Kẹo Hết Hạn

Chương 33: Chương 33



Thành Hân Nhiên liếc mắt nhìn Chư Điềm cười: “Đẹp trai thì tốt, các cô gái trong nhóm sẽ rất vui.”

Cộc cộc cộc…

Vào lúc đó vang lên tiếng gõ cửa.

“Họ đến hơi muộn, chắc là có việc gì đó bị trì hoãn.” Chủ nhiệm Tôn giải thích với Thành Hân Nhiên rồi đứng dậy mở cửa.

Cửa chỉ vừa mở một khe nhỏ, chỉ qua chính khe hở đó Thành Hân Nhiên đã nhìn rõ người đến là ai.

Thành Hân Nhiên bỗng cảm thấy không thoải mái, ho nhẹ một tiếng. Sau đó thay đổi tư thế ngồi trên ghế sofa và trông có vẻ hơi căng thẳng.

Trần Miễn và một vị bác sĩ khác - Phương Tư Đồng cùng bước vào, trông thấy người có mặt trong phòng nên cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

Ánh mắt của Trần Miễn dừng lại ở Thành Hân Nhiên, dừng lại một hai giây. Anh gãi gãi tai, quay đầu về một phía khác thể hiện rõ sự phản kháng không chút che giấu.

Chủ nhiệm Tôn thấy thế nên vội vã giới thiệu: “Đến đây nào, tôi giới thiệu với các bạn, không phải tôi vẫn luôn nói về việc có một đoàn làm phim sắp đến bệnh viện sao? Hiện tại đạo diễn và nhà sản xuất đều đã đến. Đây là đạo diễn Thành Hân Nhiên, nhà sản xuất Thẩm Đại Vũ, phó đạo diễn Tiểu Đàm, trợ lý đạo diễn Tiểu Chư.”

Chủ nhiệm Tôn giới thiệu qua từng người, Trần Miễn gật đầu với họ và nở một nụ cười miễn cưỡng. Nhưng lại bỏ qua Thành Hân Nhiên.

Nội tâm của Thành Hân Nhiên bị hành động của anh kích thích ý chí chiến đấu sục sôi nên không còn chút căng thẳng nào nữa. Cô ngay lập tức chẳng thèm để ý đến anh nữa, lướt qua Trần Miễn và chào hỏi với Phương Tư Đồng.

“Chào bác sĩ, tôi là Thành Hân Nhiên.”

“Chào cô, tôi là Phương Tư Đồng, rất mong được giúp đỡ.” Phương Tư Đồng chủ động bắt tay cô.

“Đúng đúng, thế mới đúng chứ!” Chủ nhiệm Tôn rất vui mừng.

“Đây là bác sĩ Trần của khoa ngoại ở Tam Viện chúng tôi - Trần Miễn, còn đây là bác sĩ Phương Tư Đồng của khoa phụ sản. Đều là những người trẻ tuổi có năng lực chuyên môn rất nổi trội. Nếu sau này có vấn đề gì về y học cần giải quyết thì cứ tìm họ.”

“Không phải, chú Tôn.” Trần Miễn lên tiếng với chất giọng có vẻ mệt mỏi: “Chú không biết cháu hiện tại bận rộn nhiều việc thế nào sao?”

“Ê, thằng nhóc này, cơ hội tốt như vậy mà!” Trần Miễn và Phương Tư Đồng đều là người mà ông ấy đã chứng kiến quá trình trưởng thành. Chủ nhiệm Tôn cũng không kiêng dè, thì thầm nhắc nhở: “Chỉ nói với cháu và Tư Đồng thôi đấy, người khác chú còn chưa hé môi.”

“Nhưng khi trực xong ca đêm cháu thực sự chỉ muốn ngủ thôi." Trần Miễn nói.

Tuần này anh bắt đầu dẫn dắt thực tập sinh. Ai nấy cũng đều ngây ngây ngô ngô nên anh đã tức giận quá mức. Vì thế anh chẳng thèm quan tâm trước mặt là đạo diễn hay nhà sản xuất ghê gớm cỡ nào.

Trần Miễn có thể cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, nhưng anh cũng không quan tâm: “Tôi chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện quay phim này, đừng kéo tôi vào đây nữa, để tránh việc sau này bị chủ nhiệm dòm ngó rồi la mắng.”

Người khác không nhận ra sự châm biếm trong lời nói của anh nhưng Thành Hân Nhiên hiểu được. Cô mím môi không nói gì cũng thể hiện rõ sự khó chịu trên gương mặt.

Khi thấy không khí có vẻ căng thẳng, Phương Tư Đồng lặng lẽ kéo tay áo blouse trắng của Trần Miễn.

