Khương Ly sởn tóc gáy, ngậm bánh bao được than nướng vàng giòn trong miệng, tay trái cầm nước vừa đun nóng, tay phải đóng sầm cửa sổ lại, nỗi sợ hãi vừa mới xuất hiện lập tức tan thành mây khói. Quả nhiên, người xưa nói rất đúng —— nhắm mắt làm ngơ. Cô tiếp tục bình tĩnh gặm bánh bao, sau khi quản lý cấp cao Lam Lam tổng kết được kinh nghiệm nướng bánh bao thất bại từ tối hôm qua, bánh bao đêm nay được nướng khá ngon, lớp ngoài thơm giòn, bên trong mềm mại, Khương Ly mới bị doạ sợ cũng ăn liền hai cái trong chốc lát. Đương nhiên không phải ai cũng có tâm trạng ăn như cô. Tay cầm chén của Lý Ích vẫn luôn run rẩy, cậu ta hoàn toàn không nuốt nổi, Bùi Duyệt rót nửa chén nước ấm cho cậu ta, kết quả run đến nỗi tràn ra ngoài. Nước bắn tung tóe lên quần đồng phục của Triệu Phù Quân ngồi cạnh cậu ta nhưng cậu nhóc lại chưa phát hiện, ngây ngốc cắn một miếng bánh bao, không khỏi sợ hãi mà nhìn thoáng qua bên cửa, chốc lát lại cụp mắt, gục đầu xuống không dám nhìn bừa. Bùi Duyệt nghĩ một hồi rồi đi đến gần Chương Hằng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười quyến rũ, hơi hơi cúi người, chiếc đầm xẻ chữ V nhăn nhúm đó lộ ra cặp ngực đầy đặn, phía trên còn dấu vết mờ sau cơn mây mưa mãnh liệt đêm qua. “Anh đẹp trai, đêm nay chúng ta làm gì đây?” Cho dù đêm qua cô ta đau khổ giãy giụa cầu xin Chương Hằng tới cứu mạng nhưng không được hồi đáp, thì đây vẫn là người chơi lâu năm, không chừng trong tay còn có món bảo bối giữ mạng nào đó, dù sao cũng phải ôm đùi. Ánh mắt Chương Hằng lạnh nhạt đảo qua bầu ngực kiểu ngạo của cô ta, nhìn những người khác rồi chậm rãi nói: “Đêm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta phải cố gắng không tách lẻ ra nữa, nếu mệt thì chọn nơi nào nghỉ ngơi trước đi.” .Không có manh mối gì hữu dụng, lát nữa lại gặp hồn ma gõ cửa để khủng bố, mọi người không còn tâm trạng nói chuyện nữa. Lần này vẫn là Chu Phù Sinh đứng dậy đi tìm chỗ ngủ trước, tiếp theo là Khương Ly đi ôm chăn lại, chuẩn bị tìm một góc để trải, thoải mái chờ đợi cảm giác chết chóc đè xuống. “Không được! Cô không thể đến gần bọn tôi! Không, không được, cô đi ra ngoài!” Khương Ly khó hiểu nhìn Lý Ích, cậu ta quăng vỡ cái chén trên tay, mặt trắng bệch chỉ tay vào cô, thịt trên gò má cũng co rút lại, trong mắt cũng toàn nỗi sợ khó có thể ngăn chặn. “Cô ta… sáng nay cô ta nói sau lưng cô ta có quỷ! Cho nên cô ta không thể ở cùng chúng ta được!” Những người khác: ??? Khương Ly hôm nay vẫn chưa bị liếm: Cảm ơn, nếu cậu ta không nói thì xém chút nữa cô cũng quên mình là vật hi sinh bị hồn ma biến thái đuổi theo rồi. Ánh lửa chiếu sáng cả phòng ăn, Khương Ly ôm tấm chăn lớn ở giữa trông có vẻ nhỏ bé đến lạ, búi tóc cao làm lộ gương mặt xinh đẹp tinh xảo, vài sợi tóc con khẽ lay, có lẽ vừa mới rời khỏi đống lửa nên đôi má trắng hồng của cô còn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt to tròn vô tội và mơ màng, thắt eo nhỏ dưới làn váy, đôi chân trắng thon đột nhiên bước hai bước về phía Lý Ích. “Cậu câm miệng đi.” Lam Lam tức giận mắng một câu, dẫn Khương Ly đi về một góc khác của phòng ăn. Nhưng Chương Hằng lại mang vẻ mặt nghiêm túc vuốt ve chén sứ trong tay, không ai biết rằng anh ta đang tò mò, rốt cuộc là ôm tấm chăn bông lót giường kia mềm, hay là Khương Mi xinh đẹp yểu điệu mềm hơn? Cô thật đáng yêu xinh đẹp… khiến người ta muốn phạm tội. “Rồi, những lúc bất lợi này đừng nói bừa làm ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết.” Lý Ích mặc kệ có đoàn kết hay không, bây giờ cậu ta sợ chết nhất, hoàn toàn không nghe những gì Chương Hằng nói mà nhảy cẫng lên rống to: “Không được! Cô ta cần phải đi ra ngoài, nói không chừng tối hôm qua Đào Tuyết tới tìm là tại cô ta! Dù sao ngày hôm qua lúc người phụ nữ kia chết cũng chỉ vào cô ta!” Vừa nghe thấy lời này, ngay cả Bùi Duyệt cũng bắt đầu giương giọng phụ họa: “Đúng đúng, chắc chắn là tại cô ta! Mau bảo cô ta ra ngoài đi, nói không chừng đêm nay hồn ma kia sẽ không tới.” Hai người như phát hiện bí mật khó lường nào đó, ánh mắt nhìn về phía Khương Ly tràn ngập ý chí chiến đấu! Hận không thể nhanh chân đá cô ra khỏi phòng ăn… Không đúng, đuổi ra chùa luôn.