Kẹo Hết Hạn

Chương 15: Chương 15



“Sao đột nhiên cô đến đây?” Trần Miễn hỏi Khâu Đồng.

Thời tiết dễ chịu, trên đường đầy rẫy nhân viên văn phòng đang đi làm, hai người ngồi ở một quán cà phê ngoài trời gần khách sạn.

“Tình cờ ở gần chỗ anh nên thuận tiện ghé sang.” Khâu Đồng mỉm cười: “Định nói với anh, tôi sẽ đến Tam Viện kiểm tra sức khỏe.”

Anh cố tình hỏi tiếp: “Hiệp Hòa không kiểm tra sức khỏe cho nhân viên các cô à?”

“Nào đến mức đó, tôi chỉ muốn tìm cơ hội gặp anh thôi.” Khâu Đồng nói thật.

Cô ta rất giỏi đi thẳng vào vấn đề, đây cũng là một trong những nguyên do cả hai trò chuyện ăn ý lần trước. Trần Miễn mệt mỏi khi phải đoán lòng người, lo được lo mất, Khâu Đồng lại không che giấu, khiến anh cảm thấy lời nói của mình rơi đúng chỗ.

Cô ta hỏi: “Gần đây tôi không nhận được tin tức gì từ anh, bởi vì anh đang bận rộn với diễn đàn này sao?”

“Còn sao nữa?” Trần Miễn bắt chéo chân, lười nhác duỗi người, liếc nhìn về phía khách sạn một cái, trước cửa khách sạn đang lít nha lít nhít dòng người và xe.

Khâu Đồng nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cô ta nheo lại mang đầy mê hoặc: “Sau khi hoàn thành diễn đàn, chúng ta cùng đi xem phim nhé?”

“Tôi không thích xem phim.” Trần Miễn bịa chuyện: “Rạp chiếu phim quá đông đúc, tôi hơi sợ xã hội.”

Khâu Đồng nghe anh nói hươu nói vượn, khóe miệng nhếch lên: “Vậy chung cư Quốc Mậu thì sao? Nơi ở hiện tại của tôi, chỗ ấy ít người.”

Anh cúi đầu, châm một điếu Seven Star Blueberry, rồi đưa hộp thuốc lá màu xanh đen cho Khâu Đồng, Khâu Đồng rút ra một điếu, kề khói châm lửa. Anh vùi đầu nhìn điện thoại, mở lịch ra, mỗi ngày anh đều phải làm việc từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối, bận rộn như chó.

“Cô thấy tôi có thời gian sao?” Nghe có vẻ đúng thật.

Khâu Đồng đột nhiên nghiêng người tới trước, con ngươi của cả hai ở rất gần nhau, cô ta nói: “Nhưng tôi muốn thử.”

Anh thản nhiên nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Không thể thử, tôi không làm bạn tình, càng không muốn làm tình một đêm.”

Khâu Đồng cười: “Tôi cũng không muốn làm bạn tình với anh, tôi đã quen với việc phải thử trước rồi mới nói tới bước tiếp theo.”

“Ồ, nhưng tôi cũng quen với việc từ từ tiến tới.” Trần Miễn uống cạn ly cà phê, bổ sung thêm một câu: “Thật sự.”

Câu này vẫn là giả, bởi vì anh hoàn toàn không hứng thú, trong lòng thầm mắng Chu Vân Nhiễm cả ngàn lần, giới thiệu vớ va vớ vẩn cho anh.

Khâu Đồng mỉm cười, dập điếu thuốc: “Vậy thì cứ từ từ liên lạc, tôi sẽ đi tìm anh trong buổi kiểm tra sức khỏe.”

“Tùy ý.”

Trần Miễn quay sang một bên, lại quét mắt nhìn về phía khách sạn lần nữa.

Thành Hân Nhiên và Diệp Đường cùng ăn subway ở bậc thềm trước khách sạn, ăn rồi mà như chưa ăn, hai cô gái lại chạy đến nhà hàng Phủ Điền trong trung tâm mua sắm Quốc Mậu ăn tiếp cá đù vàng.

Thành Hân Nhiên phải cho bản thân ăn no căng bụng mới bù đắp được sự mất cân bằng trong lòng mình.

“Hân Nhiên, anh ấy đã nghe thấy cậu lảm nhảm lúc say rượu, vậy tớ đề nghị một ý kiến cho cậu.” Diệp Đường vừa nảy ra một ý tưởng: “Trực tiếp mạnh mẽ ép buộc, thành công thì coi như một vịt, còn thất bại thì thành con vịt thối.”

“Anh ấy đang sống rất tốt.” Thành Hân Nhiên toàn để ý đến mấy điểm kỳ lạ.

“Hả?” Diệp Đường hứng thú: “Vậy anh ấy và Đàm Tiệp ai sống tốt hơn?”

“Ngưng ngưng ngưng.” Thành Hân Nhiên nhíu mày khoát tay: “Tớ và Đàm Tiệp còn phải quay phim cùng nhau cả ngày, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

“Nếu cậu và Đàm Tiệp chia tay thì cả hai còn có thể làm việc chung và chơi đùa với nhau, còn cậu với anh ấy chia tay thì cả đời không còn qua lại.”

“Thì sao chứ?”

“Thì mới có điểm khác biệt đó.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.