Đêm xuống, ký túc xá tòa nhà Trung Nam.
Trong giai đoạn học tiến sĩ, các nghiên cứu sinh thường ở phòng đôi. Trần Miễn ít khi về ký túc xá, nhưng thời gian này đang chuẩn bị tốt nghiệp và phải ở lại bệnh viện nên hầu như tối nào anh cũng ở đây.
Cùng phòng với anh là Hạ Dự, một con người đáng thương đã chọn ngành phẫu thuật tim mạch. Anh ấy bận rộn hơn cả Trần Miễn mà vẫn phải tranh thủ thời gian hẹn hò. Bạn gái của Hạ Dự là đàn em khóa dưới ngành dược. Những ngày Trần Miễn ở ký túc, thỉnh thoảng anh lại nghe thấy Hạ Dự nói chuyện điện thoại với bạn gái.
“Cưng à ăn cơm chưa?”
“Bé yêu có mệt không? Anh nhớ em.”
“Cuối tuần anh phải trực, em đến bệnh viện tìm anh nhé. Bấy bì à, moah moah.”
Lúc nào cũng kêu cưng ơi cưng à.
Trần Miễn khẽ thở dài.
Hạ Dự liếc nhìn anh một cái: “Bạn cùng phòng của anh về rồi bé yêu. Cậu ấy lúc nào cũng một mình mà, em nghe ai nói thế? Ngày nào anh cũng ở cùng cậu ấy, sao anh không biết được?”
Trần Miễn bĩu môi, tai anh giật giật. Anh đeo tai nghe vào và tiếp tục gõ bàn phím.
Nói thẳng ra thì với những bác sĩ nam ở độ tuổi này, chỉ cần không đến mức xấu kinh khủng thì chuyện cá nhân hoàn toàn không cần lo lắng.
Vì vậy, một người độc thân như Trần Miễn vừa không có vẻ ngoài thật thà, tính cách lại rất huênh hoang khoác lác rất dễ trở thành mục tiêu bàn tán. Một ngày tám tin đồn về anh, lúc thì nói anh là gay lớn tuổi, khi lại bảo anh lăng nhăng thay bạn tình như thay áo.
Ngay cả thầy hướng dẫn Chu Tín Minh cũng có thể nghe được những tin đồn kỳ quái về anh trong lúc làm phẫu thuật. Anh ấy còn đặc biệt tìm anh để xác minh xem anh có phải là kiểu người cả nam lẫn nữ đều ăn không.
Phải, phải, phải, cứ truyền đi.
Trần Miễn không để tâm. Thỉnh thoảng thấy câu chuyện chưa đủ thú vị, anh cố ý kéo Tiền Trầm và Tôn Sảng đến trường nhằm khiến tình tiết câu chuyện thêm phần khó hiểu.
Bên kia, Hạ Dự đang thu dọn túi xách: “Tôi đi đây, bạn gái tôi có việc tìm tôi.”
“Ừ.” Trần Miễn gõ phím nhanh như gió. Anh phải hoàn thành xong cái lịch trình hội nghị chết tiệt này, thuận miệng hỏi: “Tối nay không về à?”
“Ừm, không chắc.” Hạ Dự đáp.
Trần Miễn ngước mắt nhìn anh ấy, không nói gì thêm.
Hạ Dự vừa đi khỏi, Trần Miễn liền rút dây tai nghe ra. Tiếng nhạc với tiết tấu mạnh mẽ vang lên, biến toàn bộ căn phòng thành không gian riêng của anh.
Như vậy mới đúng.
Anh bắt đầu làm những công việc lặt vặt trên máy tính một cách say mê và hoàn toàn chìm đắm vào công việc.
Đinh linh linh.
Đang tập trung viết tài liệu, điện thoại đột ngột reo lên.
Trần Miễn vừa định nghe thì phát hiện tiếng chuông không vang lên từ chiếc điện thoại anh hay dùng. Anh thò tay vào túi lấy chiếc điện thoại khác ra, trên màn hình hiện một số anh không biết, nên anh lập tức tắt đi.
Nhưng tiếng chuông vẫn vang lên hết lần này đến lần khác khiến anh như muốn tái phát rối loạn căng thẳng sau chấn thương trong ca đêm. Do vậy, Trần Miễn đành phải nhanh chóng nhấc máy.
“A lô, ai đấy?”
Đầu dây bên kia không có tiếng.
Trần Miễn đưa điện thoại ra xa, kiểm tra số điện thoại một lần nữa: “A lô?”
Như thể mọi thứ bên kia đang tĩnh lặng, vẫn không có âm thanh.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại bắt đầu vang lên tiếng thở hiu hiu của mũi cùng hơi thở nhịp nhàng và có nhịp điệu.
“...”
Chuyện quái gì vậy? Đang ngủ à?
Có phải ai đó say xỉn đang phát sóng trực tiếp ASMR cho anh không.
Khi anh đang định cúp máy, bên kia truyền đến một tiếng “hửm” cực kỳ nhẹ nhàng. Đó là giọng của một cô gái, âm thanh phát ra ngọt ngào như kẹo cao su.
Trái tim Trần Miễn bất chợt như bị một cái lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve mà cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Anh thở dài rồi ngập ngừng gọi:
“Thành Hân Nhiên?”
Kết quả là tiếng ngáy đều đặn đột nhiên vang lên từ phía bên kia, tiếng thở khò khè cho thấy đang ngủ rất say.
Anh không nói nên lời, tự cười mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi cúp điện thoại.
Lúc làm xong tài liệu hội nghị và gửi cho đàn anh thì đã hơn hai giờ sáng. Trần Miễn nằm xuống giường, lấy chiếc điện thoại dự phòng ra và mở WeChat lên xem.
Đã lâu lắm rồi anh mới dùng chiếc điện thoại này để chủ động kiểm tra vòng bạn bè của Thành Hân Nhiên.
Ngón tay anh lướt xuống, không thấy có gì mới.
Bài đăng gần nhất là vào mùng năm Tết Nguyên Đán, đăng bài đón Thần Tài.
Bài đăng trước đó là vào cuối năm ngoái: “Đóng máy vui vẻ.”
Kèm theo là một bức ảnh cô chụp cùng các đồng nghiệp trong đoàn làm phim.
Anh phóng to bức ảnh, thấy cô đứng ở góc ngoài cùng, còn Trần Úc Sâm đứng ở phía bên kia. Anh lẩm bẩm một tiếng, ném chiếc điện thoại ra xa rồi quay người nhìn lên trần nhà.