Bình thường Trần Miễn mua đồ rất cẩn thận, thậm chí có phần khó tính, cứ phải so sánh đi so sánh lại. Nhưng một món đồ lớn như xe hơi, anh chỉ nằm trên giường phòng trực nghĩ một hai lần vào hôm trước, gần như là đặt hàng trong tâm thế bốc đồng.
Trần Miễn đi thẳng đến cửa hàng 4S. Nhân viên bán hàng cùng anh lái thử R8 một vòng, xác nhận chiếc xe có cấu hình khá ổn, anh trực tiếp hẹn giờ lấy xe, trả tiền rồi đi.
Quá trình thanh toán rất suôn sẻ, quả nhiên tiêu tiền khiến người ta vui vẻ. Thẻ ngân hàng quẹt một cái, nỗi bực bội trên đầu cũng giảm đi vài phần.
Trên đường về nhà, Trần Miễn nhận được điện thoại của chị họ Trần Tư Duy.
Trần Tư Duy hơn anh chín tuổi, cũng làm việc tại Tam Viện, là bác sĩ chính của khoa thần kinh. Kết hôn muộn rồi lại ly hôn, giờ đang bị người nhà quở suốt.
Trước kia làm việc bệnh viện Canada rất tốt, không hiểu nghĩ thế nào mà quyết định về nước để tự hành xác mình.
“Bác sĩ Trần.“ Giọng điệu của Trần Tư Duy đầy ngả ngớn, thường gọi anh như vậy là chuẩn bị trêu anh.
“Gọi bác sĩ Trần làm gì“ Trần Miễn tùy ý hỏi: “Chị viết xong hồ sơ thầu chưa?”
“Chưa, hôm nay không có nhân viên.”
Trần Miễn hừ một tiếng, bác sĩ phụ trách nhóm đúng là lợi hại, coi bác sĩ nội trú như trâu ngựa mà dùng.
Trần Tư Duy cười khúc khích ở đầu dây bên kia: “Chị nghe được tin đồn mới, chia sẻ với em nhé?”
Anh biết chuyện này, trong bệnh viện không có bí mật nào có thể giấu được.
Buổi sáng, cảnh anh và Thành Hân Nhiên giằng co trước tòa nhà cũ bị cô Thiệu nhìn thấy đã đủ hay ho rồi, lại có thêm một tin đồn về Trần Miễn, tốc độ lan truyền nhanh như bệnh cúm.
“Đừng chia sẻ.” Anh không muốn nghe.
Em trai không hứng thú nhưng chị gái có hứng thú.
“Đoàn làm phim đến bệnh viện chúng ta quay phim, em từ chối làm cố vấn à?”
“Sau đó em cãi nhau với đạo diễn ở văn phòng bệnh viện?”
“Đạo diễn là phụ nữ, nghe nói hai người chạy ra ngoài cãi nhau, cô ấy làm em tức phát khóc?”
Chết tiệt. Đã nói là không tin vào những tin đồn và không truyền bá chúng mà.
Trần Miễn bị những lời đồn vô lý này làm cho khó chịu, bực bội nói: “Ờ, em khóc khổ sở lắm.”
“Có thảm như lúc trước em khóc không?” Trần Tư Duy trêu anh.
“...”
“Trần Tư Duy.” Trần Miễn gọi tên đầy đủ của cô ấy.
“Được rồi, được rồi, chị sai rồi.“ Trần Tư Duy im lặng vài giây, lại hỏi: “Cô gái nào có thể làm em khóc vậy?”
Thật sự lười để ý, anh chuyển sang nói: “Vừa rồi em đã mua xe, sau này em sẽ không lái xe của chị nữa.”
Phạm vi hoạt động hàng ngày của Trần Miễn chỉ quanh quẩn một chỗ, chỉ thỉnh thoảng mới lái xe của chị gái ra ngoài.
“Sao tự nhiên em lại mua xe?”
“Em không muốn lái chiếc xe màu xanh của chị nữa.”
Đàn ông độc thân mua xe chỉ có một mục đích nhưng Trần Miễn không thể thừa nhận.
Trần Tư Duy cười ở đầu dây bên kia, trong tiếng cười có sự ăn ý giữa chị em, anh cũng không muốn sửa lại.
…
Sau khi khảo sát xong ở Tam Viện, các phòng ban bắt đầu chuẩn bị gấp rút.
Bản thân Thành Hân Nhiên làm việc theo kiểu mọi việc đều phải chạy trước mọi người. Trong thời gian này, Đàm Tiệt lại theo cô đến Tam Viện nhiều lần, sau đó cùng nhóm A của đạo diễn Viên truyền lại tin tức, kỹ càng thảo luận chi tiết về tính khả thi.
Đến lúc này, Thành Hân Nhiên đã có kế hoạch sơ bộ trong lòng.
“Mọi người cũng thấy tình hình của Tam Viện rồi, mỗi ngày có rất nhiều người ra vào, chúng ta không phải quay phim tài liệu, ít nhiều gì cũng sẽ làm phiền đến công việc của mọi người.”
“Thứ nhất, cố gắng đơn giản hóa thiết bị. Anh Hạo Nhiên, nếu có thể cầm tay thì cầm tay. Người cũng cần giảm bớt, không được quá hai mươi người. Thứ hai, chắc chắn phải rút ngắn thời gian quay. Thứ ba, bối cảnh quay trong phim trường phải hoàn thành trong vòng bảy ngày.”
Thành Hân Nhiên từng bước phân công nhiệm vụ: “Anh Đại Vũ, làm phiền anh liên lạc với văn phòng để xin cho chúng ta một thẻ căng tin, thời gian làm việc của mọi người cố gắng theo nhịp độ của bệnh viện. Trợ lý sản xuất cũng chú ý, đừng để xe của diễn viên lái đến gần bệnh viện, hãy đi bộ như chúng ta, trợ lý chỉ mang theo một người.”
“Hai người đó có đồng ý không?” Anh Đại Vũ hỏi.