dung đầy đủ để gửi phong thư cho Mặc Hiên rồi. Tuy nói Tế Đình rút đi nhưng dân chúng chưa chắc đã không lén lút thờ tự Chư Thần Thiên Đường, Mặc Hiên cần phải chuẩn bị trước để xử lý vấn đề này.
. . .
Đảo mắt một cái, ba ngày sau.
Bình Vạn Hạnh ngồi trước mặt Khương Hy, xung quanh hắn là tầng tầng lớp lớp phù văn bao phủ không để lộ bất kỳ một kẽ hở nào. Hắn ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, thi thoảng còn liếc mắt quan sát một chút, thương thế trên người hắn bây giờ cơ bản đã khỏi, di chuyển không thành vấn đề, chỉ có tạm thời không nên động thủ thôi.
“Hồng cô nương, tại hạ đã nói hết mọi chuyện cho cô nương rồi, cũng lệnh cho thuộc hạ rời đi hết rồi . . . Cô nương cũng nên giữ lời của mình chứ?”, hắn nói
“Yên tâm, ta là người giữ lời nhưng trước mắt 0BAgZ còn một số chuyện cần xử lý, ngươi tạm thời ở đây đã”, Khương Hy nhàn nhạt đáp.
Lời vừa ra, Bình Vạn Hạnh cảm thấy có chút hơi nghi hoặc, bản thân hắn muốn hỏi cái gì đó nhưng miệng còn chưa kịp mở thì sắc mặt hắn đã có chút hơi biến đổi, con ngươi lóe lên một tia tinh minh khá rõ rệt. Khương Hy thấy thế liền mỉm cười gật nhẹ đầu, nghĩ nghĩ một chút, hắn lựa chọn hành lễ chào hỏi.
“Đại Tế Ti, lại gặp mặt rồi”.
Đại Tế Ti dù gì cũng là đại năng Nguyên Anh cảnh, về sau có khi vẫn còn làm giao dịch với đối phương nữa, vì vậy hắn vẫn nên cho lão một chút lễ thì hơn. Thêm một người bạn còn hơn là thêm một kẻ thù.
Đại Tế Ti có điểm xuất phát là một thượng vị giả, quen thuộc nhất vẫn là thụ hưởng sự triều bái, lão rất hài lòng với hành động của Khương Hy bây giờ nhưng khác ba ngày trước là bây giờ lão không trực tiếp phô bày ánh mắt cao cao tại thượng kia nữa. Lão nói:
“Bản tọa đã thương lượng với những người khác, vì đại cục, bọn họ sẽ rút khỏi địa phận của Nguyệt Hải Thành, từ nay về sau không bao giờ đặt chân vào lại. Mặt khác, bọn họ không hi vọng ngươi đem chuyện của chúng ta nói ra ngoài, nếu không, giao dịch xem như bị hủy bỏ”.
“Không còn gì nữa sao?”.
“Đây đã là nhượng bộ cao nhất Quang Minh Đại Tế Ti cùng Hắc Ám Đại Tế Ti có thể cho Dạ Ma rồi, ép bọn họ nữa thì giao dịch này sẽ bị hủy bỏ, Tế Tự nhất mạch sẽ liệt ngươi vào danh sách phải bị diệt trừ”, Đại Tế Ti nhàn nhạt nói.
Khương Hy gật nhẹ đầu, biểu thị đã nghe rõ, hắn không phải dạng người tham lam, có thể để cho hai người kia nhượng bộ rút lui đã là thu hoạch ngoài ý muốn. Dựa theo lời nói của Đại Tế Ti vào ba hôm trước, hai người kia không ngại Ngũ Đại Phán Quan của Dạ Ma, cũng đồng nghĩa thực lực của bọn họ cũng rơi vào hàng ngũ Hư Linh cảnh.
Với tu vi này, trừ bỏ trêu chọc Động Thiên chân nhân ra thì bọn họ hoàn toàn có tư cách đi ngang. Khương Hy gần như không có tư cách đi nói chuyện với bọn họ, cho nên việc bọn họ đồng ý với giao dịch cũng đồng nghĩa, trước mắt bọn họ không muốn làm lớn chuyện.
“Yên tâm, ta sẽ giữ đúng lời. Mặt khác, Tế Đình chuẩn bị phản công lại Ma Đạo nhất mạch rồi sao?”, hắn hỏi.
“Hồng cô nương, ngươi quản nhiều quá rồi đấy”, Đại Tế Ti nhàn nhạt nói.
