Thành Hân Nhiên bị Điệp Đường kéo đi thương lượng giá cả công việc.
Toàn bộ việc quay chụp tại hiện trường của diễn đàn đều được giao cho một đàn anh có trình độ số 1, Thành Hân Nhiên không khỏi ngại ngùng đành phải từ chối không đi, khiến Diệp Đường phải nhìn mình và cho cô ấy một cái giá tương tự.
Diệp Đường cũng không chịu: “Bao giờ cậu mới chịu bỏ tật xấu này đây, tớ đã bảo rồi, việc gì nên làm thì làm và nhất định phải trả bao nhiêu.”
Thành Hân Nhiên không lay chuyển được cô ấy, hai người cùng nhau đến công ty đàn anh để nói chuyện. Đàn anh họ Đỗ, nghe nói đàn anh lớn hơn các cô tầm mười mấy tuổi, gọi là đàn chú còn được. Đàn anh mặc một bộ sơ mi trắng, tóc được vuốt thẳng, dáng người ngay ngắn rất ra dáng một doanh nhân.
Sau lời chào hỏi ngắn gọn cùng việc phương thức liên lạc, đàn anh Đỗ nói: “Hiện tại bên chúng tôi đã đủ người, nếu Hân Nhiên muốn vào, có thể giúp chúng tôi chụp ảnh tại hiện trường.”
“Vâng, được ạ.” Thành Hân Nhiên cũng có thể chụp ảnh được, nhưng Diệp Đường nghe vậy thấy khó chịu.
“Thù lao một ngàn được không?” Đàn anh Đỗ thăm dò thử.
Thành Hân Nhiên liếc nhìn Diệp Đường, Diệp Đường khẽ lắc đầu.
Thành Hân Nhiên cũng hiểu rõ giá thị trường, tâm lý cô vốn chuẩn bị là 1500-2000 tệ.
Thấy Thành Hân Nhiên nhất thời im lặng, đàn anh Đỗ đưa cho cô một xấp tài liệu họp: “Cô xem qua thử, dù sao tôi chỉ phụ trách quay chụp tại hiện trường, cũng không phải là không thể chớp được thời cơ để nghỉ ngơi.”
Cô nhận lấy tập tài liệu, tiêu đề ở ngày trang đầu tiên có viết: Diễn đàn Hội nghị Thượng đỉnh Học thuật Quốc tế về Phẫu thuật Gan mật và Tụy.
Địa điểm tổ chức là một khách sạn 5 sao vô cùng nổi tiếng ở phía đông.
Trong số các đơn vị đảm nhận phía sau, những bệnh viện thuộc Hệ thống Y tế Bắc Kinh đều tham dự.
Phẫu thuật gan mật.
Ánh mắt Thành Hân Nhiên dừng lại trên những từ này.
“Đây là một hoạt động rất lớn.” Thành Hân Nhiên mỉm cười: “Vừa quốc tế lại thượng đỉnh.”
“Đúng vậy.” Đàn anh Đỗ nói: “Thông thường những hội nghị học thuật quy mô như thế này rất khó để chúng tôi tổ chức.”
Thành Hân Nhiên chậm rãi gật đầu: “Vâng đàn anh, vậy tôi sẽ tới hiện trường chụp ảnh.”
“Được” Đàn anh cười: “Vậy chốt mức giá này, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Trên đường trở về, Diệp Đường và Thành Hân Nhiên hẹn Lục Duy Diệu đi xem phim ở Thư viện Lưu trữ, rồi lại cùng dùng bữa tối, Diệp Đường mới cùng Thành Hân Nhiên lên tàu điện ngầm.
Từ lúc bước ra khỏi công ty, trên trán Diệp Đường vẫn nhíu đầy nếp nhăn.
