Thời đại này, mọi người đều có cá tính riêng, ai cũng không muốn nhượng bộ.
Giống như hầu hết các mối tình chớp nhoáng trong trường, họ chỉ ở bên nhau chưa đầy một học kỳ thì đã chia tay.
Thành Hân Nhiên cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô chỉ là có chút tiếc nuối vì đã đi một đoạn đường quanh co với người mình không thực sự yêu. Trong lớp chỉ có mười lăm người, ngày nào cũng cùng nhau quay phim, học các tiết nhỏ, nhìn lên nhìn xuống đều thấy nhau, nhưng cô vẫn duy trì mối quan hệ bình thường với anh ấy.
Thời gian dài, không có tình yêu nhưng vẫn có tình bạn cùng trường.
Sau đó, hai người họ cùng nhau hợp tác tham gia một dự án tốt nghiệp tiến sĩ của một chị khóa trên và đoạn phim ngắn đó cuối cùng đã được chọn vào Liên hoan phim Hải Nam.
Trong quá trình này, Thành Hân Nhiên nhận ra rằng Đàm Tiệp hoàn toàn không phải là loại người vô dụng. Anh ấy chỉ thích vui chơi nhưng không kiêu ngạo. Trong nhóm làm phim có đủ các hạng người khác nhau nhưng anh ấy xử sự với mọi người như những người thân lâu ngày gặp lại, trong mối quan hệ với mọi người còn khéo léo hơn cả cô.
Cô âm thầm nhớ điều đó trong lòng và tìm cơ hội giới thiệu anh ấy cho Trần Úc Sâm và cả hai đã có một sự hợp tác lâu dài gần như cố định.
Trong phòng karaoke được đặt riêng, Đàm Tiệp có vẻ hơi lúng túng: “Lát nữa còn có tăng ba, không phù hợp với nữ giới cho lắm, cậu đưa Chu Điềm đi trước đi.”
“Các cậu không thể chọn những thứ phù hợp hơn sao?”
“Những thứ phù hợp hơn thì bọn họ lại không thích.” Đàm Tiệp cười.
Thành Hân Nhiên nghiêm mặt lại: “Vậy thì cậu đi nói với họ, vào nhóm rồi không được làm mấy trò này nữa. Nếu tôi phát hiện ra ai đó phá rối ở khách sạn thì cho dù là ai tôi cũng sẽ đuổi đi.” Sợ Đàm Tiệp truyền đạt thông tin không chính xác nên cô bổ sung thêm một câu: “Cậu cứ nói là tôi bảo thế.”
Đàm Tiệp gật đầu: “Hiểu rồi, đạo diễn Thành.”
Ngày hôm sau, Thành Hân Nhiên lại dậy sớm, lảo đảo với một cơ thể chưa tỉnh rượu và bước vào khách sạn để chuẩn bị - đó là một chuỗi khách sạn gần Tam Viện, chỉ cần đi bộ là có thể đến khu vực bệnh viện.
Ôi, buồn ngủ chết đi được.
Nhưng cô phải tự ép mình tỉnh táo, xốc lại tinh thần để bắt đầu đối chiếu với từng bộ phận. Sau đó phân công nhiệm vụ cho từng người xong, cô tiếp tục theo dõi việc sửa chữa kịch bản của các biên kịch.
Đàm Tiệp gõ cửa bước vào: “Anh Đại Vũ đã chuẩn bị cho cậu một phòng, sau này không cần đi tới lui nữa, ở tầng trên của tòa nhà này.”
Thành Hân Nhiên nhíu mày lắc đầu, vừa định nói cô cũng chỉ ở gần đây thì bị Đàm Tiệp cắt ngang: “Chỉ là một căn phòng thôi mà, Hân Nhiên, cậu không cần phải tiết kiệm tiền cho anh Đại Vũ và Ethen đâu, ở cùng chúng tôi sẽ thuận tiện hơn.”
Cô cân nhắc một chút rồi gật đầu: “Cũng được, vậy giúp tôi sắp xếp phòng ở cạnh hai biên kịch và một phòng đơn bên cạnh tôi cho Chư Điềm nữa nhé.”
Đàm Tiệp lên tiếng trả lời và rời đi.
Ngày hôm sau, họ đi thăm lãnh đạo của bệnh viện, mọi cấp bậc lễ nghĩa đều phải được chuẩn bị đầy đủ.
Trước cổng bệnh viện lớn, cảnh tắc đường bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Thành Hân Nhiên bắt đầu cảm thấy bồn chồn không rõ lý do từ khi rẽ vào ngã tư. Sau khi xuống xe, cô vội vã kéo mũ trùm lên đầu, mãi cho đến khi vào được tòa nhà hành chính bệnh viện mới kéo xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Trợ lý nhỏ bé của cô, Chư Điềm đang rất hiếu kỳ.
“Không có gì đâu.” Thành Hân Nhiên thành thật trả lời: “Chỉ là hơi căng thẳng một chút.”
Anh Đại Vũ liếc mắt nghiêng về phía cô một cái: “Còn có chuyện khiến em căng thẳng sao?”
Có, thật sự là có.
Lãnh đạo của bệnh viện là chủ nhiệm Tôn đến để tiếp đón họ.
Chủ nhiệm Tôn cũng xuất thân từ lâm sàng và cũng rất hứng thú với việc quay phim như vậy. Khi thấy đạo diễn là một cô gái trẻ, ông ấy càng lấy làm kỳ lạ.
“Ôi trời ơi.” Chủ nhiệm Tôn ngạc nhiên: “Có người đạo diễn trẻ đến vậy sao! Hôm qua lúc đạo diễn Viên đến đây, chú cứ nghĩ đạo diễn nhóm B xấp xỉ tuổi với ông ấy cơ. Vậy xem ra, chắc cô gái này và tổng giám đốc Trần cùng tuổi nhau mới đúng."
Ánh mắt của chủ nhiệm Tôn có phần lấp lánh sau chiếc kính, ý tứ sâu xa.
Thành Hân Nhiên mỉm cười nói: “Tuổi tác cũng gần bằng nhau, cháu và tổng giám đốc Trần là bạn nhiều năm rồi. Cháu sẽ lo liệu tất cả mọi việc của nhóm B. Chú cứ yên tâm, nếu bên phía bệnh viện có yêu cầu gì thì chú cứ việc nói, chúng ta đều có cùng mục tiêu chung.”
“Đúng đúng.” Chủ nhiệm Tôn gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, chú đã đặc biệt chú ý và tìm cho các bạn hai bác sĩ trẻ từ hệ thống ngoại khoa. Có thể làm cố vấn cũng được hoặc giúp các cháu chạy việc cũng được, nói chung là có thể giúp đỡ thì càng tốt.” Ông ấy thì thầm nói thêm: “Đều là những chàng trai đẹp trai.”