Kẹo Hết Hạn

Chương 37: Chương 37



Trần Miễn lách người vào phòng làm việc của bác sĩ.

Đặng Thời Lãng cười gượng gạo, nói với Thành Hân Nhiên: “Cô ngồi bên này đi.”

Hai người ngồi đối diện nhau ở khu nghỉ ngơi ngoài khu bệnh. Trước mặt Thành Hân Nhiên đặt một chiếc máy tính, đang truyền những bức ảnh vừa chụp đi.

Đặng Thời Lãng chạy đến máy bán hàng tự động ép hai cốc nước cam mang đến: “Nếm thử xem.”

“Cảm ơn.”

Thành Hân Nhiên nhận lấy, lịch sự nhấp một ngụm.

Đặng Thời Lãng ngồi đối diện Thành Hân Nhiên, nhìn cô làm việc, thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi mà cô đưa ra.

Hôm nay Thành Hân Nhiên xõa tóc dài, thực ra cô không muốn xõa nhưng do trên đường đến bệnh viện, sợi dây thun nhỏ trên tay không biết bị cô vứt đi đâu mất. Tóc cô mềm mượt, lúc cúi đầu đánh máy luôn có vài lọn tóc rơi xuống trước mặt, Thành Hân Nhiên vô thức dùng ngón tay gạt, vén tóc ra sau tai.

Đặng Thời Lãng đột nhiên lên tiếng: “Cô luôn bận rộn như vậy sao?”

“Hả?” Thành Hân Nhiên khựng tay lại: “Không phải, chỉ khi quay phim mới bận như vậy.”

Anh ấy gật đầu: “Chờ quay xong chúng ta có thể hẹn nhau đi ăn một bữa.”

Từ phía trên laptop, cô liếc nhìn anh ấy một cái.

Đặng Thời Lãng lại nói: “Tôi cũng rất thích phim ảnh.”

Thành Hân Nhiên không phải là đứa trẻ không biết gì, cô đương nhiên biết Đặng Thời Lãng có ý gì.

Nhưng cô không có ý đó.

Cô rất lịch sự đáp lại anh ấy: “Bữa cơm khởi động máy, bữa cơm đóng máy, anh Đại Vũ còn làm cho chúng tôi thẻ ăn ở căng tin, có rất nhiều cơ hội hẹn nhau đi ăn.”

Hai người đang nói chuyện thì có bốn sinh viên y khoa mặc áo blouse trắng chạy ra từ phòng thực hành, có nam có nữ tràn đầy sức sống, nhìn là biết chưa bị lâm sàng hành hạ.

Họ ríu rít đi ngang qua hai người, chào hỏi Đặng Thời Lãng rồi tò mò nhìn Thành Hân Nhiên.

“Đàn anh hướng dẫn của mọi người ở trong phòng văn phòng.“ Đặng Thời Lãng nhắc nhở.

Không lâu sau, Trần Miễn từ văn phòng của bác sĩ đi ra, gần như bị các thực tập sinh đẩy về phía trước, trên mặt hiện rõ vẻ bất lực: “Không phải chứ, tôi đi thay thuốc thôi mà các em cũng phải theo sao?”

Lúc này anh đã mặc áo blouse trắng nhưng kiểu tóc vẫn như vậy, dựng đứng và bù xù.

Đặng Thời Lãng chào anh, Thành Hân Nhiên cũng vẫy tay nhưng Trần Miễn chỉ liếc nhìn họ một cách tùy tiện rồi gật đầu về phía Đặng Thời Lãng coi như chào hỏi. Còn Thành Hân Nhiên, anh chẳng thèm để ý.

Lại có chuyện gì không vui sao? Thành Hân Nhiên không hiểu anh lắm.

Thực ra, tính cách của Trần Miễn đúng là có phần khó chịu. Có điều đàn ông nhiều khi không có nhiều suy nghĩ quanh co như vậy.

Anh chỉ đơn giản cảm thấy phải giữ chút hình tượng trước mặt con gái, mà bây giờ kiểu tóc của anh không thể nào gặp người được. Nhưng trong mắt người khác thường sẽ biến thành một cách hiểu khác, sẽ cảm thấy anh hống hách, khó gần, thậm chí là cố tình gây khó dễ.

Đặng Thời Lãng đột nhiên lên tiếng: “Chúng tôi đều nghe nói hôm đó cậu ấy đã cãi nhau với cô.”

“Hả?” Bản thân Thành Hân Nhiên cũng không biết. Cô vừa hỏi vừa nhớ lại: “Chúng tôi cãi nhau lúc nào?”

“Hôm đó cậu ấy từ chối các cô ở văn phòng viện, cô còn đuổi theo cậu ấy, ở phía sau tòa nhà cũ đó.”

“...”

Qua không biết bao nhiêu miệng người, mỗi người đều thêm thắt chút ý mới, cuối cùng biến thành tin đồn.

“Cô đừng để bụng.” Đặng Thời Lãng nói: “Bác sĩ Trần thường như vậy, không dễ gần cho lắm.”

“Thật sao?”

Cô nhìn vào phòng bệnh, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, thoang thoảng có tiếng cười.

“Tôi không thấy vậy.” Thành Hân Nhiên thản nhiên nói rồi cúi đầu tiếp tục đánh máy.

Trong phòng bệnh, Trần Miễn nhẹ nhàng thay thuốc cho một bệnh nhân cao tuổi rồi quay sang dặn dò vợ ông ấy, cố tình nói to: “Vết thương không được tốt lắm, nếu cứ thế này thì khi truyền động mạch, cơ thể của ông cụ sẽ không chịu được. Tuyệt đối không được chỉ uống cháo, phải ăn nhiều protein hơn.”

“Vâng, vâng.”

“Bà ơi, sáng nay trong phòng làm việc của cháu có rất nhiều trứng luộc, cháu mang đến cho bà, bà đừng giấu đi, nhớ cho ông cụ ăn nhé, bà nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi!” Bà cụ trả lời lớn tiếng, ánh mắt trìu mến nhìn Trần Miễn.

Ánh mắt vừa tha thiết vừa quen thuộc, Trần Miễn bị nhìn đến phát ngượng, muốn dẫn các thực tập sinh chuồn nhanh nhưng đến cửa lại bị bà cụ gọi lại.

“Bác sĩ Tiểu Trần.”

“Bà còn có chuyện gì sao ạ?” Trần Miễn dừng bước.

“Bà muốn hỏi cháu một chút, thấy cháu đẹp trai thế này, cháu có bạn gái chưa?”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.