Bùi Duyệt và Lý Ích hoảng không nhìn đường mà chạy vào phòng bên phải, trên giường lớn là Khương Ly đang ngủ, Lam Lam đang ngồi, còn không đợi bọn họ nói thêm gì, Đào Tuyết đã bắt đầu moi cửa sổ ở bên ngoài, hai người bị doạ nhũn người ngã trên đất. Bùi Duyệt là chật vật nhất, vừa nãy lúc tình nồng mãnh liệt đã cởi sạch, lúc chạy còn để váy ở bên ngoài, lúc này loã ngực lộ vú ngồi dưới đất, giữa đôi chân run bần bật loé nước, đó là hỗn hợp tinh dịch loãng mà Lý Ích bắn vào và nước dâm của chính cô ta. Phải nhờ Lam Lam ném một tấm chăn xuống, cô ta cố gắng lắm mới có thể che khuất cơ thể mình, mà người bạn trai cao to 1m85 bên cạnh cô ta đã bị doạ ngất đi rồi. Nỗi sợ không thể ngăn chặn lập tức bùng nổ ngay khi Đào Tuyết cào rách cửa sổ, Bùi Duyệt thét chói tai gọi tên Chương Hằng, xin anh ta mau tới đây cứu mạng, thế nhưng mặc kệ cô ta có gọi thế nào thì bên kia cũng không ai đến. “Câm miệng! Đừng gọi nữa, bọn họ không tới đâu.” Lam Lam nắm chặt chiếc chăn trong lồng ngực, cố sức để bản thân bình tĩnh lại, nhìn cánh cửa sổ gỗ ọp ẹp đang lung lay sắp đổ kia, cảm giác sắp chết thật sự không dễ chịu một chút nào cả. Lý Ích lo lắng trán đổ mồ hôi lạnh, cho dù trước mắt đang quay cuồng thì vẫn có thể thấy cánh tay đầy máu của Đào Tuyết duỗi ra dài hơn, hàm răng không khỏi run lên: “Chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!” Ngay khi Lam Lam cũng cho rằng như thế thì cặp tay máu kia đột nhiên rút ra ngoài. Ba người không ai dám nói chuyện, chỉ hoảng loạn nhìn cửa sổ gỗ rách nát nhầy nhụa máu, thoáng nghe Đào Tuyết phát ra tiếng sặc máu. Rất lâu sau, bên cánh cửa sổ nhiễm máu đột nhiên xuất hiện gương mặt phóng đại của Đào Tuyết, cô ta nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, đôi mắt rỉ máu trừng lớn, đỏ lừ nhìn bọn họ. Bùi Duyệt và Lý Ích bị dọa bất tỉnh tại chỗ, mà Lam Lam thì hít một ngụm khí lạnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khó ngửi, cảnh tượng này còn khủng bố hơn khi thấy người chết ban sáng, bây giờ người chết đang đối mặt với chị ấy. Lam Lam trắng bệch mặt, thân thể đã cứng đờ như robot, vượt mọi chông gai trong công việc chưa bao giờ làm khó được chị ấy như này, muốn khóc lớn một trận quá. .Cũng may Đào Tuyết lại chậm rãi rút lui, cánh cửa gỗ cũ nát kia giống như lớp phòng thủ mà cô ta không thể vượt qua được, bóng dáng đỏ như máu dưới ánh nến đang lắc lư đi sang bên kia. Không lâu sau, trong bầu trời đêm đen tối u ám vang lên tiếng thét sợ hãi của Triệu Phù Quân, nhưng chỉ trong một tích tắc, cậu ấy như bị bóp cổ, không còn phát ra âm thanh nào nữa. Lam Lam cắn răng, vẫn luôn trừng mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, dòng máu chảy xuôi trên mặt tường đang dần khô đi. May quá, cuối cùng áp lực về cái chết cũng đi sang bên kia rồi. Khi Lam Lam cứng người buông bàn tay bị bấu đến rách da ra, không ngờ rằng lại có biến, Đào Tuyết đi đến phòng bên trái bây giờ lại quay về ngoài cửa sổ của các cô gái… Sáng sớm, Khương Ly lười biếng đẩy chăn ra, đêm qua cô ngủ rất ngon, ngoài cảm giác hơi không thoải mái ở vị trí nào đó trên thân thể ra thì tâm trạng rất sảng khoái, thoải mái ngồi dậy duỗi cái eo lười biếng, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm. Khương Ly còn cảm thấy hơi khó tin, bản thân cô lại lạc quan ngủ trong game kinh dị hơn cả Chu Phù Sinh, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy cơ thể mình như bị liếm hết một lượt vậy, từ mí mắt, gương mặt, cánh môi, cổ… và cả ngực nữa. “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Giọng nói trầm khàn của Lam Lam truyền đến từ một bên góc, Khương Ly quay đầu nhìn lại, vừa thấy liền bị doạ bay hồn. Chị gái mạnh mẽ hôm qua còn chỉn chu, lúc này đang tiều tụy ngồi ở góc tường như mới bị đá tới Siberia làm việc nặng 10 năm vậy, đôi mắt như ăn trộm quầng thâm của gấu trúc, mái tóc dài xoăn sóng xoã tán loạn, vẻ mặt không thiết sống. “Hửm? Chị bị sao vậy? Mất ngủ hả?” Ánh mắt Lam Lam quái dị nhìn Khương Ly tràn đầy sức sống, có vô số lời muốn nói nhưng vừa lên tới miệng lại bình tĩnh như sau khi gặp nạn không chết: “Đêm qua chị đá… đẩy em rất nhiều lần em cũng không tỉnh, chị còn tưởng rằng em…” Mặc kệ tiếng động ầm trời sập đất đêm qua cũng không khiến Khương Ly có dấu hiệu tỉnh lại, chị ấy còn tưởng rằng cô bé chết thay này đã thảm đến mức lặng lẽ nhận cơm hộp trong chăn rồi chứ. ————— Tác giả P/S: Diễn biến tâm lý của Lam Lam đêm nay: Áp lực qua rồi → cứu mạng! Nó lại đến rồi → đi rồi → lại trở về nữa... Bùi Duyệt và Lý Ích đêm nay: A a a a a ngất xỉu → tỉnh lại a a a a a → lại ngất xỉu… Khương Ly ngủ ngon trong ngực chồng iu: zzzZZZ