Kẹo Hết Hạn

Chương 14: Chương 14



Ở bên trái đằng sau hội trường, khi chụp ảnh từ bên trái vào trung tâm, Thành Hân Nhiên lại nhìn thấy anh trong tầm kính ngắm lần nữa, chỉ là lần này đối diện với mặt anh.

Lần trước khi họ gặp nhau, có thể anh có phần thăm dò, tò mò thậm chí là chế giễu, nhưng lần này cô lại thấy vẻ mâu thuẫn trong đôi mắt anh.

Thành Hân Nhiên đặt máy ảnh DSLR xuống, giữa cả hai là mười hàng ghế ngồi, vậy mà tầm nhìn của họ lại không bị cản trở. Sau khi nhìn nhau một lúc, Trần Miễn mới dời mắt đi không tiếp tục nhìn cô.

Thôi xong.

Cô nghĩ thầm, nhất định mình đã nói gì đó xấu hổ trong điện thoại lúc say rượu.

Thành Hân Nhiên mim môi thành một đường mỏng, ngón tay quấn chặt vào dây đeo máy ảnh DSLR.

Trần Miễn đến với một nhiệm vụ, không chỉ người hướng dẫn của anh mà cả các bác sĩ phẫu thuật Khoa Gan mật của Tam Viện đều sẽ tham dự diễn đàn lần này, thậm chí là rất nhiều chuyên gia đến từ nơi khác cũng được mời tham gia hội nghị.

Sau khi quan sát hội trường ở đây một lúc, cô còn phải lên lầu thu xếp tiệc tối.

Cô bị đàn anh Đỗ kéo tới, đi theo đồng nghiệp đến hiện trường xem xét quy trình, xác nhận địa điểm.

“Hân Nhiên, đến đây một chút!” Đàn anh Đỗ gọi cô từ xa.

“Tới ngay.”

Cô bước nhanh về phía đàn anh Đỗ.

“Giới thiệu với cô, đây là bác sĩ Trần thuộc Khoa Phẫu thuật Gan mật ở Tam Viện.” Đàn anh Đỗ nói: “Đây là Tiểu Thành đàn em của tôi, phụ trách chụp ảnh tại hiện trường.”

“Xin chào.” Thành Hân Nhiên chào hỏi qua loa. Giả vờ như không quen.

Trần Miễn không đáp.

Đàn anh Đỗ không khỏi liếc nhìn Trần Miễn một cái, rồi nhìn sang Thành Hân Nhiên, nói tiếp: “Vậy bây giờ chúng ta hãy xem lại quá trình chụp ảnh tại hiện trường. Hân Nhiên, khi bác sĩ Trần bước lên sân khấu, cô ở bên dưới cũng phải đi theo, phải chụp rõ trái phải và cả chính giữa. Tôi sẽ đứng trên tay đòn, cô đừng lên sân khấu, đừng chặn bộ điều khiển cũng đừng chụp từ phía sau. Nhớ chú ý an toàn.”

“Được, không thành vấn đề.” Thành Hân Nhiên đồng ý.

“Vậy, bác sĩ Trần.” Đàn anh Đỗ tiếp tục: “Bệnh viện có yêu cầu chúng tôi chụp cận cảnh mọi người không? Hay là tuân theo quy định chung, mỗi vị bác sĩ tham dự hội nghị ngồi ở hàng đầu đều phải chụp cận cảnh?”

“Quy định chung.” Anh nói.

“Được rồi.” Có lẽ đàn anh Đỗ cảm nhận được Trần Miễn không phải người dễ động vào, nên trong lời của anh ấy có phần nhẹ nhàng hơn: “Vừa rồi Tiểu Thành bên chúng tôi có chụp vài bức toàn cảnh, cần bên anh xác nhận lại một chút.”

“Một lát nữa tôi còn có việc bận, cứ để cô ấy chụp trước, đồng nghiệp bên anh có kết bạn WeChat với tôi, sẽ gửi tôi xác nhận sau.”

“Cũng được.” Đàn anh Đỗ nhìn đàn em nhà mình với ánh mắt cảm thông.

