Kẹo Hết Hạn

Chương 5: Chương 5



Thành Hân Nhiên không thể không thừa nhận, ngay giây phút phát hiện Trần Miễn không ở trong phòng, tâm trạng cô rất khó tả.

Thế nên trông dáng vẻ của cô rất ủ rũ.

Chủ nhiệm Dương đang nhiệt tình giải thích bệnh tình nhìn thấy dáng vẻ của cô liền tự nhiên an ủi: “Cô gái, không có chuyện gì đâu, những bệnh lây qua đường tình dục bây giờ đều có cách chữa trị cực kỳ rõ ràng, đừng cảm thấy áp lực.”

Làm sao mà không thấy áp lực được chứ.

Thành Hân Nhiên có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể mím môi, miễn cưỡng gật đầu.

Sau khi ra khỏi phòng, cô dẫn Từ Quân đi thanh toán viện phí, lấy thuốc, lấy máu, từ đầu đến cuối cực kỳ thuận lợi.

Cô đưa túi thuốc to cho Từ Quân, ân cần dặn dò cậu ta: “Sau khi về nhà không cho bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày phải báo định vị cho tôi, cho đến ngày chúng ta đi tái khám lại. Nghe rõ chưa?”

“Em biết rồi, chị.” Vẻ mặt Từ Quân xám xịt.

Thành Hân Nhiên không khỏi nhíu mày nói: “Đừng quên, cậu đã ký thỏa thuận với anh ta. Tôi đồng ý với cậu sẽ không kể chuyện này với ai, cậu cũng phải làm được, nếu không thì đối với cậu chẳng có chuyện gì tốt cả, hiểu không?”

Những lúc thế này cô phải đứng về phía chị em của mình vô điều kiện.

“Hiểu, hiểu.” Từ Quân tốt bụng, chủ động xách túi giúp Thành Hân Nhiên khiến cô hơi mềm lòng.

“Về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” Giọng nói của cô trở nên mềm mỏng hơn: “Trong khoảng thời gian này, tôi giúp cậu chữa bệnh, thời điểm cần thiết sẽ phải giả làm bạn gái của cậu. Cậu phải nghỉ ngơi, uống thuốc đầy đủ, nghe rõ chưa?”

“Biết rồi, chị, à không, bạn gái.” Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, Từ Quân không đặt tâm sự trong lòng, chốc lát lại cười khờ khệch.

Từ Quân hơi tò mò: “Chị, trước đây chị thường xuyên đến bệnh viện sao? Nhìn chị chạy lên chạy xuống cảm giác như chị rất quen thuộc với nơi này.”

“Không hẳn là thường xuyên.” Thành Hân Nhiên nói: “Trước đây phải chăm sóc người nhà, có ở bệnh viện một thời gian.”

Không lâu sau, Lục Duy Diệu chạy xe đến bệnh viện, lần này cô ấy chạy một chiếc Volkswagen Touareg của mình. Thành Hân Nhiên giao tận tay Từ Quân cho bạn thân.

“Cảm ơn nhé, chị em tốt!” Lục Duy Diệu hào sảng: “Không được nói ra, tớ nói thật đó!”

“Yên tâm.” Cô không quên dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

Tiễn Lục Duy Diệu về xong, xem như cô đã hoàn thành công việc hộ tống lần này.

Lúc đi ra ngoài, cô không cẩn thận đụng vai người đi đường. Lúc này, cô mới chú ý, trong đại sảnh phòng khám, người bệnh đông đúc, thay đổi hết lớp này đến lớp khác, trên khuôn mặt mỗi người đầy sự mờ mịt và lo âu.

Cô đột nhiên nhớ lại quá khứ, trong những ngày cuối đời của mẹ, cũng là những ngày cô phải cố gắng mạnh mẽ chống chọi qua ngày. Khi đó, cô cảm giác rã rời, đến độ gần như không thể sống nổi, nhưng bây giờ thi thoảng có thể nhớ lại, cảm thấy vô cùng trân quý.

Thành Hân Nhiên đi từ từ ra cổng, quay đầu lại nhìn Tam Viện, hai dải băng đỏ thẫm treo hai bên ngọn cờ vực dậy tinh thần.

Lúc này, Trần Miễn đã tiếp xong bệnh nhân cuối cùng, khoa ngoại tiết niệu tổ chức cho anh một lễ chia tay nho nhỏ. Bác sĩ được đào tạo khác không có, chỉ có anh có. Sự phân biệt đối xử rõ ràng như thế khiến bản thân anh cảm thấy không thoải mái.

Sau ba tháng, anh phải dọn đồ trở lại khoa của mình. Nhìn những gương mặt đàn anh, đàn em thân quen đứng đầy phòng, tâm trạng của Trần Miễn từ đầu đến giờ vẫn không hề thấy hứng khởi, thay vào đó là cảm giác mơ hồ, không chân thật.

Buổi tối giao ca, không có ai trong văn phòng bác sĩ khoa ngoại gan mật, anh định thay đồ ra về thì di động chợt vang lên.

“Đến đâu rồi?”

Người gọi đến chính là Tiền Trầm, bạn từ thuở nhỏ của Trần Miễn. Sống ở nước ngoài mười mấy năm, cho đến khi nhận lời mời về làm ở phòng Kế Hoạch 4A tại hãng hàng không quốc nội mới về nước phát triển.

Hôm nay, anh ấy vì người anh em đã tìm một chỗ gần giao lộ 5, chúc mừng Trần Miễn đã kết thúc luân chuyển, gia nhập ngành y vĩnh viễn không thể quay đầu.

Trần Miễn dứt khoát để điện thoại lên bàn, mở loa thay quần áo.

“Tôi còn ở bệnh viện.”

“Được, bọn tôi đến đông đủ rồi, uống trước đây.”

Khá lắm, anh còn chưa đến mà họ đã bắt đầu vào tiệc.

Tiền Trầm bên kia lại hỏi: “Ăn cơm chưa? Gọi cho cậu một phần cơm đốt thố nhé?”

“Không cần.” Hôm nay anh cứ cảm thấy dạ dày khó chịu: “Lát nữa tôi qua.”

Đường đại học giờ cao điểm buổi tối cực kỳ đáng sợ, Trần Miễn lái xe từ từ, đến khi anh vất vả tìm được chỗ đậu xe thì đám Tiền Trầm đã uống hết vòng thứ nhất.

“Ôi, viện trưởng Trần cuối cùng cũng đến rồi.” Người nói chuyện là Tôn Sảng, một người bạn chơi từ nhỏ khác của Trần Miễn, tính cách như một con khỉ.

Buổi họp mặt có bốn người, ba nam một nữ. Cô gái duy nhất là Chu Vân Nhiễm, bây giờ còn đang cực khổ học ở đại học Thanh Hoa không biết khi nào mới tốt nghiệp.

Trần Miễn không khách sáo với họ, cầm ly lên uống cạn.

Ba ly Whiskey cạn đáy, dạ dày không ngừng bốc hỏa, anh bóc một miếng dưa Ha-Mi bỏ vào miệng, đè nén cảm giác buồn nôn.

“Không vui à?” Chu Vân Nhiễm hỏi.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.