Huyền Lục

Chương 599: Đại Tế Ti



Tại Tế Đình, Tế Ti của Tế Tự nhất mạch rất có địa vị bởi họ là những người thờ phụng trực tiếp các vị thần hoặc ít nhất, bọn họ có thể kết nối được với các vị thần. Tế Ti được chọn ra không phụ thuộc vào tu vi mạnh hay yếu, theo ngôn ngữ của Tế Đình thì đó là ‘có duyên’, như Chiêu Hồng Nan chẳng hạn, nàng là phàm nhân nhưng vẫn cứ là Tế Ti.

Trong hàng ngũ Tế Ti, Đại Tế Ti là một chức vị phi thường đặc biệt bởi nó đại diện cho hai thứ, một là địa vị, hai là thực lực. Đại Tế Ti chính là đại năng Nguyên Anh cảnh, hơn nửa thực lực đều nằm từ Thần Du cảnh trở lên. Tế Đình có Thập Tam Chư Thần, cũng đồng nghĩa có mười ba vị Đại Tế Ti.

Khương Hy không cần biết thực lực của thế lực này trong bóng tối như thế nào nhưng tại ngoài sáng, cỗ lực lượng này thật sự rất đáng sợ, không phải đại thế lực nào cũng sở hữu nhiều đại năng từ Thần Du cảnh trở lên như thế đâu.

Tế Đình có thể chèo chống được nhiều năm như vậy trước sức ép của Ma Đạo nhất mạch thì bọn họ tự nhiên phải có đủ lực để đối kháng rồi.

Sau khi nghe xong nội tình cơ bản nhất của Tế Đình, Khương Hy liền trầm mặc một hồi khá lâu, mi tâm hắn thi thoảng có chút hơi nhăn lại tựa như đang cân nhắc đến chuyện gì đó. không bao lâu sau, hắn nhìn thẳng vào con ngươi của Bình Vạn Hạnh một hồi rồi nói:

“Ban đầu ta không hiểu tại sao Tế Đình lại cử loại người như ngươi đến Đông Vực nhưng xem ra, bây giờ ta phần nào đã hiểu rồi”.

“Hồng cô nương nói như vậy là sao?”, Bình Vạn Hạnh nghiêng đầu không hiểu.

Khương Hy không để ý đến biểu cảm của hắn quá nhiều, hai mắt hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào con ngươi của đối phương rất chăm chú. Đồng thời, đôi mắt hắn cũng triệt để hóa thành hoàng kim rồi nhìn thẳng vào bên trong não hải đối phương.

Dị biến phát sinh, biểu cảm ngờ nghệch trên mặt Bình Vạn Hạnh đột nhiên thay đổi, trong chớp mắt, hắn cứ như biến thành người khác, gương mặt vẫn giữ nguyên như cũ như phong thái đã khác biệt hơn rất nhiều. Hai mắt chứa đầy tinh minh, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy xem thường, tựa như cách đối đãi của một thượng vị giả nhìn xuống.

Khương Hy khẽ cong mắt lại, quá nhiên suy đoán của hắn là đúng.

“Ngươi là Đại Tế Ti của nhất mạch Huyễn Thần?”.

‘Bình Vạn Hạnh’ gật nhẹ đầu đáp:

“Hồng cô nương nói không sai, bản tọa là Đại Tế Ti”.

“Sử dụng kẻ này làm khôi lỗi, Đại Tế Ti ngươi đúng là không có phẩm vị gì cả”, Khương Hy lắc đầu nói.

Đại Tế Ti cười lên một tràng, tiếng cười này lúc đứt lúc liền không cố định, nghe qua có hơi giống điệu cười của một lão nhân sống lâu năm.

Đúng vậy, người đang đối thoại với Khương Hy hiện giờ chính là Đại Tế Ti của nhất mạch Huyễn Thần chứ không phải là Bình Vạn Hạnh nữa. Trước đó hắn không quá rõ tại sao đối phương lại làm chủ việc truyền giáo của nhất mạch Huyễn Thần nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.

