Cũng không phải là diễn viên vô danh.
“Dỗ dành trước đã, không được thì em sẽ đi uống rượu với họ.” Thành Hân Nhiên nói: “Xe nhà quá rêu rao, đến lúc đó còn phiền hơn.”
Anh Đại Vũ hỏi: “Hay là anh để văn phòng sắp xếp thêm một phòng làm phòng trang điểm?”
“Được, vậy anh nói chuyện với chủ nhiệm Tôn cho tử tế nhé.”
“Không vấn đề.”
Cô suy nghĩ, mở lời: “Biên kịch sửa hết các cảnh đêm thành cảnh trong phim trường đi, các bác sĩ ở đây giao ca lúc năm giờ, chúng ta cố gắng kết thúc quay trước giờ đó.” Lại bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ cùng mọi người sửa kịch bản.”
Một cuộc họp kết thúc lại nảy ra vô số việc phải làm, cả nhóm đều mặt mày xám xịt.
“Mọi người vất vả rồi.” Thành Hân Nhiên cười nói, cô nói cả ngày rồi, đầu óc cũng choáng váng nhưng cô vẫn phải giả vờ tràn đầy năng lượng.
“Tối nay tôi mời mọi người đi ăn đồ nướng, ở quán sau cổng Học viện điện ảnh. Giai đoạn chuẩn bị là khó khăn nhất, mong chờ đến ngày chúng ta thực sự bắt đầu quay.”
Sau đó, Thành Hân Nhiên lại chạy một chuyến đến khoa ngoại tổng quát của Tam Viện, dưới sự giới thiệu của chủ nhiệm Tôn, cô đã gặp bác sĩ mới.
“Ơ này? Đạo diễn Thành trông quen quá, tôi cảm thấy như đã gặp cô ở đâu rồi.” Đặng Thời Lãng buột miệng nói.
Thành Hân Nhiên cười cười, rất lịch sự: “Có thể anh nhận nhầm người rồi.”
Chủ nhiệm Tôn liếc nhìn anh Đại Vũ, lại liếc nhìn chủ nhiệm Chu Tín Minh đứng chếch phía sau, đều lắc đầu nhẹ.
Cái kiểu bắt chuyện như này sến súa quá.
Đặng Thời Lãng gãi đầu, anh ấy thực sự thấy rất quen.
Buổi chiều, anh Đại Vũ phải đến phim trường Hoài Nhu, Thành Hân Nhiên tiễn anh ấy ra khỏi bệnh viện.
Hai người đang đi về phía xe buýt nhỏ của đoàn phim, anh Đại Vũ đột nhiên nói một câu:
“Em không thích vị bác sĩ Đặng đó.”
“....”
Rõ ràng như vậy sao?
“Ừm, không thích.” Thành Hân Nhiên thành thật trả lời.
“Em thích Trần Miễn hơn.“ Anh ấy khẳng định.
Thành Hân Nhiên cười nhẹ, mặt cũng hơi nóng.
Anh Đại Vũ cười hỏi: “Vì cậu ấy đẹp trai sao?”
Người làm sản xuất nhìn người rất tinh tường, Thành Hân Nhiên còn trẻ, cảm xúc đều thể hiện trong ánh mắt.
Cô lắc lắc tóc, lại gãi gãi trán, không nói gì.
“Đẹp trai thì có ích gì khi cậu ấy làm em tức giận chứ?” Anh Đại Vũ rất ít khi thấy đàn em của mình có vẻ mặt như vậy, trùng hợp sao lần này lại bắt gặp được: “Nhưng em cũng nên yêu đương, cô độc quá sẽ dễ ảnh hưởng đến sáng tác. Xuân về hoa nở, em nên đi gặp gỡ nhiều đàn ông hơn.”
Tất nhiên là cô hiểu chứ. Sau ngày hôm đó, cô đã chạy đến đây không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh.
Cả buổi chiều, Đặng Thời Lãng dẫn Thành Hân Nhiên đi thăm khắp khu bệnh ở ngoại khoa.
Khu bệnh ngoại khoa rộng đến lạ, chưa bao giờ vắng người, bệnh nhân cũng đông vô cùng. Thành Hân Nhiên đi theo sau Đặng Thời Lãng, đi từng phòng bệnh. Có một số địa điểm khá nhạy cảm nên đi một vòng, cảnh quay có thể sử dụng không nhiều.
Thành Hân Nhiên mang theo một chiếc máy ảnh, gặp cảnh phù hợp thì chụp lại.
Đúng lúc đi đến chỗ rẽ, Thành Hân Nhiên đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch, tiếng đế giày ma sát với mặt đất mềm.
Ngay sau đó, cô đụng phải một người.
Trần Miễn mặc một bộ quần áo phẫu thuật màu xanh lục, đi dép lê, không mặc áo blouse trắng. Mái tóc rối bù như ổ gà mà cô chưa từng chứng kiến.
Đây là trang phục điển hình của bác sĩ phẫu thuật. Đây cũng là lần đầu tiên Thành Hân Nhiên thấy anh mặc như vậy. Ánh mắt cô vô thức nhìn nhiều hơn vài lần.
Trần Miễn cũng không ngờ lại có thể gặp cô ở nơi làm việc của mình, trên mặt anh có chút bối rối, chủ yếu là vì bây giờ anh rất xấu, đội mũ vô trùng cả ngày, tóc như bị bò liếm.
“Bây giờ mới ra à?” Đặng Thời Lãng hỏi.
“Ừm, huyết áp của giường hai mươi bảy đột ngột giảm nên mất chút thời gian.” Trần Miễn nói qua loa rồi tiến lên một bước, muốn bỏ chạy.
“Tôi dẫn đạo diễn Hân Nhiên đi thăm khu bệnh.” Đặng Thời Lãng chủ động giải thích.
“Khu bệnh mà thích thì ngó nghiêng là được à, lần sau có định vào phòng phẫu thuật dự giờ luôn không?” Trần Miễn không nhìn họ, lách người vào phòng làm việc của bác sĩ.