Cô ấy đặc biệt khó chịu: “Nếu có tiền làm sự kiện lớn như thế thì tại sao lại bóc lột cậu. Nhìn giọng điệu của tên đàn anh kia, rõ ràng còn có thể trả giá. Còn đề nghị cậu nghỉ ngơi, bộ cậu là người lười biếng hả?”
Thành Hân Nhiên thuận miệng an ủi: “Cứ xem như quen biết thêm một người bạn, lần sau có thể nhận việc tiếp là được.”
Cô vẫn luôn như vậy, chỉ cần đủ tiền dùng, có nhiều hay ít cũng không quan trọng, quen biết thêm một người còn quan trọng hơn kiếm tiền.
Hơn nữa, cô cũng còn một chút ích kỷ mà cô không muốn thừa nhận.
Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh học thuật diễn ra vào mùa hoa mộc lan nở rộ.
Một ngày trước khi diễn đàn bắt đầu, hội trường đã được bày trí xong, cần được diễn tập trước, Thành Hân Nhiên bị Diệp Đường kéo đến bàn điều khiển để bố trí camera.
Sau khi đến chỗ họp, cô nhìn thấy đàn anh Đỗ bận bịu như con quay, gương mặt đờ đẫn, tóc cũng còn chưa chải chuốt. Anh ấy xuất hiện trong bộ dạng chán nản, ném một cái máy ảnh DSLR cùng một bức ảnh nhàu nát về hiện trường cho Thành Hân Nhiên, yêu câu cô đảm nhận vị trí đó, rồi lại chán chường rời đi.
Ở hiện trường, không ai quan tâm đến cô.
Có vẻ như việc có thể lười biếng cũng là có căn cứ.
Trước kia cô cũng từng đảm nhận công việc tương tự, xem như có kinh nghiệm, thỉnh thoảng những việc vặt như chuyển ghế và thiết bị ở hiện trường mới cần cô giúp đỡ. Vì vậy, cô đặc biệt mặc quần áo thuận tiện cho việc chân tay, đeo thẻ chứng nhận trên cổ, áo sơ mi denim mỏng bên ngoài áo chữ T trắng ôm cơ thể, tóc buộc thành đuôi ngựa, trông sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái.
Thành Hân Nhiên điều chỉnh máy ảnh DSLR trước, rồi nghiêm túc giẫm lên từng điểm một theo hình ảnh tại hiện trường.
Mỗi lần giẫm một điểm, là phải chụp thử một tấm để xem thử hiệu ứng.
Khi cô đứng phía sau hội trường, lúc nhấn nút chụp đột nhiên có nhiều đầu người to tràn vào khung ảnh, mờ mờ ảo ảo, hết sức hỗn loạn. Thành Hân Nhiên cau mày kéo tiêu cự ra xa, để cả người mấy người kia lọt vào khung ảnh, đường nét cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhìn thấy Trần Miễn giữa đám đông.
Cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi gặp được Trần Miễn ở đây, chỉ là Thành Hân Nhiên không ngờ anh sẽ đến sớm để tham gia buổi diễn tập hôm nay với tư cách là đại biểu Tam Viện.
Về phần tại sao chỉ mới liếc mắt đã thấy, có lẽ vì anh quá nổi bật giữa đám đàn ông lôi thôi lếch thếch kia.
Anh mặt một chiếc áo len dày màu xám đậm cùng quần jean, thật ra đây là trang phục quen thuộc nhất của anh, thoải mái lại đơn giản. Điều khác biệt duy nhất so với trước đây là anh có đeo khuyên tai, trông có phần hơi nghịch ngợm và vô kỷ luật. Giống hệt một tên đểu cáng biết ăn mặc.
Anh xỏ lỗ tai từ khi nào vậy?
Cô còn chưa từng xỏ.
Thành Hân Nhiên cảm thấy có chút ngứa ngáy trong lòng, lại hơi khó chịu bất an. Cô không biết mình bị gì.
Cô lui về sau, tiếp tục làm việc ở phía bên kia của hội trường.