Ngay từ đầu, Đại Tế Ti vốn không tin một người nào cả, truyền giáo là một công việc phi thường quan trọng đối với một giáo phái, nhất là với một giáo phái đang trên đà suy tàn như Tế Đình. Đại Tế Ti không thể giao trọng trách như vậy cho một người yếu ớt không thành đại sự như Bình Vạn Hạnh được. Nhưng có lẽ vì địa vị đặc thù nên Đại Tế Ti không thể rời đi Cực Tây, chỉ có thể nhờ vào thủ đoạn riêng để khống chế Bình Vạn Hạnh, còn vì sao lại chọn Bình Vạn Hạnh thì cá nhân hắn cũng có chút hơi tò mò đây.

Đại Tế Ti cười xong liền nhẹ nhàng mỉm lại nói:

“Bản tọa muốn một khôi lỗi tốt hơn nhưng đáng tiếc, Bình Vạn Hạnh là người được Huyễn Thần chấp nhận, bản tọa có thể thông qua người để câu thông đến hắn. Thực lực của hắn mạnh hay yếu không quan trọng, bản tọa chỉ cần một người đại diện và có thể chạy tốt là đủ”.

Đại Tế Ti vừa dứt lời, Khương Hy đột nhiên nhớ đến thần thông kiến tạo thông đạo không gian trước đó của Bình Vạn Hạnh, nếu sử dụng tốt môn thần thông đó thì Bình Vạn Hạnh đúng thật là có thể chạy bất cứ lúc nào. Đáng tiếc là hôm nay Bình Vạn Hạnh lại gặp phải hắn, muốn chạy cũng phải hỏi ý xem hắn có đồng ý không đã.

“Nếu ngươi đã ra mặt rồi thì ta sẽ không vòng vo nữa. Các ngươi đã xâm nhập sâu bao nhiêu tại ba vực rồi?”, hắn nghiêm túc hỏi.

Đại Tế Ti trầm mặc một chút rồi nói:

“Hồng cô nương, thực lực của ngươi rất mạnh, linh thức của ngươi cũng rất cường hoành, không biết ngươi có hứng thú với việc gia nhập nhất mạch Huyễn Thần không?”.

“Đại Tế Ti, ngươi cũng không điếc, không cần phải đánh trống lảng với tiểu cô nương như ta đây”, hắn nhàn nhạt nói.

“Hồng cô nương, bản tọa đang cho ngươi một cơ hội”, Đại Tế Ti nói.

Nghe vậy, trên tay Khương Hy không biết từ bao giờ đã cầm Dục Vọng Bút và họa xong một đạo ‘Sát Tự Phù’, chỉ còn kém một nét nữa thôi là phù văn đã hoàn thành rồi.

“Đại Tế Ti, ta cũng đang cho ngươi một cơ hội. Đại Nguyệt Hoàng Triều có nhận thức được hành động vụng trộm của các ngươi hay không sẽ phụ thuộc rất nhiều vào biểu hiện của ngươi bây giờ đấy”.

Đại Tế Ti cười một tiếng đáp lại:

“Hồng cô nương, tuổi ngươi không lớn nhưng lá gan lại rất lớn, bản tọa còn không để Đại Nguyệt Hoàng Triều vào mắt, ngươi có thể nói cho bản tọa biết từ đâu ngươi có được tự tin đó không?”.

Khương Hy mỉm cười nói:

“Đại Tế Ti nắm rõ bao nhiêu về Dạ Ma?”.

Lời vừa ra, Đại Tế Ti đột nhiên thay đổi sắc mặt, mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng đại khái vẫn không qua mắt được Khương Hy. Đây không phải cơ thể của Đại Tế Ti nên lão không cách nào cưỡng ép điều khiển như thể cơ thể mình được. Dựa vào loại biểu cảm này, có lẽ Tế Tự nhất mạch cũng kiêng kỵ Dạ Ma khá nhiều.

Trên thực tế, đừng nói là Tế Tự nhất mạch, bất cứ thế lực nào trên Đại Lục cũng đều kiêng kỵ Dạ Ma, nhất là kiêng kỵ với những người có thể gây ảnh hưởng đến nội bộ cao tầng của Dạ Ma.

Khương Hy bây giờ không phải là người sở hữu tu vi cùng thực lực cao nhưng hắn lại là người có thể ảnh hưởng đến cách cục tương lai của Dạ Ma. Dạ Ma có thể khiến cho các đại thế lực kiêng kỵ phần nhiều là vì mỗi sát thủ của nó đều cường hoành cùng giai. Duy chỉ có giai đoạn thế hệ hoàng kim thì bọn họ không nắm được bao nhiêu ưu thế thôi.

