Tiệc rượu diễn ra tại một Izakaya gần công viên Triều Dương.
“Cô gái này tên gì thế?” Đạo diễn Viên hỏi.
“Chào thầy Viên, em tên là Thành Hân Nhiên, thầy cứ gọi em là Hân Nhiên là được.” Thành Hân Nhiên mỉm cười, chậm rãi nói.
Đạo diễn Viên là một người rất có tiếng trong ngành, khi còn đi học cô đã rất ngưỡng mộ ông ấy. Dĩ nhiên cô phải kính cẩn lễ phép - lễ độ cung kính mà uống liền năm, sáu ly rượu sake.
Trần Úc Sâm thấy tửu lượng của cô chỉ đến mức đó, mà những người khác ở bàn lại không ngừng rót rượu cho cô, còn cô vẫn ngốc nghếch đón nhận.
Anh cúi đầu nhắn tin cho Thành Hân Nhiên: Cậu ngồi cạnh rót rượu cho đạo diễn là được rồi, đừng làm lỡ chuyện tôi đang bàn.
Trần Úc Sâm vừa đầu tư vào một bộ phim truyền hình trên mạng, vừa được nền tảng thông qua với mức đánh giá là S. Thực ra anh ấy rất muốn mời đạo diễn Viên về đạo diễn, như vậy sau này các công ty khác sẽ tự tin vào khoản đầu tư tiếp theo và lập kế hoạch cho nền tảng của họ.
Thành Hân Nhiên hiểu ý anh ấy. Cô qua ngồi bên cạnh đạo diễn Viên, thỉnh thoảng cười tươi và rót thêm rượu giúp ông ấy.
Trong bữa tiệc, mọi người nói đủ thứ chuyện trừ việc chính.
“Ethen về từ Mỹ từ khi nào vậy?” Đạo diễn Viên đứng dậy nâng ly với Trần Úc Sâm.
Trần Úc Sâm ngửa cổ uống cạn: “Năm trước, trước đó em học ở trường đại học California tại Los Angeles.”
“Giỏi lắm, con gái tôi rất muốn vào trường các cậu học làm phim, nhưng tôi lại thấy không cần thiết. Nếu sau này con tôi muốn về nước phát triển thì những thứ ở Mỹ cũng chẳng áp dụng được ở đây.”
“Chính xác.” Anh ấy cười nhạt, chống cằm, ngón tay che môi: “Nên em cũng đang tìm tòi và rất cần đến sự ủng hộ của các bậc tiền bối lớn như thầy.”
“À, nhân tiện.” Anh ấy nói: “Gia đình em đều ở Los Angeles, nếu con gái thầy có ý định sang đó học, em rất hoan nghênh. Dù là vấn đề gì chúng em đều có thể giải quyết giúp thầy.”
Trần Úc Sâm vừa nói vừa đứng lên rót rượu cho đạo diễn Viên.
“Vậy thì thực sự phải làm phiền đến Ethen rồi.” Đạo diễn Viên cười ha hả.
Bên cạnh đạo diễn Viên là Thành Hân Nhiên, bên còn lai là một diễn viên trẻ do nhà sản xuất khác đưa đến. Hai cô gái cứ cười phụ họa và rót rượu khiến đạo diễn Viên vui đến mức mặt mày hồng hào, tâm trạng phấn khởi.
Lúc này, Trần Úc Sâm đưa bản phác thảo và kịch bản tập đầu tiên cho trợ lý.
Trợ lý kín đáo ra dấu “OK”.
Uống rượu đến khoảng mười hai giờ thì tiệc tàn. Thành Hân Nhiên chạy tới chạy lui, liên hệ xe và tài xế rồi sắp xếp từng người theo đúng thứ tự để họ về.
“Cô gái này được đấy.” Đạo diễn Viên uống xong rất hài lòng, có lẽ cũng không nhớ nổi Thành Hân Nhiên là ai: “Lần sau để cô làm trợ lý đạo diễn cho tôi nhé.”
