Kẹo Hết Hạn

Chương 1: Chương 1



Thành Hân Nhiên ngồi bên ngoài phòng khám, bên cạnh là một chàng trai đang dạo chơi trong Vương Giả Hạp Cốc*, cậu ta mở loa ngoài, thỉnh thoảng lại thấy lên bảng đếm số một lần.

*Vương Giả Hạp Cốc: một địa phương trong trò chơi Vương Giả Vinh Diệu.

Qua năm giờ, người đến khám bệnh đã vơi đi nhiều, tiếng trò chơi ở hành lang được phóng lớn vô hạn, ai đi ngang qua cũng ngoái nhìn.

Cô thầm thở dài, đột nhiên cảm thấy hối hận sao mình lại thấy tiền sáng mắt như thế.

Đúng lúc này, bảng hiển thị trước cửa phòng khám nhảy chữ:

Số ba mươi bốn buổi chiều, Từ Quân, xin mời vào phòng khám số mười hai khám bệnh.

“Đi kìa.” Thành Hân Nhiên đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai chàng trai.

Từ Quân đang hăng say chiến đấu kịch liệt, không ngước đầu nói: “Chị đợi chút, sắp xong rồi.”

Một phút sau, cửa phòng khám bật mở, một bác sĩ trẻ tuổi bước ra gọi tên.

“Từ Quân có ở đây không?”

Giọng nói lạnh lùng.

Thành Hân Nhiên nhíu mày, cô không muốn lằng nhằng nữa, ngón tay tăng thêm lực, thẳng tay đâm vào Từ Quân: “Bác sĩ gọi rồi kìa, cậu đừng chơi nữa.”

“Biết rồi, biết rồi.” Từ Quân cất điện thoại vào túi, đi vào trong trước, Thành Hân Nhiên cúi đầu lặng lẽ theo sau.

Bác sĩ trẻ tuổi lui ra sau nửa bước nhường đường, nhưng cửa vẫn khá nhỏ.

Thành Hân Nhiên bỗng dâng trào cảm giác lo lắng vô cớ, cô dừng lại vài giây rồi tiếp tục đi vào phòng, áo khoác denim trắng sượt qua áo khoác trắng của bác sĩ.

Trong phòng có một bác sĩ hơn nam năm mươi tuổi, đeo kính, bị trọc gần hết trán.

Bác sĩ trẻ tuổi lướt qua Thành Hân Nhiên rất nhẹ không chút tiếng động, đi vào ngồi bên cạnh chủ nhiệm Dương và bắt đầu gõ chữ.

Ống tay áo dài màu trắng mềm mại, lướt qua như một cơn gió.

Trong phòng tính luôn cô thì có tất cả bốn người, ai cũng có tâm trạng riêng.

Thành Hân Nhiên cảm giác có một đôi mắt luôn nhìn cô, hình như còn không thân thiện, nhưng cô nhất quyết không ngẩng đầu.

Không ngẩng đầu thì không có chuyện gì cả.

Chủ nhiệm Dương đưa bảng đăng ký cho bác sĩ trẻ tuổi, quay đầu hỏi Từ Quân: “Chàng trai thấy không khỏe ở đâu?”

“Gần đây bộ phận để đi vệ sinh của cháu luôn có cảm giác nóng rát, chắc là bị nhiễm trùng.” Từ Quân bổ sung: “Bác sĩ kê cho cháu ít thuốc là được rồi.”

“Không thể kê đơn thuốc tùy tiện được, nếu xảy ra vấn đề thì biết tìm ai.”

“Phía dưới có ngứa không?” Chủ nhiệm Dương hỏi.

Từ Quân quay sang nhìn Thành Hân Nhiên, ánh mắt của Thành Hân Nhiên đang tập trung vô định về một góc kỳ lạ, môi mím lại, tay nắm chặt ốp điện thoại màu xanh lá.

Cậu ta chỉ có thể thành thật trả lời: “Có một chút.”

“Bị như vậy bao lâu rồi?”

“Hơn một tuần rồi ạ.”

Chủ nhiệm Dương quay sang cô hỏi: “Cô gái, cô có quan hệ gì với chàng trai này?”

Thành Hân Nhiên rũ mắt, hai tay hơi nắm lại rồi buông ra, cô miễn cưỡng nói:

“Bạn gái.”

Tiếng gõ bàn phím trong phòng đột nhiên ngừng lại.

“Vậy thì được.” Chủ nhiệm Dương đeo găng tay y tế, chỉ vào giường khám: “Chàng trai, mau cởi quần ra, nằm lên đây cho tôi xem.”

Bác sĩ trẻ tuổi và chủ nhiệm Dương cùng đi đến cạnh giường, ngay trước mặt cô kéo rèm một cái “rẹt”.

Thành Hân Nhiên bị ngăn cách bên ngoài một mình.

Cô khẽ buông tiếng thở dài, mặt nhăn lại.

Cô không nhìn thấy bên trong màn, nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện.

Cuộc trò chuyện của hai bác sĩ không ngừng lọt vào tai cô, Thành Hân Nhiên vuốt mũi chân dọc theo viền gạch sứ.

Cảm giác cứ như đang bị tra tấn từ từ vậy.

Ngay sau đó, tiếng “rẹt” lại vang lên, cô ngẩng phắt đầu, bất ngờ đối diện với người đó.

Chiếc rèm màu xanh khói bị kéo sang một bên, bác sĩ trẻ không nhìn cô, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Chủ nhiệm Dương ngồi vào chỗ của bác sĩ trẻ, lọng cọng gõ bàn phím: “Chàng trai, tôi kê cho cậu bệnh HPV type 6*. Sắp hết giờ làm rồi, cậu mau xuống lầu ba lấy máu đi.”

*Bệnh HPV type 6: một loại bệnh lây qua đường tình dục.

Thành Hân Nhiên vô cùng ngỡ ngàng khi nghe cụm từ “bệnh HPV type 6”, vẻ mặt Từ Quân thì ngơ ngác.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.