Sau màn phân tích cặn kẽ của Lam Lam, Khương Ly liền biết mình không thể giấu được nữa, thế nhưng nếu không bất đắc dĩ thì cô tuyệt đối không kể nhiệm vụ 18+ làm người ta thấy ngại ra đâu! “Đúng là có liên quan, có điều chắc không ảnh hưởng đến việc chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chính đâu. Vậy… em có thể không nói không?” Đôi mắt đen láy lấp lánh kia lộ ra vẻ đáng thương và cầu xin, đáng yêu vô tội nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, Lam Lam bị Khương Ly nhìn mà tim hoá thành nước, không khỏi bật cười: “Em không muốn nói thì không nói, nhưng đêm nay chúng ta phải cẩn thận.” Hai chữ cẩn thận cuối cùng còn có chứa ẩn ý sâu xa, đêm nay ngoài phòng bị ma quỷ ra, hai người họ còn phải đề phòng người cùng sống dưới mái hiên, nếu lòng nghi ngờ của Lam Lam là thật thì phụ nữ ở thế yếu sẽ rơi vào nguy hiểm. Hai người lại đi tìm kiếm ở phòng ăn bên cạnh, sau đó cẩn thận phân tích mấy người còn lại, đáng tiếc đi tìm khắp mọi nơi rồi vẫn không thấy manh mối nào có ích, mới đi đến đại điện phía trước. Vết máu Đào Tuyết để lại vẫn còn, dù sao thế nào đêm nay cô ta cũng sẽ đến nên mọi người cũng không có tâm trạng đi quét tước. Khương Ly và Lam Lam cố gắng làm lơ bước qua, khi đi ngang qua lư hương đồng khổng lồ hình chữ nhật, Khương Ly đột nhiên dừng lại. “Em nhận ra mọi góc ở đây như mới xây vậy, chị xem này, cái lư hương này cũng còn mới.” Bao gồm cả đồ vật và phòng ốc bọn họ ở, mọi thứ mới như vừa mua, mà đường đá trong núi, cây hoè già ở sân sau và khu nhà kia lại cổ xưa không giống nhau, có điều nó có ý nghĩa gì thì Khương Ly đoán không ra. “Đi thôi, có lẽ chỉ là thiết lập cảnh trong trò chơi thôi.” .Bùi Duyệt và Lý Ích được xếp ở sân trước cũng sắp phát điên rồi, như hận không thể đào mỗi tấc cỏ tấc gạch ở cái sân to này lên, thế nhưng vẫn không có manh mối nào, mắt thấy sắc trời ngày càng tối, thời gian đếm ngược nhanh như nước chảy, Lý Ích cũng dần hoảng loạn.
“Làm sao bây giờ! Không tìm thấy Tà Thần, không hoàn thành nhiệm vụ, có phải anh chết chắc rồi hay không?! Vì sao… vì sao nhiệm vụ của em đơn giản vậy mà nhiệm vụ của anh lại khó như thế!” Bùi Duyệt đột nhiên bị cậu ta bóp đau tay, mới mắng to: “Lý Ích anh điên rồi à! Buông ra, anh buông tôi ra! Bà đây đúng là bị mù, sao lúc trước lại quen anh chứ, trong trường nhiều đàn anh đàn em theo đuổi như thế, tôi lại chọn đồ vô dụng là anh! Ngoài lúc chơi tôi sướng ra thì anh còn có ích lợi gì! Không muốn chết thì đêm nay anh chờ người chết tới tìm đi, chẳng phải là hoàn thành nhiệm vụ rồi ư!” “Duyệt Duyệt! Anh sợ, đêm nay em ở bên anh được không? Đợi ra khỏi trò chơi, anh sẽ học nhiều tư thế làm em sướng trên giường! Cầu xin em, giúp anh đi!” Khương Ly mới vừa đi đến chỗ rẽ… tình yêu của họ thật khiến người ta không hiểu được. Thật đáng tiếc, đến khi sắc trời chìm vào bóng tối một lần nữa, nhiệm vụ chính vẫn không tiến triển chút nào. Tối hôm qua thiên điện không thể chứa người nữa nhưng sau khi Khương Ly nói có lẽ tượng Phật có gì lạ, Chương Hằng cắt ngang lời đề nghị ôm đại Phật ngọc tránh hồn ma đêm nay của Bùi Duyệt, lựa chọn căn phòng lớn cách Phật điện gần một chút. Bởi vì anh ta cũng không thể chắc đêm qua Đào Tuyết không hoàn toàn vào phòng giết người, có phải do Phật ngọc bên này hay không? Cho nên dù nghe Khương Ly nói Phật ngọc có điểm lạ, anh ta cũng không dám chọn căn phòng xa hơn. Khi đốt lửa lên, Khương Ly nhìn thấy thiên điện qua khung cửa sổ khép hờ, đèn lồng dưới mái hiên tự động sáng lên, dưới ánh sáng mờ không rõ, có thể thấy loáng thoáng cánh cửa sổ đẫm máu rách nát đến đáng sợ, từng dấu tay bằng máu in lên mặt tường, căn phòng trống đen nhánh, dần dần hiện ra một bóng người rất quỷ dị, đứng trong căn phòng đêm qua họ nằm ngủ. Dường như nó… cũng đang nhìn cô! Trên bậc thang rơi đầy nội tạng, một màu đỏ sậm đã đọng lại xung quanh, dần dần vặn vẹo uốn lượn như một con rắn. Trong một cái chớp mắt, Khương Ly cảm nhận rõ nỗi sợ đến sởn tóc gáy.