“Cảm ơn đạo diễn Viên.” Cô đáp lại một cách khách sáo, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là do rượu hay do trời lạnh.
Trần Úc Sâm đút tay vào túi, đứng bên lề đường gọi điện cho tài xế, liếc nhìn Thành Hân Nhiên đã sắp đứng không vững: “Này bà chị, để tôi đưa cậu về.”
“Không cần, tôi gọi xe rồi.” Thành Hân Nhiên cười toe toét, ra sức phát âm rõ ràng.
Tửu lượng kém đến mức không ai bằng.
Trần Úc Sâm biết cô không thích để người khác đưa về nên cũng không ép.
“Đạo diễn Viên có quan hệ rất tốt với đài phát thanh truyền hình. Nếu tạo được quan hệ với ông ấy, có thể đạo diễn Viên sẽ bảo chứng dự án ‘Trong Mùa Xuân’ cho cậu. Ông ấy mà làm đạo diễn bộ phim này, tốt nhất cậu nên tham gia đội B của ông ấy.”
“Tôi biết rồi.”
“Biết cái gì?”
“Tức là vào đội B của đạo diễn Viên để giám sát thay cậu. Tôi hiểu mà, sếp Trần.” Cô nháy mắt.
Trong nước không có nhiều người của Trần Úc Sâm, dùng người khác thì anh ấy không đủ tiền trả mà cũng không yên tâm. Họ không như Thành Hân Nhiên, cô tường tận mọi gốc rễ, tiền công vừa rẻ lại vừa đạt được hiệu quả.
“Nhưng đội B toàn là cảnh quay ở bệnh viện, cậu ổn chứ?”
“Tôi biết mà.”
Cô không thích đến bệnh viện, vì mỗi lần đến, cô không khỏi nhớ lại cảnh mẹ cô lâm bệnh nặng, làm cô lại đau buồn.
Thành Hân Nhiên biết anh ấy đang lo cho mình nên cô nói: “Tôi không sao.”
Trần Úc Sâm đột nhiên muốn trêu cô: “Để tôi liên hệ với bệnh viện của bạn trai cũ của cậu nhé?”
Thành Hân Nhiên không nói nên lời: “Có thể đừng nhắc đến người đó nữa được không? Chẳng lẽ tôi không có đàn ông sao?”
Trần Úc Sâm nhìn cô đầy châm chọc.
Thành Hân Nhiên ngồi thụp xuống đất, co ro lại thành một đống nhỏ: “Vì cớ gì mà anh ấy lại đi xem mắt còn tôi lại không có người đàn ông nào?”
Đúng là đồ ngốc mà.
Trần Úc Sâm cạn lời. Thấy một chiếc xe từ xa đến, anh ấy giật lấy điện thoại của cô kiểm tra biển số xe, rồi nhét cô vào ghế sau, tiện miệng bảo: “Sáng mai dậy sẽ có thôi.”
Thành Hân Nhiên không nghe thấy câu này, vì lúc này ý thức đã trôi đi xa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô hoàn toàn quên mất cô lên lầu thế nào, rửa mặt ra sao, lên giường nằm kiểu gì.
Họng cô khô khốc không nói nổi lời nào, đầu như sắp nổ tung.
Cô khó khăn ngồi dậy, tay chân lần mò tìm điện thoại. Lúc này cô nhận ra nửa đêm qua cô đã phát điên trong nhóm bạn, nói mấy lời linh tinh không đâu vào đâu.
Rồi cô lướt qua nhật ký cuộc gọi, phát hiện mình đã gọi đi bảy, tám cuộc tới một số điện thoại.
Thành Hân Nhiên chợt ho rồi chợt tỉnh lại, chợt tỉnh cả rượu. Cô cảm giác như tim ngừng đập, máu khắp cơ thể đông cứng lại.
Đó là số điện thoại cũ của Trần Miễn.
Cô không ngờ sau ngần ấy thời gian, lúc say cô vẫn có thể nhớ chính xác như in.
Cô cứ nghĩ mình đã quên rồi.