Thành Hân Nhiên có thể cảm nhận được, dù cô hẹn hò hay chia tay với Đàm Tiệp, cô đều rất lạnh nhạt, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay. Nhưng với Trần Miễn, cô dường như đã trải qua tất cả ngọt ngào, kịch liệt, khó kìm lòng, không thể kìm nén cảm xúc, phải mất một khoảng thời gian dài khóc lóc, buông xuôi, cuối cùng cũng bước ra được.
Sự khác biệt quá lớn.
Chẳng biết có phải do những lời của Diệp Đường đã thúc đẩy hay không, tối hôm đó Thành Hân Nhiên đã có một giấc mộng xuân rất rất dài.
Nhân vật chính đều là anh, bọn họ có những cuộc ân ái mãnh liệt ở khắp nơi. Thời gian không gian giao nhau, khung cảnh xen kẽ. Có đôi khi là làm trong khách sạn của đoàn làm phim, thỉnh thoảng là trong phòng trực ban nhỏ ở bệnh viện, cuối cùng bọn họ trở lại nơi mình thường triền miên khi còn là học sinh.
Anh im lặng nhẫn nhịn, làm với cô bằng nhiều tư thế, dạng chân của cô ra hết cỡ, mạnh mẽ xuyên vào không chút thương tiếc. Gậy thịt to lớn đâm vào âm đạo đã ướt đẫm của cô, ngón cái xoa xoa lên âm đế đang nhô ra. Cô bị anh làm đến mức nước nôi lênh láng, khóc lóc van xin đến mấy anh cũng không chịu dừng lại.
Khoái cảm quá chân thực và mãnh liệt.
Cô có thể cảm nhận được mình vẫn đang nằm trên chiếc giường trong căn nhà chung kia, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể mình không ngừng vặn vẹo theo từ động tác trong giấc mơ. Nhưng sức nặng của đối phương trên cơ thể cô, hơi âm từ lồng ngực khoan khoái, hơi thở trầm thấp phả vào tai cô đều hết sức chân thực.
Cô yêu kiều kéo người anh xuống, ôm lấy đôi vai rắn chắc của anh, nơi ngón tay cô chạm vào đều vô cùng săn chắc cùng đầy đặn.
Hai cơ thể cứ ôm lấy nhau, cô thậm chí còn biết mình trong giấc mơ muốn khóc.
Đã qua lâu như vậy, cô thật sự rất nhớ anh.
Sau đó, cô chợt thấy đôi khuyên tai anh đeo. Trong ánh đèn mờ ảo, cơ thể anh chuyển động kéo người cô di chuyển lên xuống theo, khiến trước mắt cô nhòa dần.
Nhưng cô ý thức được, đây không phải là anh thời trung học, mà là anh của hiện tại.
Soạt một cái…
Giống như chuyển tiếp mà không có chuyển tiếp. Thành Hân Nhiên bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mơ xuân. Ngồi dậy, cảm thấy hơi choáng váng.
Liếc nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ. Phần dưới cô ướt đẫm một mảng, ngay cả đồ lót cũng dính đầy nước.
Thành Hân Nhiên tắm rửa sạch sẽ, nằm trở lại giường, tinh thần vẫn còn ngơ ngác, chẳng những choáng váng mà còn có hơi hối hận.
Hối hận lẽ ra không nên mơ giấc mơ làm rối loạn tâm lý mình như vậy, cũng hối tiếc vì thức dậy quá sớm, lẽ ra còn vài phút nữa là đạt cao trào trong mơ.
…
Ngày hôm sau là ngày trọng đại, diễn đàn bắt đầu.
Thành Hân Nhiên đã thức từ lúc 4:30 sáng, cô đem theo hai cái quầng thâm to đùng dưới mắt kéo Diệp Đường đi về phía đường số 4 trong giờ cao điểm. Cả hai chen chúc hồi lâu mới đến gần khu Đại Đông.
Còn một lúc nữa mới đến giờ tập trung, Diệp Đường rảnh rỗi vào nhà vệ sinh trang điểm cho Thành Hân Nhiên.
Sau một hồi được Diệp Đường chăm chút, gương mặt cô trong gương trông thật xinh đẹp qua gương, đôi mắt quả hạnh to tròn, thơ ngây lại trong suốt.
Thành Hân Nhiên không quá thích trang điểm như thế, kiểu này sẽ khiến người khác nghĩ cô vẫn còn là học sinh, không đủ năng lực và quyết đoán.
Nhưng Diệp Đường đã đeo bảng tên cho cô, đẩy cô ra trận.
“Cứ trang điểm như vậy đi, cực kỳ xinh đẹp mà.”
Thành Hân Nhiên bước vào hội trường, liếc mắt lập tức bắt gặp Trần Miễn đang đứng trên sân khấu trong bộ âu phục.
Áo sơ mi trắng đơn giản phối với bộ vest màu đẹp, cà vạt thắt theo quy củ, lễ nghi hoàn hảo. Dáng người cao gầy, khiêm tốn lại trang nghiêm, bên trong lại đầy nội lực.
Những người có mặt ở đây đều là chuyên gia trong lĩnh vực Gan mật và Tụy ở các vùng khác nhau, dường như có người giới thiệu anh với người khác, thấy anh đứng giữa một nhóm bác sĩ trung niên, hơi nghiêng đầu lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu. Giấu nhẹm đi mọi góc cạnh sắc sảo và thể hiện thái độ khiêm tốn của một đàn em.
Chân Thành Hân Nhiên cứng đờ, khung cảnh vặn vẹo đến mức khó tin, trái tim cô đập thình thịch như trống, như thể muốn nhảy ra ngoài.
Sợ nhịp tim đập nhanh sẽ để lộ lỗi của mình, cô vô thức ngắm ống ngắm vào anh, rồi nhấn nút chụp.
Cô có thể cảm nhận được, Trần Miễn lại trở về trong trí nhớ cô.