Kẹo Hết Hạn

Chương 6: Chương 6



Lời nói của Trần Miễn xoay mòng mòng trong bụng mấy vòng, cuối cùng chỉ nói một câu: không có.

Tính cách Tôn Sảng rất thẳng thắn: “Xem thằng cháu này, lại giả vờ.”

Họ đâu có mù.

Tiền Trầm hỏi: “Có phải bệnh nhân của cậu không khỏe không?”

Trần Miễn suy nghĩ, tâm tình của anh lên xuống quả đúng là bởi vì người bệnh nào đó không khỏe.

Anh chỉ đáp: “Ừm.”

Chu Vân Nhiễm mở miệng an ủi: “Quen là ổn thôi, cậu nhìn ba mẹ tôi đi, ai mà không trải qua chuyện này.”

Mấy người họ chơi với nhau từ nhỏ, ba mẹ đều là bác sĩ uy tín thuộc hệ thống bệnh viện Bắc Kinh.

Trần Miễn cầm mép ly rượu, khuỷu tay chống đầu gối, từ đầu đến giờ đều trông có vẻ mệt mỏi.

Chu Vân Nhiễm gần đây bị một sinh viên năm nhất theo đuổi dai dẳng, không biết là cô ấy vui hay giận mà cứ nói liên miên.

Trần Miễn nghe một cách lộn xộn, không biết có phải bản thân uống nhiều rồi không.

Đột nhiên, anh cắt ngang lời Chu Vân Nhiễm: “Đúng rồi, tôi nhớ lần trước cậu muốn giới thiệu ai cho tôi đúng không?”

“Hửm?” Chu Vân Nhiễm thoáng sửng sốt: “À, là bạn học chung câu lạc bộ khi tôi học đại học chính quy.”

“Liên hệ lại được không?” Miệng thì hỏi vậy, nhưng vẻ mặt lại như không mấy quan tâm.

Tôn Sảng chen miệng nói: “Trần Miễn, cuối cùng thì cậu chịu tìm bạn gái rồi sao?”

Tìm em gái cậu đó.

Trần Miễn không nói gì nhiều, lại uống thêm một shot.

“Tìm bạn gái tốt mà.” Tiền Trầm nói: “Tránh cho đồ của cậu bị rỉ sét.”

“Cút.”

Trần Miễn lạnh lùng liếc mắt nhìn hai ông bạn như nhìn hai tên ngốc.

Chu Vân Nhiễm đưa danh thiếp của cô gái kia cho anh, nói: “Khoan chưa nói đến việc thành đôi, cứ nói chuyện với nhau trước rồi tính tiếp, dù sao cậu cũng nên cho bản thân một cơ hội bắt đầu lại một lần nữa.”

Mọi người cũng là vì lo cho anh, biết anh học y, nhưng không biết anh học ở Phật học viện nào.

Độc thân bao nhiêu năm rồi, chẳng khác gì một hòa thượng đánh chuông.

Họ chỉ cảm thấy Trần Miễn không nên bị đóng khuôn như vậy, chỉ vì một người không tốt mà về sau không muốn yêu đương nữa.

Trần Miễn kết bạn WeChat với cô gái đó, gửi một lời chào đơn giản.

Còn chưa kịp nghĩ nên trò chuyện thế nào thì anh đã phải theo thầy khám bệnh phẫu thuật gấp liên tục ba ngày, ở giữa còn một chuyến công tác ngắn, vứt con gái nhà người ta sang một bên.

Đợi đến khi anh nhớ ra thì đã hơn một tuần.

Cô gái hỏi anh: Còn muốn gặp mặt không?

Thật ra Trần Miễn gần như quên bén chuyện này, nhưng anh không muốn làm người trung gian Chu Vân Nhiễm bị khó xử, nên trả lời lại là ‘có thể’.

Sau đó, anh nhận được định vị quán cà phê, quán cà phê ở phía đông, cách bệnh viện của anh hơn mười cây số, còn hẹn buổi trưa đi ăn.

Anh cau mày nhớ lại lời của Chu Vân Nhiễm:

Cô ấy tên là Khâu Đồng, hiện tại đang làm hành chính ở Hiệp Hòa, công việc ổn định, có năng lực thấu hiểu tính chất công việc bác sĩ.

Tốn thời gian chạy xa như vậy, anh không muốn đi lắm, nhưng tự mình đào hố thì không thể không lấp.

Đến ngày hẹn ở quán cà phê, anh vẫn là người đến trễ, Khâu Đồng ngồi ở tầng hai đã uống xong một ly cà phê.

Trần Miễn vội vàng bước đến bàn: “Xin lỗi, có việc đến trễ.”

“Không sao.” Khâu Đồng rất khách sáo: “Ngồi đi.”

Trần Miễn cởi áo măng-tô, ngồi đối diện Khâu Đồng. Anh nhìn cô ta, cảm thấy ngoại hình con gái người ta khá được, đẹp hơn hình đã chỉnh sửa được truyền trong vòng bạn bè.

Hai người cùng thuộc một hệ thống, có bạn bè và lãnh đạo chung, có không ít đề tài chung, khiến anh nói nhiều hơn một chút.

Phía sau lưng Trần Miễn là một cái cây có tán lá to rất lớn, tuy đang là mùa đông nhưng vẫn cực kỳ xanh tốt, che khuất gần như toàn bộ tầm nhìn của anh.

Hai người trò chuyện một hồi thì anh bắt đầu thả lỏng ngửa ra sau.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau lưng mình, giọng cố ý đè thấp nhưng khá trong trẻo, âm cuối lên cao.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.