“Được rồi, ta chỉ có chút hiếu kỳ thôi, trong vòng hai ngày, Tế Đình phải rút sạch căn cơ rời khỏi địa phận Nguyệt Hải Thành. Sau khoảng thời gian đó, ta sẽ hành động, hậu quả không nói trước được”, hắn bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Đại Tế Ti hừ nhỏ một tiếng, Khương Hy nghe rõ ràng nhưng không để tâm, đại khái là đại lão thua thiệt quá nhiều không chịu nổi thôi. Lão trầm mặc một chút rồi đảo mắt quan sát mấy tầng phù văn ở xung quanh, một lát sau, lão nói:
“Ngươi cùng Minh Kính Ngọc Diện có quan hệ như thế nào?”.
“Đại Tế Ti, ngươi cũng thế, chuyện nội bộ của Dạ Ma, ngươi không nên quản quá nhiều nha”, Khương Hy cười đáp.
“Người trẻ tuổi bây giờ đại khái đều như ngươi sao?”, lão hỏi.
“Không hẳn, tùy vào mỗi người, ta nắm chắc hành động của mình, tự nhiên không bị động”, Khương Hy lắc đầu nói.
Đại Tế Ti ồ lên một tiếng có hơi ngạc nhiên, sau đó lão đột nhiên mỉm cười đầy ý vị, không biết trong đầu đang nghĩ gì nhưng hắn nghĩ chắc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu.
“Hồng cô nương, bản tọa vẫn như cũ, nếu ngươi có hứng thú, bất cứ khi nào cũng có thể gia nhập nhất mạch Huyễn Thần của bản tọa”, lão nói.
“Đại Tế Ti không quản chuyện ta là sát thủ hạch tâm của Dạ Ma sao?”, hắn cười nói.
“Tín ngưỡng cùng giết chóc vốn đã là hai khía cạnh không liên quan, có thể song hành được, Tế Tự nhất mạch không quá quan trọng chuyện đó đâu”, Đại Tế Ti nhàn nhạt đáp.
Khương Hy cũng có hơi ngạc nhiên, không biết vì lý do gì Đại Tế Ti vẫn cứ một mực cố chấp muốn mời hắn vào nhất mạch nhưng hắn sẽ không chấp nhận lời mời này. Bởi hắn không có hứng thú với Tế Đình.
Riêng mỗi việc phải căng não ra để tồn tại trong Dạ Ma thôi cũng đủ phiền rồi chứ đừng nói là căng não ra để lăn lộn tiếp trong Tế Đình, mệt mỏi lắm. Chưa kể, hắn càng không muốn bản thân mình trở thành một quân cờ trong tay người khác. Mặc dù hiện nay tại Dạ Ma, hắn cũng đang là một quân cờ đây nhưng vì nhờ sự tồn tại của lão sư, hắn tạm thời là một quân cờ tự do.
Quân cờ tự do thì có thể tự đi nước của chính mình, đến lúc cần thiết, quân cờ cũng có thể thành người chơi cờ. Hắn không muốn làm quân cờ, cho nên hiện tại đang cố gắng đến trở thành người chơi cờ đây, không có thời gian đâu mà đi dây dưa với Tế Đình.
“Bất quá ta vẫn từ chối, về sau Đại Tế Ti không cần phải nhắc lại chuyện này trước mặt ta”.
“Không sao, tùy vào ý ngươi, bản tọa cũng không bắt ép. Mặt khác, bản tọa không hi vọng ngày sau chúng ta sẽ gặp mặt trong tình huống như thế này”, Đại Tế Ti nói.
“Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của ta, ta vẫn sẽ dành cho ngươi một sự kính trọng nhất định”, hắn gật đầu đáp.
Đại Tế Ti bật cười một tiếng khàn khàn, sau đó lão cũng không nói thêm nữa mà trực tiếp tiêu thất đi mất, để lại một Bình Vạn Hạnh ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Khương Hy chán nản nhìn hắn một chút rồi phất tay giải trừ đi tầng tầng lớp lớp phù văn.
Hắn nói:
“Chuyện của ta đã xong, trong vòng hai ngày, ngươi mau rời khỏi địa phận của Nguyệt Hải Thành đi, nếu không ta sẽ không đảm bảo hậu quả đâu”.
Vừa dứt lời, hắn liền quay lưng rồi tiêu biến đi mất. Bình Vạn Hạnh không hiểu được chuyện gì đã xảy ra nhưng giọng của Đại Tế Ti đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn, chỉ với vẻn vẹn ba chữ ‘nghe lời nàng’, hắn tự nhiên không còn thắc mắc thêm gì nữa. Tại Tế Đình, mệnh lệnh của Đại Tế Ti là tuyệt đối, bởi chúng là truyền ngôn của thần. Thần nói thì chúng sinh phải nghe, đó đã là cố hữu rồi.