Còn bây giờ, trong thời đại thiên kiêu đỉnh tiêm Đại Mạch Trúc Cơ hiện thế liên tiếp thì cao tầng Dạ Ma lại càng không thể để lịch sử lặp lại. Cho nên bọn họ không đời nào có ý định đi hại hắn làm gì, chỉ tổ thiệt thân, vì vậy, hắn vẫn có thực quyền nhất định ở bên trong Dạ Ma.

Đại Tế Ti là thượng vị giả, lão tự nhiên có thể phân biệt được thật giả trong lời của hắn. Nếu chỉ việc đơn giản như vậy mà lão còn không nghĩ ra được thì lão cũng nên cáo lão đi là vừa. Lão suy nghĩ một hồi khá lâu rồi mới nói:

“Hồng cô nương, không biết ngươi có bao nhiêu phân lượng ở bên trong Dạ Ma?”.

Khóe miệng Khương Hy khẽ cong nhẹ lên, thì ra là hỏi câu này, chẳng có gì thú vị gì cả. Hắn nhàn nhạt đáp:

“Đủ để Ngũ Đại Phán Quan xuất thủ, về phần Dạ Chủ cùng Ma Chủ thì có lẽ vẫn dựa vào tâm tình ngày hôm đó của bọn họ như thế nào”.

Đại Tế Ti lại tiếp tục im lặng, sắc mặt cũng biểu lộ ra vẻ ngưng trọng rất rõ rệt, ánh mắt thượng vị giả trước đó cũng triệt để thu về.

Đừng nói đến Dạ Chủ hay Ma Chủ, nội mỗi Ngũ Đại Phán Quan thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ một Đại Tế Ti nào trong Tế Tự nhất mạch hoảng sợ rồi. Hung danh của Ngũ Đại Phán Quan là danh chấn toàn bộ Đại Lục chứ không phân biệt ở đâu, Đại Tế Ti biết cũng là chuyện thường, thậm chí đây còn là thường thực ở tầng cấp của lão.

Khương Hy có thể khiến cho những hung nhân kia động thủ thì Đại Tế Ti cũng không thể dùng đè người được, như vậy không khôn ngoan.

Không bao lâu sau, lão nói:

“Được, nhìn vào mặt mũi của Ngũ Đại Phán Quan, bản tọa sẽ chấp nhận điều kiện của ngươi, rút căn cơ của nhất mạch Huyễn Thần ra khỏi địa phận Nguyệt Hải Thành”.

“Đại Tế Ti, ta chưa bao giờ nói cụ thể là chỉ có nhất mạch Huyễn Thần rời khỏi”, Khương Hy bình tĩnh nói.

“Hồng cô nương, bản tọa không làm chủ những mạch khác được”, Đại Tế Ti khàn khàn đáp, ngữ khí có vẻ hơi trầm xuống nhưng hắn nào để ý đến lão, một ngày Tế Đình còn căn cơ ngay tại địa phận Nguyệt Hải Thành thì tai họa ngầm vẫn còn đó, không có chuyện gì sẽ thay đổi cả, cùng lắm là nhất mạch Huyễn Thần bị tổn hại một phần khí vận thôi. Nhưng Mặc Hiên thì vẫn không thể gối cao đầu được.

Hắn nhàn nhạt nói:

“Đại Tế Ti, đừng cò kè mặc cả với ta, trừ bỏ là một Đại Tế Ti, ngươi còn là một lão tổ Nguyên Anh cảnh, Huyễn Thần còn là một trong Tứ Đại Thần, địa vị của ngươi không nhỏ, không lẽ còn không thuyết phục được những Đại Tế Ti khác?”.

Đại Tế Ti: “. . .”

Ngươi còn biết bản tọa là Nguyên Anh cảnh sao?

Nhìn lại thái độ của ngươi đi, có đúng là thái độ đối với lão tiền bối không?

Đại Tế Ti nghĩ vậy nhưng lão vẫn giữ phong thái của mình, không chấp nhặt với nữ nhân, lão suy ngẫm một chút rồi đáp:

“Bản tọa có thể thuyết phục được mười người khác nhưng với hai vị thờ tự Song Thánh Thần thì bản tọa không chắc. Ngũ Đại Phán Quan không uy hiếp được hai người bọn họ”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Chuyện đó ngươi không cần lo, ta đã cho cơ hội toàn mạng rút đi, bọn họ không rút, vậy thì ta đành phải dùng vũ lực vậy”.