Trần Miễn liếc nhìn mọi người có mặt trong phòng, ánh mắt dừng lại ở Đàm Tiệp rồi lóe lên một tia lạnh lẽo.

Đúng lúc này, Đàm Tiệp lên tiếng hòa giải: “Thực ra chúng tôi sẽ không làm phiền hai bác sĩ nhiều đâu. Trong khi biên kịch của chúng tôi viết kịch bản cũng đã nhờ những bác sĩ khác xem qua, không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng bác sĩ mà họ tìm chắc chắn không thể bằng các bác sĩ của bệnh viện chúng ta đúng không? Hai bác sĩ cũng xấp xỉ tuổi với chúng tôi, mọi người hãy coi như là cùng làm một việc thú vị, làm bạn bè cũng tốt, phải không người anh em?”

Mẹ nó, làm anh em gì chứ.

Trần Miễn kìm nén sự nóng nảy trong lòng, quay sang nói với chủ nhiệm Tôn: “Chú Tôn, cháu phải tan làm rồi, cháu đã làm việc 30 giờ liên tục, giờ không gượng được nữa luôn ấy.” Anh đẩy Phương Tư Đồng ra phía trước: “Bác sĩ Phương cứ ở lại.”

Chủ nhiệm Tôn nguýt nhìn anh một cái nhưng cũng không còn cách nào khác.

Trần Miễn vừa ra khỏi văn phòng, ba bước thành hai bước, nhanh như bay hướng về phía khu điều trị nội trú.

Lên thang máy khu điều trị, anh phát hiện áo blouse trắng vì cái tĩnh điện chết tiệt cứ bám vào mép quần, khó chịu đến mức chết đi được. Anh nhanh chóng cởi áo blouse trắng rồi nắm chặt trong tay, gân xanh nổi lên.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay trắng nõn vươn ra để chặn cửa thang.

Cửa thang máy mở ra trở lại, Thành Hân Nhiên đứng bên ngoài, gương mặt lạnh như băng.

“Đi ra ngoài với tôi một chút." Giọng điệu của cô có phần hiếm khi nghiêm khắc.

Nói xong, cô dẫn đầu đi ra ngoài.

Trần Miễn cắn vào phần thịt mềm bên trong má, trong lòng tức giận không thể thốt ra. Cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa, anh nhấn mạnh vào nút mở cửa rồi bước ra ngoài.

Người đi trước người theo sau, hai người đến khu để xe đạp phía sau khu điều trị. Trời gần trưa, nơi này gần như không có người.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thành Hân Nhiên hỏi: “Tại sao lại tỏ thái độ như vậy? Đó là nơi có tất cả mọi người, anh...”

“Tôi đã nói với cô là đừng đến gần tôi rồi mà?” Trần Miễn lạnh lùng ngắt lời cô.

“Tôi không có ý định đến gần anh." Thành Hân Nhiên nâng cao giọng. Khi đối diện với anh, vẫn có thể nghe được sự run rẩy trong giọng nói của cô: “Anh tưởng rằng tôi muốn ở bệnh viện hằng ngày sao? Đây là công việc của tôi.”

Trần Miễn nghiến chặt hàm, dưới cằm xuất hiện một vệt hằn rõ rệt: “Đúng vậy, đây là công việc của cô, nhưng đừng lôi kéo tôi vào.”

Quái gở thật, mỗi ngày có hàng chục ngàn người qua lại ở Tam Viện, sao lại cứ nhất định phải gặp nhau.

Trần Miễn thẳng thắn nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô.”

Thành Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Tại sao không muốn nhìn thấy tôi?” Thành Hân Nhiên hỏi.

Trần Miễn quay đầu đi, không trả lời.

Ánh sáng mặt trời lặng lẽ chiếu xuyên qua, xung quanh như bị bao phủ bởi lớp phản quang mạnh mẽ. Hai bóng hình cao thấp in trên bức tường gạch cũ kỹ.

Vài cánh hoa anh đào rơi nhẹ giữa hai người, làm dịu bầu không khí căng thẳng.

“Trần Miễn.” Cô mở lời, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa.

“Gọi tôi làm gì?” Anh vẫn giữ thái độ không thiện cảm.

Cô hỏi: “Đã lâu như vậy rồi, vẫn còn tức giận vì cuộc điện thoại đó sao?”

Cúi đầu nhìn thấy đôi mắt của Thành Hân Nhiên, Trần Miễn bỗng cảm thấy có một chút bực dọc.

Anh bỗng hiểu ra: “Hóa ra cô chưa bao giờ để ý.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.