Trời ơi.
Cô nghĩ sao mình cứ dính vào mấy chuyện gì vậy, bây giờ cô rất muốn bỏ chạy.
Cửa phòng vừa đóng, chủ nhiệm Dương lập tức đổi sang vẻ mặt hóng chuyện: “Giới trẻ các cậu bây giờ chơi đa dạng quá nhỉ?”
Ông ấy vừa mới khám cho Từ Quân, nhìn thấy túi tinh hoàn của cậu ta nổi đầy mụn nhọt, hậu môn nở rộng.
Trần Miễn xùy cười: “Đừng, chủ nhiệm, đừng lôi em vào.”
Cả ngày nay anh đã mệt muốn chết rồi.
Thành Hân Nhiên đóng viện phí ở lầu một, rồi dẫn Từ Quân đi xét nghiệm máu. Cô y tế nhìn phiếu bệnh rồi liếc nhìn hai người.
“Chị.” Từ Quân mở miệng, vẻ mặt sợ hãi: “Em không kiểm tra được không?”
“Không.”
Thành Hân Nhiên đã loáng thoáng đoán ra tình hình, cô không thèm giả vờ thân thiết nữa.
Sau khi lấy máu xong xuống lầu đã gần sáu giờ, đèn sảnh phòng khám đã được tắt một nửa.
Ra khỏi cổng bệnh viện, những tia nắng cuối cùng của ngày cũng đã tắt hẳn. Sương mù tháng Hai phủ mờ nhiều tòa nhà, không khí Bắc Kinh lành lạnh đìu hiu.
Thế nhưng, Thành Hân Nhiên cảm giác như cả người đang bốc hỏa, cô lôi cánh tay Từ Quân đi ra bệnh viện.
“Thành Hân Nhiên, ở đây!”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe Alphard màu đen đang dừng ở cạnh ngã tư gần Tam Viện nhất. Lục Duy Diệu ngồi ở ghế phụ của chiếc Alphard, tỏ vẻ vô tư vẫy tay với cô.
Từ Quân mở miệng: “Chị…”
“Đừng chị em với tôi, mau qua đó thú tội đi.” Thành Hân Nhiên lôi Từ Quân đi một cách cực kỳ mạnh bạo.
“Này, bị sao vậy?” Lục Duy Diệu ngồi trong xe phát hiện thấy điều bất thường.
“Lát nữa cậu đi mà hỏi cậu ta.” Thành Hân Nhiên nén cơn giận, cũng không biết cô có sức mạnh từ đâu mà có thể lôi xồng xộc một thanh niên cao hơn một mét tám mươi như Từ Quân nhét vào phía sau xe bảo mẫu.
Lục Duy Diệu thấy thế liền vội vàng xuống xe, kéo Thành Hân Nhiên ra một góc: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Thành Hân Nhiên và Lục Duy Diệu là bạn đại học, sống chung ký túc xá suốt bốn năm.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Duy Diệu không kiếm công việc bình thường mà lại đi làm trợ lý cho một diễn viên nam nổi tiếng. Tuy nhiên, diễn viên nam này lại là một kẻ háo sắc lõi đời, thích quen các nam sinh có ngoại hình ưa nhìn.
Từ Quân quen với diễn viên nổi tiếng thông qua một ứng dụng, sau khi gặp mặt rồi ngủ với nhau một thời gian thì bắt đầu nói thấy ngứa bộ phận phía dưới.
Để cho đảm bảo, cậu ta phải đến bệnh viện kiểm tra, việc này Lục Duy Diệu không tiện ra mặt, suy tính một hồi, cô ấy quyết định lôi bạn thân vào gánh việc cho mình.
“Từ giờ tớ không dính vào chuyện này nữa.” Thành Hân Nhiên không kiềm được sự bực tức.
“Không đến mức vậy chứ?” Lục Duy Diệu học chung với cô nhiều năm, biết tính cách của cô rất nhẫn nại, hiếm khi thấy cô tức giận như lúc này.
“Hân Nhiên, hôm nay cậu gặp chuyện gì không vui à?” Lục Duy Diệu hỏi.
Vui mới lạ, giọng điệu của Thành Hân Nhiên nghe có vẻ không được vui.
Nhưng nghĩ lại, Lục Duy Diệu đã chuyển một khoản thù lao kha khá cho cô. Có tiền, mấy chuyện khác cũng không có gì đáng nói.
“Tớ không sao.” Thành Hân Nhiên hạ giọng: “Mau đưa quan lớn nhà cậu tìm chỗ nào đó đi khám đi, tớ thấy không ổn đâu.”
“Được.” Ban đầu Lục Duy Diệu vẫn còn lơ ngơ nhưng rồi cô ấy nhanh chóng phản ứng:
“Hả?”
Thành Hân Nhiên kể lại tình hình cô nghe được bên trong phòng khám cho Lục Duy Diệu.
Đương nhiên đã lược bỏ một số đoạn.
Bây giờ, người vô cùng lo lắng đã đổi thành Lục Duy Diệu, nếu việc này bị lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ trở thành phát súng đầu tiên của năm.
“Hân Nhiên, đạo diễn tài ba, bạn cùng phòng tốt bụng, chị em tốt trong cuộc đời tớ!” Lục Duy Diệu đau khổ che mặt: “Cậu đừng kể chuyện này cho ai biết hết nhé, kể cả đám Diệp Tử, chỉ cần một tí tiếng gió lọt ra ngoài thì tớ chết chắc. Không đúng, là toàn bộ nhân viên công ty chúng tớ chết chắc!”
“Được rồi, tớ biết rồi, cậu yên tâm.” Thành Hân Nhiên an ủi cô ấy.
Cô luôn là người giữ lời hứa.
Hai người lại có cùng kẻ thù, chửi thêm vài câu bâng quơ, sau đó Thành Hân Nhiên nhét Lục Duy Diệu đang mang tâm trạng nặng nề vào lại xe.
Nhìn theo chiếc xe Alphard rời đi, rốt cuộc cô cũng thở phào, đi từ từ ra trạm xe buýt gần đó.
Đang là giờ cao điểm, Thành Hân Nhiên không trông chờ gì vào tình hình giao thông lúc này. Cô tách khỏi đám đông, đứng chỗ khuất gió cạnh thùng rác, rút ra một điếu Hoàng Hạc Lâu kẹp ngón tay.
Làn khói trắng xanh hiện lên rồi tan biến trong không gian giao thoa giữa chiều và đêm.
Cô thất thần nhìn đường dây điện chằng chịt đối diện đường, đầu óc hoàn toàn mất tập trung.
“Này.”
Một giọng nói bất ngờ vang lên, như tiếng gõ cửa lúc nửa đêm.
Thành Hân Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người mới đến, lúc này cô mới tỉnh táo lại.
Lần trước cô đã biết, hóa ra cảnh tượng hai người gặp lại sau nhiều năm chia tay là như thế này. Họ chia làm hai bên, bốn mắt nhìn nhau…
Chỉ tiếc trong mắt anh đã không còn cảm xúc muốn ôn lại chuyện xưa.
“Nếu xét theo góc độ của cô.” Trần Miễn nói: “Tốt nhất cô cũng nên đi khám da liễu đi.”