Khương Ly kinh ngạc nhìn Bùi Duyệt và Lý Ích đang nằm trên đất với tư thế quái dị, theo lời kể của Lam Lam, đêm qua hai người bọn họ không ngừng giật thót vì Đào Tuyết cứ tới tới lui lui, nỗi sợ vượt quá sức chịu đựng của con người nên cứ ngất xỉu rồi lại tỉnh, ngất xỉu rồi lại tỉnh hết lần này tới lần khác, lần cuối cùng thấy Đào Tuyết bò từ cửa sổ vào như Sadako, hai người ngất xỉu đến bây giờ cũng chưa thể tỉnh lại. Hoàn toàn không biết gì cả Khương · bia đỡ đạn · thần ngủ · Ly: … Thật đắng lòng, thật đáng thương, cũng thật đáng sợ! “Tối hôm qua cô ta đi từ phòng bên phải đến phòng bên trái, đi tới đi lui nhưng không chịu rời đi, lúc trời sắp sáng mới không thấy bóng dáng, không biết đêm nay còn đến nữa hay không.” Lam Lam nói xong rồi xuống giường cùng Khương Ly, chị ấy mới vừa mơ màng ngủ lúc hừng đông, thế mà còn nằm mơ, trong mơ toàn cảnh Đào Tuyết duỗi cánh tay máu chảy đầm đìa bóp cổ mình, còn dọa người hơn đêm qua nữa! Khương Ly đứng quan sát chân nến, cả ngọn nến đã hóa thành một bãi sáp, sáp đọng lại còn đặc máu, mà trên mặt tường, cửa sổ toàn là máu, xuyên qua lớp giấy rách nát màu đỏ sậm, cô thấy sân Phật bên ngoài, cả đường máu nhìn thôi cũng thấy rợn người, hiển nhiên Đào Tuyết đi tới từ đó. Khó trách tối hôm qua cô như nghe thấy tiếng sặc như chết đuối, thì ra Đào Tuyết muốn mở miệng nói chuyện nhưng bị máu tắc tạo thành tiếng ọc ọc. Chỉ từ dăm ba câu của Lam Lam, cô có thể nghe ra sự kinh hoàng đêm qua, may là… cô ngủ rồi! “Hôm nay tranh thủ thời gian tìm manh mối về Tà Thần đi.” Khương Ly xem xét nhiệm vụ phụ, chỉ còn 90 mấy tiếng, nếu trước lúc này tìm được và giết chết Tà Thần thì có hoàn thành nhiệm vụ phụ hay không cũng không thành vấn đề đâu nhỉ? Nghĩ như vậy, không hẳn cô sẽ chết chắc, thế là ham muốn sống lại thắp lên mãnh liệt lần nữa! .Lấy cột tóc ra, Khương Ly búi tóc thành một củ tỏi đáng yêu trong ba giây, Lam Lam đang đi qua từ phía sau cô, đột nhiên dừng lại, nhìn cần cổ bị lộ ra của cô rồi hỏi: “Chỗ này của em va vào đâu vậy? Vết lớn lắm đó.” Làn da của Khương Ly vừa trắng vừa mỏng, cần cổ cũng thon dài hoàn mỹ, cùng là phụ nữ nhưng Lam Lam nhìn thôi cũng có gì đó thôi thúc phải gặm một cái, sau khi thấy dấu vết xuất hiện sau cổ cô, thực sự hơi giống bị ai đó cẩn thận liếm mút, còn đóng một dấu vết kỳ quái lên đó. Nghe chị ấy nói như vậy, Khương Ly duỗi tay sờ sờ sau cổ, không đau không ngứa nên cũng không để trong lòng. “Chắc là bị dị ứng, em kén vải, hơi sần một chút cũng không thoải mái nổi vết đỏ.” Lam Lam lại không cho rằng như vậy, dù sao đây cũng là nơi thần quái khủng bố, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, mới nói với Khương Ly: “Thật sự là tối hôm qua em không nghe gì sao? Không nói tới việc chị đẩy em, lúc hai con báo trên đất này tỉnh lại cũng không ngừng thét chói tai, vì sao em lại không nghe được?” “Cũng không phải không nghe thấy gì, hình như em nghe thấy tiếng cửa sổ bị moi, còn mấy thứ khác…” Khương Ly nhớ tới giấc mộng quỷ dị khó hiểu hôm qua, người ôm lấy cô cũng bưng kín lỗ tai cô, nên cô mới không nghe thấy gì mà ngủ ngon cả đêm. Nhưng… đó là người thật sự tồn tại mà?! Đột nhiên, một cảm giác sợ lạnh gáy nhanh chóng dâng lên từ sau lưng Khương Ly. Xong rồi, có lẽ cô đã bị quỷ ám rồi, còn là một con quỷ háo sắc rất biến thái nữa cơ!!!