Thành Hân Nhiên ngước mắt nhìn Trần Miễn.
Họ đã chia tay bao lâu rồi?
Bảy năm, hay là tám năm?
Sương mù bao phủ màn đêm, trong mắt Trần Miễn ánh lên sự xa cách và châm chọc, thậm chí còn thoáng sự đề phòng, nhưng tuyệt nhiên không hề có sự vui mừng sau bao ngày không gặp.
Nhìn thấy vậy, chiếc dù của cô bỗng dưng trở nên nặng nề.
“Ừm.” Cô khẽ phủi bụi: “Cám ơn đã nhắc, ngày mai tôi sẽ đi khám.”
Trần Miễn lạnh nhạt: “Đăng ký giúp cô nhé?”
“Không cần.” Thành Hân Nhiên dập điếu thuốc, vứt vào thùng đựng tàn thuốc.
Cô nói: “Tôi muốn gọi xe.”
Trần Miễn nhìn dòng xe dài vô tận: “Bây giờ gọi được sao?”
Đột nhiên trong lòng cô bỗng cảm thấy buồn bực.
Nhìn cái gì cũng thấy phiền, nhất là nhìn người trước mặt, cô xoay người im lặng không nói gì, xem Trần Miễn như không khí.
Người sau lưng đột nhiên cười khẽ, tiếng cười nhỏ đến độ gần như không nghe thấy.
Một lúc sau, Thành Hân Nhiên hơi xoay người thì phát hiện phía sau đã không còn ai.
Cô nhìn ra xa, thấy Trần Miễn đã đi đến cổng Tam Viện, bóng dáng dần chìm vào màn sương đêm. Trần Miễn như cảm giác được bất ngờ quay đầu lại, Thành Hân Nhiên vội vàng xoay lại, đứng thẳng lưng.
Không biết vì sao, cảm xúc Thành Hân Nhiên có chút hốt hoảng và mông lung.
Hóa ra, anh vẫn học y.
…
Thành Hân Nhiên về đến nhà đã hơn bảy giờ, chỉ là một con đường đại học mà kẹt xe gần nửa tiếng đồng hồ.
Trong nhà không mở đèn, con Quýt Mập của bạn cùng phòng Diệp Đường nhẹ nhàng nhảy lên tủ giày, nhìn cô kêu ‘meo’ một tiếng.
Thành Hân Nhiên gãi cằm Quýt Mập, đá giày, đi vào phòng khách, nằm ngửa trên sô pha.
Một lúc sau, từ phòng Diệp Đường vang lên tiếng ngâm nga ư a khe khẽ, thỉnh thoảng còn có tiếng cơ thể va chạm với nhau ‘bạch bạch’.
Thành Hân Nhiên điếng người, bất đắc dĩ nhìn về phía phòng của Diệp Đường.
Cô không có sở thích nghe lén người ta yêu đương, vì thế cố ý đặt chìa khóa xuống bàn trà, phát ra tiếng leng keng, nhắc nhở họ trong nhà còn có người khác.
Sau đó, cô đứng dậy đi về phòng mình.
Không lâu sau, Diệp Đường đến gõ cửa phòng cô: “Xin lỗi nhé Hân Nhiên, tớ tưởng tối này cậu không về nhà ăn cơm.”
Diệp Đường là bạn cùng phòng thời đại học của Thành Hân Nhiên.
Cô ấy học nhiếp ảnh, thời còn đi học là một cô bé ngoan hiền nói chuyện dịu dàng. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy phát hiện không nhận được công việc nào cả. Sau đó, có người chỉ điểm cô ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền đi xăm kín hai vai và cánh tay mình.
Thật vậy, từ khi xăm hình, tần suất nhận việc cao hơn trước rất nhiều.
Sau khi tốt nghiệp, trong túi Thành Hân Nhiên không có tiền, trong túi Diệp Đường cũng không có tiền, vì thế hai người cùng chung suy nghĩ, thuê một căn hộ tại tiểu khu học viện Điện Ảnh Bắc Kinh ngay cổng sau trường học.
Mấy năm nay, Thành Hân Nhiên ra Bắc vào Nam nhận job quay phim, ít khi ở nhà. Sau khi hai cô gái thương lượng thì quyết định để bạn trai Diệp Đường đến sống chung, vừa hay có thể chia sẻ bớt tiền thuê nhà.
Diệp Đường yêu đương với bạn trai từ thời cấp ba, hai người cùng đến Bắc Kinh học đại học, bạn trai cô ấy học cao học ở đại học Bưu Điện Bắc Kinh, kế bên học viện Điện Ảnh Bắc Kinh, đã nhận lời mời làm việc cho một công ty internet lớn, tiền kiếm được gần như đều dâng hết cho Diệp Đường tiêu xài.
Mỗi lần Thành Hân Nhiên về nhà đều muốn mù mắt trước những hành động thân mật của hai người họ. Nếu như không phải vẫn nghèo như ngày đầu, cô còn lâu mới bị kẹt giữa đôi tình nhân như vật hiến tế.
Diệp Đường mặc váy ngủ tơ tằm có thắt lưng, xỏ qua hai cánh tay xăm kín, trông cực kỳ ngầu.
Cô ấy hỏi Thành Hân Nhiên: “Phim của cậu thế nào rồi? Có kiếm được tiền không?”
Năm ngoái, Thành Hân Nhiên vừa mới quay xong bộ phim đầu tay của cô có tên “Trong ngày xuân”, chỉ tiếc không gặp may mắn, hậu kỳ còn thiếu chút tiền.
Tiền tiền tiền, cái gì cũng tiền, không có tiền không quay phim được.
Nhắc tới việc này, Thành Hân Nhiên lại sầu: “Vẫn chưa kiếm được.”
Diệp Đường hỏi: “Ethen không giúp cậu kiếm sao?”
Ethen là đối tác trên danh nghĩa của Thành Hân Nhiên, nhưng thực tế lại là kẻ bóc lột. Thành Hân Nhiên không muốn nhắc đến anh ta lúc này, thuận miệng nói: “Để tớ tự gom tiền trước đã.”
Phải càng nhanh càng tốt, để kịp nộp cho Liên hoan phim Bình Dao vào cuối năm.
Diệp Đường gật đầu: “Được rồi, nếu tớ nhận thêm được hoạt động hội trường làm trong một, hai ngày sẽ kéo cậu làm cùng.”
“Cám ơn nhé.” Cô chân thành nói.