Thành Hân Nhiêu mím chặt môi, lui về sau.

Sau đó đến lúc diễn tập, Trần Miễn chuẩn bị bên dưới khán đài, khi một chùm đèn chiếu thẳng vào anh, đồng thời tiếng nhạc vang lên, anh cất bước bước lên sân khấu đến chỗ của người chủ trì.

Thành Hân Nhiên đứng bên dưới chăm chú chụp ảnh anh. Trần Miễn di chuyển qua lại theo tổ chỉ huy tại hiện trường, anh đặt trọng tâm lên một chân, khoanh tay, tỏ vẻ mệt mỏi.

Trong một khoảnh khắc, làm cô nhớ đến lúc còn đi học, khi biểu diễn văn nghệ, phát biểu dưới cờ, đại diện phát biểu tốt nghiệp, có rất nhiều trường hợp cô đều đứng bên dưới sân khấu nhìn anh như thế này.

Thành Hân Nhiên lắc đầu, không cho phép suy nghĩ của mình trôi dạt mất kiểm soát.

Tháng ba vừa ấm vừa lạnh, hội trường cũng không biết nên bật điều hòa hay máy sưởi, tóm lại chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều đổ mồ hôi toàn thân.

Thành Hân Nhiên vẫn bận rộn không thôi, tóc ướt bết dính, hai gò má đỏ ửng như bị hấp chín. Mồ hôi trên cổ chảy xuống thuận theo rãnh sâu kia, trước ngực cô thấm ướt một mảng to, viền ren màu đen bên trong ẩn hiện thấp thoáng.

Nhưng cô đang làm việc hết sức chăm chỉ, hoàn toàn không để ý.

Đợi tất cả đều hoàn thành, cũng đã hơn 1 giờ chiều.

Diệp Đường gọi điện bảo cô để cửa khách sạn, gọi một phần subway ăn cùng nhau. Thành Hân Nhiên đói đến mức đau dạ dày, ước gì mình có flash.

Cô chạy như bay vào nhà vệ sinh, lớp trang điểm trên mặt đều trôi hết, vết đỏ ửng vẫn còn đọng lại, trông như bị cảm nắng. Cô cột tóc thành búi rồi rửa mặt thật sạch, dứt khoát tẩy sạch lớp trang điểm. Trước ngực cô ẩn hiện một vệt màu đèn, càng lau càng hiện rõ, cô đành cởi chiếc áo sơ mi denim của mình ra khoác lên đầu vai, hai tay áo xắn lên lỏng lẻo trước ngực.

Trông cũng không quái dị lắm.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô lại đụng mặt Trần Miễn.

Anh đang đứng trước cửa, cầm áo khoác trong tay, cúi đầu nhắn tin cho ai đó. Trần Miễn chắc hẳn đã cẩn thận rửa mặt xong, thậm chí còn thay quần áo.

Sau đó anh ngẩng đầu, ánh mắt cả hai va vào nhau.

Ánh mắt anh rơi xuống chiếc áo denim quấn quanh ngực cô, rồi bình tĩnh quay đi, không nổi bất kỳ gợn sóng nào.

Trần Miễn cúi đầu trả lời một tin nhắn khác, mới sải chân rời khỏi. Thành Hân Nhiên nhìn bóng lưng anh, cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài.

“Bên này, Hân Nhiên, mau qua đây!” Diệp Đường cầm phần subway trong tay và vẫy tay với cô.

“Ừm!”

Thành Hân Nhiên cuối cùng cũng đi nhanh hơn, đến bên cạnh Diệp Đường.

Ngay sau đó ánh mắt cô dừng lại.

Cách đó không xa, Trần Miễn đang sánh bước cùng một người phụ nữ khác bên ngoài khách sạn, chính là đối tượng xem mắt ngày hôm đó của anh. Người phụ nữ có mái tóc dài xoăn cùng một chiếc áo khoác vừa vặn. Trần Miễn đút tay vào túi trông khá thong dong.

Hai người họ vừa nói vừa cười, có điều phong cách và khí chất lại trái ngược hoàn toàn.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.