. . .
Khương Hy rời đi khỏi nơi đó, bản thân lập tức hướng về phía Nguyệt Hải Thành để gửi một phong thư đến Mặc Hiên, thông báo hai ngày sau rồi hãy hành động. Ban đầu hắn không có ý định sẽ vào thành nhưng khi hắn vừa đưa phong thư thì Mặc Hiên lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, kết quả hắn muốn lẳng lặng rời đi cũng không được.
Mặc Hiên khá ngạc nhiên với ngoại hình hiện tại của hắn nhưng lão vẫn còn nhớ được khí tức của hắn nên không thể nào nhìn lầm được. Cũng may, lão sở hữu kiến thức rất nhiều, trong thời gian ngắn vẫn có thể suy đoán ra được ngọn nguồn từ đâu.
Nguyệt Hải Thành, Phủ Thành chủ.
Mặc Hiên xem qua phong thư một hồi rồi nói:
“Theo những gì ngươi viết thì dân chúng trong địa phận Nguyệt Hải Thành đang bị một loại tín ngưỡng tà giáo xâm nhập nhưng làm sao ngươi biết được chuyện này?”.
Khương Hy nhẹ nhàng tháo tấm mạng che mặt xuống rồi làm một hớp trà thư giãn, hắn đáp:
“Chuyện này ảnh hưởng không nhỏ, ta không thể nói sâu hơn được”.
“Lão phu là thành chủ, nên có tư cách được biết”.
“Nếu nó ảnh hưởng đến đại cục của tu chân giới thì người có muốn biết không?”.
Mặc Hiên trầm mặc một chút, không bao lâu sau, lão nói:
“Đạo lộ của lão phu đã đoạn, xem như chuyện kinh thiên động địa đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến lão phu”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, nói thật thì sự tình này không thể nào che giấu vĩnh viễn được, biết sớm cũng có thể chuẩn bị sớm, thế là hắn đành phải nói cho lão rõ mọi chuyện liên quan đến Tế Đình. Đồng thời cũng dặn dò lão không được cất nhắc chuyện này lên cho Nguyệt Hoàng biết, nhiều lắm thì cũng chỉ nói qua loa thôi, Nguyệt Hoàng sẽ tự biết nên hành động như thế nào.
Về khía cạnh Mặc Hiên, lão đương nhiên đồng tình với đề nghị của Khương Hy, lão là người rõ hơn ai hết về tình thế của mình ở bên trong Hoàng Triều. Lão bây giờ chỉ có thể thành thật làm một thành chủ thôi, không nên can dự quá nhiều vào chuyện triều chính, nếu không, người trong cung sẽ không đời nào bỏ qua cho Mặc gia. Nếu lão biết quá nhiều về bí mật của nửa kia Đại Lục, Nguyệt Hoàng sẽ không yên tâm về lão.
“Mặc đại nhân, tu vi của người thật sự không thể nào tăng tiến được nữa sao?”, Khương Hy đột nhiên hỏi.
Mặc Hiên trầm mặc một chút rồi thở dài đáp:
“Đạo lộ của lão phu đã đoạn, tu vi từ nay về sau giậm chân tại chỗ thôi”.
“Cá nhân ta không nghĩ là như vậy đâu”.
“Hửm?”, Mặc Hiên có hơi đưa mắt nhìn sang Khương Hy ở đối diện, gương mặt của hắn vẫn bình thản như cũ, không có dấu hiệu nào cho thấy điểm khác thường nhưng lão lại nhìn ra được, hắn bình tĩnh. Đúng vậy, hắn rất bình tĩnh.
Lão rơi vào trầm tư một hồi, nước trà cũng nguội đi, lão nói:
“Ngươi có cách nào sao?”.
Khương Hy mỉm cười, hắn không gật đầu, cũng không lắc đầu bởi không chắc cách này có thể giúp ích được cho lão hay không. Trước đây, hắn cứ nghĩ lão không được thiên địa chúc phúc thì cho rằng đạo lộ đã đoạn nhưng mãi về gặp Bạch Lâm Vụ thì hắn mới biết được một chuyện.
Trước khi trở thành Động Thiên chân nhân uy chấn một thời, lão cũng đã từng thất bại độ Tâm Ma Kiếp.
. . .
. . .