“Ngươi muốn làm gì?”, Đại Tế Ti cau mày nói.

“Ý trên mặt chữ, giết sạch giáo đồ của Quang Minh Thánh Thần cùng Hắc Ám Thánh Thần”.

“Ngươi điên rồi, số lượng giáo đồ của bọn họ không phải ít”.

“Thì sao? Ta đâu phải người trực tiếp ra tay, cũng không sợ nghiệp lực quấn thân”.

Đại Tế Ti: “. . .”

Người trẻ tuổi dạo này đều trơ trẽn như vậy sao?

Không kính trọng tiền bối đã đành, đằng này vừa mở miệng là đã kề dao uy hiếp rồi.

“Cho bản tọa ba ngày, sau ba ngày, bản tọa sẽ cho ngươi một đáp án”, Đại Tế Ti gằn giọng nói.

“Được, ta cho ngươi ba ngày, đến thời hạn ngươi không chịu xuất hiện, ba vực sẽ là địa ngục của các ngươi”.

Đại Tế Ti nghe xong liền hừ lạnh một tiếng, sau đó, sắc mặt của ‘Bình Vạn Hạnh’ cũng thay đổi một chút rồi trở lại vẻ ngờ nghệch thảm hại như cũ. Đại Tế Ti đã rời đi, người trước mặt Khương Hy bây giờ mới là Bình Vạn Hạnh hàng thật giá thật.

Bình Vạn Hạnh mơ mơ màng màng nhìn Khương Hy ở trước mặt một chút rồi nói:

“Hồng cô nương, sao cô nương nhìn tại hạ lâu đến vậy?”.

Nghe vậy, sắc mặt của Khương Hy có chút hơi đen lại, hắn lập tức không chút lưu tình vung chân đạp thẳng vào mặt của Bình Vạn Hạnh một cái. Theo đó, một tiếng la inh ỏi đầy đau đớn liền vang lên. Trên mặt Bình Vạn Hạnh bây giờ là một dấu giày in hằn thẳng lên ngay giữa mặt, sống mũi gần như bị đánh gãy bẹp xuống trông rất khó coi.

Bình Vạn Hạnh rên lên mấy tiếng đau đớn, nước mắt, nước mũi cùng máu me tèm lem hết cả mặt, Khương Hy càng nhìn lại càng thấy ghét, cá nhân hắn thực sự muốn đạp thêm mấy cái nhưng sFISn nghĩ đến còn mấy vấn đề muốn hỏi nữa nên tạm thời nhịn xuống.

Hắn dùng Dục Vọng Bút biến đổi Sát Tự Phù không hoàn chỉnh trước đó thành Liệu Thương Phù để trị thương giúp Bình Vạn Hạnh. Lấy tu vi Kim Đan cảnh sơ kỳ đỉnh phong, Liệu Thương Phù gần như không có mấy tác dụng, nhiều lắm là giảm đau thôi.

Khương Hy biết một loại phù văn khác có thể trị thương thế của tu sĩ Kim Đan cảnh nhưng trước mắt hắn chưa quen tay lắm nên không họa, nhỡ đâu thất bại giữa chừng thì thật mất mặt quá.

Về phần Bình Vạn Hành, nội tâm hắn bây giờ tràn đầy nộ hỏa nhưng lại không cách nào phát ra được, trước khi đến Đông Vực, Đại Tế Ti đã bảo hắn vạn sự lấy bình an làm đầu, cho nên hắn không dám đâm đầu vào chỗ chết. Tình huống bây giờ cũng không ngoại lệ, tức giận thì tức giận nhưng cơ bản thì vẫn phải nhịn xuống.

Bất quá có lẽ hắn không ngờ rằng, tâm tình của hắn bây giờ ra sao về cơ bản đều không thoát được khỏi cảm ứng của Khương Hy. Một phần vì dục vọng muốn trả thù của hắn quá mạnh, một phần là vì Thiên Nguyệt Thượng Linh có thể nhìn thấu được cảm xúc của hắn.

. . .

. . .



Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.