Vừa hỏi xong, các thực tập sinh im lặng, những bệnh nhân ốm yếu khác cũng im lặng, tất cả đều dựng tai lắng nghe.
Trần Miễn cười nói: “Bà ơi, chuyện này không tiện nói ra.”
“Đàn anh!” Các thực tập sinh trẻ tuổi không chịu bỏ qua cơ hội này: “Không có thì là không có, không tiện nói thì chắc chắn là có rồi!”
Trần Miễn suy nghĩ, vô thức đưa tay vuốt môi dưới: “Ừm... có một người đang muốn tiến tới.”
Mọi người như thể đào được tin tức gì ghê gớm lắm, phấn khích nhìn nhau.
Bà cụ không cam lòng: “Bác sĩ Tiểu Trần, vậy chắc là cháu chưa kết hôn nhỉ?”
Trần Miễn cười: “Cái này thì chưa ạ.”
“Chưa kết hôn thì cũng gần như không có bạn gái rồi!”
Để ghép đôi, bà cụ có thể làm tròn mọi thứ.
“Bà nói cho cháu biết, bây giờ cháu gái bà làm việc ở tòa án, con bé giỏi lắm, chỉ là chưa có bạn trai. Chúng ta kết bạn trên WeChat, lát nữa bà gửi ảnh của cháu gái cho cháu nhé!”
Có quá nhiều người tìm cách giới thiệu đối tượng cho anh. Từ các giáo viên đến trưởng khoa, từ bệnh nhân trẻ tuổi đến người nhà bệnh nhân, Trần Miễn không biết đã gặp tình huống này bao nhiêu lần.
Các thực tập sinh bên cạnh đều nhìn anh, mắt sáng quắc. Không còn cách nào khác Trần Miễn đành lấy điện thoại ra kết bạn với bà cụ trên WeChat.
Đuổi hết các thực tập sinh đi, lúc anh quay lại khu nghỉ ngơi thì đã chẳng còn ai. Trong phòng làm việc chỉ còn Đặng Thời Lãng đang đọc tài liệu.
“Anh xong việc rồi à?”
“Ừ.” Đặng Thời Lãng nhìn anh.
Trần Miễn tùy tiện hỏi: “Vậy vị đạo diễn kia đi rồi à?”
“Vừa mới đi.”
Nghe nói người đã đi, Trần Miễn ngược lại thấy yên tâm hơn. Đứng trước chiếc gương to nửa người, anh nghiêm túc vuốt mái tóc như bị chó gặm của mình bớt bù xù hơn, thay một bộ quần áo mới rồi đi ra ngoài. Tối nay anh còn phải cắm chốt ở phòng thí nghiệm để chiến đấu với số liệu.
Nhưng khi đi đến cuối hành lang, Trần Miễn nhìn thấy một bóng người.
Thành Hân Nhiên đang đợi thang máy.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn người đến, cũng không chào hỏi một câu nào. Một người giả vờ mù như vậy, chào cũng vô ích.
Đúng lúc giao ca, các y bác sĩ đều vội vã tan làm.
Thang máy từ từ đi xuống. Vừa mở cửa, người bên trong như sắp tràn ra ngoài.
“Bác sĩ Trần vào đi.” Cô nhân viên thang máy rất tự tin vào sức chứa của thang máy bệnh viện: “Cô gái này cũng có thể vào được đấy.”
Thành Hân Nhiên cầm theo máy ảnh DSLR cùng chân đỡ, trong túi còn đeo máy tính, cô không muốn máy bị đè ép nên lắc đầu nói: “Cảm ơn, tôi không vào.”
Liên tiếp đợi bốn năm chuyến thang máy, chuyến nào cũng như vậy. Thành Hân Nhiên không còn thời gian để lãng phí nữa, dứt khoát vác máy đi cầu thang bộ.
Vừa đi xuống được vài bậc thang thì đã có người cầm lấy mất chân đỡ và máy ảnh DSLR từ tay cô.
Thành Hân Nhiên sửng sốt.
Trần Miễn cân nhắc chân đỡ trong tay. Chân đỡ mà Thành Hân Nhiên mang theo là loại chuyên dùng ở phim trường, còn kéo theo một giá đỡ lớn. Nhìn thì chỉ là cái cây đen nho nhỏ dài ngoằng thôi nhưng thực tế rất nặng, một cô gái mang từ tầng chín xuống thực sự sẽ rất vất vả.
“Túi nặng không?” Anh hỏi.
“Không nặng.” Cô phản ứng lại: “Tôi tự cầm được.”
Anh ừ một tiếng.
Hai người chậm rãi đi xuống cầu thang trống trải, nhất thời không ai nói gì. Không biết ai đang để ý bước chân của ai, tóm lại cả hai đều không đi nhanh.
“Thứ năm bọn tôi có mở tiệc khai máy, ở quán Táo Ngư bên cạnh Tam Viện, anh đến không?”
“Tôi không đến.” Trần Miễn nói: “Bận lắm!”
“Nhưng mà chủ nhiệm Chu và chủ nhiệm Tôn cũng đến.” Cô lại nói: “Bác sĩ Đặng và bác sĩ Phương cũng đến.”
“Ừ.”
Liên quan gì đến anh?
Thành Hân Nhiên mím môi, tiếp tục nói: “Đoạn Thoan và Thương Sùng cũng sẽ đến.”
Trần Miễn cau mày lục lại. Thấy anh có vẻ bối rối, cô nói: “Họ là diễn viên chính.”
“Ồ!” Anh thờ ơ: “Thế thì tôi không đến để cướp danh tiếng của họ đâu.”
Thành Hân Nhiên không nhịn được, bật cười khúc khích. Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không đến thì thôi.”
Cô liếc nhìn anh, mặt mày trầm tĩnh hơn trước nhưng qua nhiều năm, tính tình vẫn vậy.
Với bệnh nhân thì kiên nhẫn và dịu dàng nhưng sao lại không biết dành một chút cho người khác.
Thực ra cô còn rất nhiều điều muốn hỏi. Hỏi tại sao anh không chịu làm cố vấn? Hỏi tại sao anh không chủ động chào hỏi cô? Muốn hỏi người mà anh nói muốn tiến tới trong phòng bệnh là ai?
Cứ chờ đợi mãi.
Nhưng cô không muốn nghe câu trả lời xa cách, lạnh nhạt, mơ hồ của anh. Điều này sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều. Nhiều lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Càng xuống tầng thấp, hành lang cầu thang sáng choang càng gặp nhiều người.
“Bác sĩ Tiểu Trần à.”
“Đàn em tan làm rồi à?”
“Trần Miễn, cậu nộp luận văn tốt nghiệp chưa?”
Trần Miễn trả lời qua loa, mọi người đều nhìn anh và cô đạo diễn trẻ bên cạnh anh.
Anh không nói rõ.
Đi đến sảnh khoa nội trú, Thành Hân Nhiên chủ động lấy chân đỡ và máy ảnh từ tay anh.
“Cảm ơn bác sĩ Trần.” Thành Hân Nhiên cười với anh.
Dù sao anh cũng đã tốn chút sức lực, sự khó chịu nhỏ nhặt trong khoa vừa rồi đã được giải tỏa rất nhiều.
“Cô tự mang về được không?” Thực ra anh muốn nói, anh đến phòng thí nghiệm nên vừa lúc tiện đường.
“Ồ, không sao đâu, có người giúp tôi mang.”
“Ai vậy?”
Thành Hân Nhiên không nói gì.
Được rồi, biết rồi.